Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian dưỡng thương trôi qua rất nhanh, vết thương của Tiêu Đình đã tốt hơn liền cùng Tiêu Mộc chuyển về phủ Thừa Tướng, sau đó bỏ lệnh cấm túc Tiêu Mộc.

Từ khi Tiêu Mộc trùng sinh đến nay, bởi vì đủ loại biến cố nên Tiêu Mộc đã nhiều ngày chưa đi Quốc Tử Giám, bây giờ hết bị cấm túc, thì bắt buộc phải đi học.

Quy củ tiền triều Quốc Tử Giám nghiêm ngặt làm người không rét mà run, nhưng theo khoa cử phổ biến, bây giờ Quốc Tử Giám kém xa thời tiền triều huy hoàng, quy củ tự nhiên cũng không còn nghiêm ngặt như cũ. Tiêu Mộc từ lúc học ở Quốc Tử Giám cho đến nay, bởi vì thiên tư thông minh, việc học đối với hắn mà nói cũng không tính là khó gì. Lại thêm Tiêu Đình ở triều đình như mặt trời ban trưa, Tiêu Mộc lại là con trai độc nhất của hắn, bình thường ít có giám sinh tiến sĩ nào đi chọc hắn để dính rủi ro. Cho nên hắn thường xuyên ra vào Cận Hồng các là nơi trăng hoa, nhưng xưa nay chưa từng nhận trách phạt, mọi người mở một con mắt nhắm một con mắt làm như làm không biết việc này.
** tiền triều : triều đại quá khứ

Nhưng mà hôm nay, Tiêu Mộc mới đến cổng Quốc Tử Giám liền bị Lưu Thừa Ân kéo lại, Lưu Thừa Ân hướng hắn đưa mắt liếc một cái sau đó đem hắn kéo sang một bên.

“ Gì vậy?” Tiêu Mộc không rõ ràng cho lắm.

“Ngươi dính phiền toái rồi.” Lưu Thừa Ân vội la lên, “Ngươi mùng ba tháng tư có phải là đi đến Cận Hồng các?”

Mùng ba tháng tư? Tiêu Mộc suy nghĩ một lát, trong nháy mắt liền nhớ ra, đó không phải là ngày hắn liên lụy Tiêu Đình điều kỳ vệ kinh thành sao? Tiêu Mộc gật gật đầu, khó hiểu nói:”Ta ra vào Cận Hồng các cũng không phải lần đầu, lần đó có gì khác biệt?”

“Quốc Tử Giám giám sinh không cho phép ra vào nơi trăng hoa, người vi phạm quất bốn mươi roi. Cái này ngươi không biết à?”

Tiêu Mộc nhăn nhăn lông mày, “Có người cầm cái này tới làm văn chương?”

Lưu Thừa Ân nhìn Tiêu Mộc biểu lộ liền biết hắn đang nghi ngờ cái gì, liền giải thích nói:”Ngươi ngày bình thường bí mật đi Cận Hồng các, do ngươi là con trai của thừa tướng, không ai nguyện ý đắc tội ngươi, cho nên cũng mở một con mắt nhắm một con mắt……”

Tiêu Mộc nhíu mày đánh gãy lời hắn, “Hẳn là lần này đã xảy ra biến cố gì?”

Lưu Thừa Ân nói tiếp:”Lần này, cha ngươi vì tìm ngươi, điều động kỳ vệ kinh thành, náo động lớn như vậy, người của toàn kinh thành cơ hồ đều biết. Trước đó vài ngày Ngự Sử đài Chu Ngự vạch tội Quốc Tử Giám tế tửu, vạch tội hắn quản lí quy củ không nghiêm, ngồi không ăn bám.”
** Ngự sử đài là một cơ quan điển hình, chuyên làm công việc giám sát ở triều đình, can gián nhà vua, đàn hặc các quan lại nhằm giữ gìn kỷ cương phép nước.
** Tế tửu: đứng đầu QTG, tương đương với Hiệu Trưởng

Tiêu Mộc nghe vậy mí mắt dựt một cái, hỏi:”Chu Ngự sử là Chu Nghiêm Chu bá phụ?”

Lưu Thừa Ân không nói gì xem như là đồng ý.

Chu Nghiêm tiến sĩ xuất thân, cùng Tiêu Đình cùng thời kỳ, khoa cử năm đó do Yến Đế bệ hạ tự mình làm chủ cuộc thi, cho nên cũng tính là thiên tử môn sinh. Chu Nghiêm là người cương trực ghét nịnh hót, cùng Tiêu Đình mặc dù không phải bạn tri kỉ, nhưng cũng có thời kỳ tình nghĩa.

Lưu Thừa Ân thấy Tiêu Mộc không nói, liền nói Cao Thành( lớn ti thành ) hôm qua vừa ra lệnh, nếu ngươi đi học lại, liền trực tiếp trói lại đem vào đại sảnh, giao cho giám nhận đại nhân xử lý. Tiểu Mộc đầu, không bằng trước tiên ngươi đi tránh đầu gió, chờ Cao Thành hết giận, rồi đến nhập học lại lên lớp lại?  Hiện tại nếu ngươi đi vào, tám chín phần mười là bị ăn gậy.”

Tiêu Mộc phủi phủi ống tay áo, nhấc chân hướng Quốc Tử Giám đại môn đi đến.

Lưu Thừa Ân bị động tác này của hắn dọa cho nhảy một cái, trách trách hô hô ngăn hắn nói:”Ngươi đây có phải là muốn ăn đòn phải không?”

Tiêu Mộc dừng lại, liếc hắn một cái, khinh bỉ nói:”Ngươi thật sự cho rằng là Cao Thành bị vạch tội cho nên mới bắt ta khai đao răn đe?”

Chẳng lẽ không phải? Lưu Thừa Ân nghi hoặc nhìn Tiêu Mộc.

Tiêu Mộc cười nói:”Chu bá phụ mặc dù là người nghiêm khắc, nhưng cũng không phải loại người mà nhi tử đại thần đi thanh lâu, việc lông gà vỏ tỏi này đều muốn viết sổ vạch tội, nếu là như vậy, hắn mỗi ngày giải quyết được sao? Huống hồ hắn là người cương trực công chính, nếu như hắn muốn vạch tội, là đã trực tiếp đi tố cáo cha ta không biết dạy con, mà không phải quanh co lòng vòng vạch tội Cao Thành ngồi không ăn bám.”

Lưu Thừa Ân chau mày, nửa ngày chưa kịp phản ứng, “ Vậy Chu Ngự sử tiến hành vạch tội đến cùng là……”

“Ngươi đừng quên, Chu bá phụ cũng là thiên tử môn sinh.”

Lưu Thừa Ân sắc mặt đại biến, “Là…… Ý của bệ hạ?”

Cuối cùng cũng không phải quá đần, Tiêu Mộc vỗ vỗ bờ vai của hắn tiếp tục nói, “Mặc dù sự tình là bởi vì ta mà xảy ra, nhưng Quốc Tử Giám bên trong giám sinh lui tới thanh lâu không chỉ có một mình ta, Cao Thành nào dám đắc tội người nào? Nếu không phải động tĩnh lần này của Chu bá phụ nhìn ra được ý của bệ hạ, đều có thể tùy tiện xách ra một người nào đó giết gà dọa khỉ, làm gì bắt ta khai đao để đắc tội cha ta?”

“Vậy ngươi phải làm sao?”

“Cha ta vì ta nhi tử bất hiếu mà điều cấm quân, bệ hạ chắc hẳn trong lòng cũng đối với ta ngậm lấy một cỗ khí, muốn nhờ vào đó xử ta một lần. Bệ hạ muốn xử lý ta, ta còn có thể làm sao? Cứ thành thành thật thật đi nhận đánh nhận phạt, để bệ hạ hết sinh khí. Ta và cha ta có mấy cái đầu để hắn chặt?” Tiêu Mộc bĩu môi, nhấc chân hướng Quốc Tử Giám đại môn đi.

Lưu Thừa Ân lần này không có cản hắn, mà là nhắm mắt theo đuôi đi theo.
Tiêu Mộc trừng hắn:”Ngươi đi theo ta làm gì? Muốn nhìn ta cởi truồng bị phạt à?”

Lưu Thừa Ân cười ha ha một tiếng, “Tiểu Mộc đầu, ngươi nếu như bị đánh không đứng dậy nổi, còn không phải ta cùng ngươi quan hệ thân thiết từ nhỏ nên tới khiên ngươi về?”

Tiêu Mộc tức giận đạp hắn một cước.

P/s: mình dịch bảng convert nên có nhiều tên riêng nó không chuyển, nên mình thay lụi dô để đọc đỡ nha, chữ gốc của convert mình bỏ trong ngoặc, chớ giờ mình không biết làm sao luôn á.
  Chờ mình có lap thì mới đi xin raw để dịch đúng được😅 sorry mọi người :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro