Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại một lần nữa hắn bưng thuốc cho phụ thân, Tiêu Hoàn Viễn không còn ở chỗ này nữa, Tiêu Mộc nhìn trên bàn thấy chén thuốc rỗng tuếch, lại nhìn Tiêu Đình đang uống thuốc, rơi vào trầm tư.

Chén thuốc kia đã bị Tiêu Hoàn Viễn uống cạn? Hắn bị ngoại thương mà không phải phong hàn? Hắn thế nào mà bị thương? Chuyện này phụ thân cũng biết? Phụ thân đẩy mình đi là muốn cùng Tiêu Hoàn Viễn nói cái gì?

Có quá nhiều nghi hoặc làm cho nội tâm hắn như có vô số tiểu miêu đang cào cấu làm hắn đứng ngồi không yên. Tiêu Mộc có chút chua chát nghĩ, chuyện gì phụ thân cũng không nói cho mình, còn đối tốt với Tiêu Hoàn Viễn như vậy, đến cùng ai mới là con của hắn. Nghĩ đi nghĩ lại, lại cảm thấy mình ngây thơ đến buồn cười, quả thực như trông thấy cha mẹ mình đối tốt với tiểu hài tử nhà khác liền ăn bậy dấm chua.

Nhìn thấy Tiêu Đình một hơi đem thuốc uống đến lông mày cũng không nhíu một cái. Tiêu Mộc có chút tức giận nghĩ, muốn lừa gạt ta tốt xấu cũng tìm một lí do thuyết phục một chút a? Coi ta là bị ngốc sao? Tiêu Mộc căn bản cũng không tin là Tiêu Đình sợ đắng, đây chỉ là lí do thoái thác, hắn không nghe theo Tiêu Đình mà sai người bỏ thêm cam thảo vào thuốc, một là sợ ảnh hưởng tới dược tính, hai là muốn nhờ vào đó thăm dò một chút phụ thân có phải sợ đắng thật hay không. Đồng thời nếu mà phụ thân thật sự sợ đắng, hắn cũng sẽ chuẩn bị như vậy, hiện tại xem ra sự chuẩn bị của hắn là dư thừa. Tiêu Mộc sờ lên tay áo có giấu một túi giấy, bỗng nhiên tâm tư vui đùa nỗi lên, từ trong túi giấy lấy ra một viên mứt hoa quả giấu ở trong tay.

Tiêu Đình đương nhiên không biết trong một nháy mắt tâm tư của con trai hắn đã chuyển biến nhiều đến như vậy. Hắn uống xong thuốc, cầm chén thuốc đặt ở trên bàn nhỏ.

“Cha” Tiêu Mộc gọi hắn.

“ Hửm?” Tiêu Đình ngẩng đầu.

Tiêu Mộc nhanh chóng đem mứt hoa quả nhét vào miệng Tiêu Đình. Động tác nước chảy mây trôi một mạch mà thành.
Tiêu Đình đối với Tiêu Mộc một điểm phòng bị cũng không có, không kịp chuẩn bị miệng liền xuất hiện một viên mứt hoa quả, hương vị của nó lập tức tản ra, ngọt đến dính người.

Sau đó chỉ nghe thấy Tiêu Mộc cười híp mắt nói: ”Cha, cha không phải sợ đắng sao? Con cho cha mứt hoa quả, thế nào? Cái này so với cam thảo ngọt hơn đúng không?”

Tiêu Đình nguyên bản cũng không có trông cậy vào Tiêu Mộc sẽ tin mình sợ đắng, lí do kia bất quá cũng chỉ là ám chỉ để Tiêu Mộc tránh mặt mà thôi. Bây giờ nghe Tiêu Mộc nói như vậy, vẫn không rõ hắn đây là giận, thế là Tiêu Đình liếc hắn một cái, không nói gì.

Tiêu Mộc chỉ cảm thấy Tiêu Đình nhìn mình, liền đem mình trần truồng nhìn thấu, dứt khoát lợn chết không sợ bỏng nước sôi đặt mông ngồi xuống giường Tiêu Đình, trơ mặt ra liên tiếp hỏi ba vấn đề:”Cha, cha trước đó cùng Tiêu Hoàn Viễn nói gì vậy? Tại sao phải gạt con? Hắn bị thương à?”

Tiêu Đình dựa vào mép giường bên cạnh, Tiêu Mộc lại ngồi xuống đây, hắn đành phải nhích vào bên trong, cho Tiêu Mộc có chỗ ngồi. Nhưng không trả lời hắn bất kỳ một vấn đề nào, mà là nhìn Tiêu Mộc ngồi trên giường tràn đầy phấn khởi mở miệng hỏi:” Tiểu Mộc a, cái mông của con không đau à?”

Tiêu Mộc vừa nghe Tiêu Đình hỏi câu này, mặt liền đỏ như quả cà chua, tựa hồ lúc này mới cảm nhận được cái đau, che lấy cái mông nhỏ nhảy dựng lên, giống như mèo con nhỏ bị dẫm cái đuôi, “Chính cha hạ thủ, cha còn không biết sao?”

Tiêu Đình thấy nhi tử xù lông, liền mỉm cười, nhưng rất nhanh lại khôi phục bộ dạng đạm mạc.

Tiêu Mộc lại chẹp chẹp miệng ủy khuất nói:” Thước của cha cũng đau có dễ chịu, tiểu Mộc đau chết nè, bây giờ cái mông vẫn còn sưng. Hai ngày kế tiếp cũng không dám ngồi, đi ngủ đều chỉ có thể nằm sấp.”

Rõ ràng là Tiêu Mộc tự tìm đánh, bây giờ lại đổ lỗi lên người Tiêu Đình. Tiêu Đình lo cho mặt mũi của nhi tử nên không vạch trần hắn.

Tiêu Mộc không thấy  một chút an ủi của Tiêu Đình cũng không để ý, mà chỉ chỉ vào giữa giường trống nói:”Cha, ngươi nằm xích vào đây một tí.”

Tiêu Đình làm theo lời Tiêu Mộc nói, Tiêu Mộc cười đến giống một con hồ ly, sau đó lập tức cởi giày, nằm úp sấp bên cạnh Tiêu Đình, vẫn không quên đem gối của Tiêu Đình kéo về phía mình.

Tiêu Đình bất đắc dĩ, đem chăn mền chia cho Tiêu Mộc một nửa.

Tiêu Mộc ghé vào bên người Tiêu Đình, không buông tha mà hỏi:”Cha, chuyện của Hoàn Viễn ngọn nguồn là thế nào?”

“ Tiểu Mộc, muốn tôn trọng một người đầu tiên phải học được cách tôn trọng bí mật của người đó, Hoàn Viễn có bí mật của riêng hắn, nếu có một ngày hắn nguyện ý để con biết, hắn sẽ chủ động nói cho con. Nhưng trước lúc đó, không tìm tòi chuyện riêng của hắn là tôn trọng hắn.” Tiêu Đình nói đến chỗ này ngừng lại một chút, sờ lên đầu Tiêu Mộc nói tiếp, “ Như là ta hỏi con vì cái gì bỗng nhiên nguyện ý cùng ta thân cận.”

Nghe được câu này, Tiêu Mộc trong đầu vang lên một hồi chấn động, nguyên lai là do Tiêu Đình cũng không phải là không để ý đến mình thế nào đối đãi với phụ thân, thái độ trước sau chuyển biến to lớn như thế, chỉ là bởi vì tôn trọng hắn……

Tiêu Mộc trong lòng nóng lên, hắn biết là cha hắn đang chờ một ngày nào đó hắn nguyện ý tự mình đem tất cả nói cho cha hắn biết……

Tiêu Mộc muốn lập tức thẳng thắn mà nói hết tất cả, nói mình bất hiếu, nói vì mình mà phụ thân sau một đêm đầu tóc bạc phơ, thế nhưng mà, lại không muốn Tiêu Đình vì mình mà đau lòng…… Cho dù đây là chuyện của kiếp trước, Tiêu Mộc cuối cùng cũng không nói gì.

“Cha, cha như vậy khống chế lực đạo sợ làm con bị thương, con mới có thể chịu nỗi thước đánh.” Tiêu Mộc đem mặt chôn ở trong gối, thanh âm có chút run rẩy, “ Vậy…… Còn cha?  Lúc cha chịu đình trượng hẵng là rất đau đi?”

“Không đau.”

“ Cha gạt người!” Nước mắt thấm ướt gối đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro