Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Đình ôm Tiêu Mộc về phòng ngủ liền đem hắn để xuống, đỡ hắn, để hắn tìm tư thế thoải mái dễ chịu dựa vào thành giường, Tiêu Đình sờ lên quần áo ẩm ướt mồ hôi của nhi tử, liền đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.

Tiêu Mộc vội vàng kéo Tiêu Đình lại, đôi mắt đen nhánh, lãnh đạm như Hắc Diệu Thạch ( đá núi lửa, đá đen tuyền ), trên mặt cũng toát ra dáng vẻ nghiêm túc nói, "Cha, con có lời muốn cùng ngài nói."

Tiêu Đình gật gật đầu, giải thích nói:" Ta đi lấy cho con bộ quần áo, rất nhanh liền trở về."

Tiêu Mộc lúc này mới buông ống tay áo Tiêu Đình ra.

Thời điểm Tiêu Đình trở lại phòng ngủ, liền trông thấy Tiêu Mộc thẳng lưng quỳ gối bên giường, trên trán đều là mồ hôi lạnh, hai tay xuôi ở bên người bởi vì đau đớn mà không khống chế được run nhè nhẹ. Tiêu Đình một trận đau lòng, không khống chế được muốn tiến tới đỡ Tiêu Mộc.

Tay cầm khay đặt lên bàn nhỏ cạnh giường, sau đó ngồi lên giường Tiêu Mộc.

"Có chuyện gì thì nói thẳng."

Tiêu Mộc cảm nhận được ánh mắt rơi vào thân thể mình nhẹ nhàng nhàn nhạt, lại phảng phất cảm thấy nó nặng ngàn cân, nếu như cha biết mình tính toán hắn...... Sẽ thương tâm a......

Tiêu Mộc mím môi một cái, có chút gian nan mở miệng nói:"Cha, con đối Thừa Ân nói câu 'Không cho phép nói cho cha ta biết' , là cố ý nói cho cha nghe."

Tiêu Đình là nhân vật như thế nào, Tiêu Mộc vừa nói ra, trong nháy mắt hắn đã minh bạch dụng ý của nhi tử, con trai là đang oán trách hắn lần trước chịu đình trượng lại giấu diếm nó đây.

Tiêu Đình nhất thời trầm mặc. Tiêu Mộc không dám ngẩng đầu cùng Tiêu Đình đối mặt, hắn sợ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của phụ thân, hắn sợ mình lại để cho phụ thân thương tâm. Hắn cúi đầu thật sâu không nói gì, biểu đạt sự áy náy của mình.

"Đem áo cùng quần đều thoát."

Tiêu Mộc có chút chấn kinh nhìn Tiêu Đình, mặc dù không hiểu nhưng vẫn làm theo. Trong phút chốc, liền đem thân thể trần truồng trần trụi ở trước mặt phụ thân.

Tiêu Đình vỗ vỗ chân của mình, "Nằm sấp lên."

Thời điểm Tiêu Đình kêu Tiêu Mộc cởi quần áo hắn một chút cũng không đỏ mặt, nhưng nghe câu này, mặt liền đỏ thành một quả hồng lớn , nói chuyện liền lắp ba lắp bắp, "Cha! Con... Đã... Không còn là... Tiểu hài tử..."

" Hửm?" Tiêu Đình ngữ điệu hơi có chút giương lên, nghe cũng có chút uy hiếp.
Cha sinh khí muốn giáo huấn mình, dù sao cũng do mình làm hắn thương tâm.

Tiêu Mộc vò đã mẻ không sợ rơi nhận mệnh úp sấp lên đùi Tiêu Đình. Nghĩ đến cái mông lại phải chịu tội, hắn liền không tự chủ được căng thẳng. Chờ bàn tay rơi xuống.

Tiêu Mộc mới nằm sấp xuống, Tiêu Đình liền nhìn thấy những vết thương chồng chất trên mông, một mảnh thanh tử chi sắc, không ít chỗ rách da, hiện ra một đạo một đạo vết máu khô khốc. Đây là nhi tử mình nâng ở trong lòng bàn tay sủng lớn rồi để người ta đánh thành cái dạng này, Tiêu Đình làm sao có thể không đau lòng.

Thế nhưng trên mặt lại chưa từng hiện lên vẻ đau lòng, đôi mắt đen nhánh thâm trầm giống như trời sao rộng lớn vô ngần không có điểm cuối cùng.

Hắn lấy thuốc trị thương đổ một ít ra lòng bàn tay, xoa đều lên vết thương của Tiêu Mộc.

Ngoài dự đoán bàn tay lại không có rơi xuống, Tiêu Mộc bỗng dưng nghe được mùi thuốc nhàn nhạt, tiếp đến trên mông cảm nhận được một trận mát mẻ, cái mát mẻ này cấp tốc đem toàn bộ chỗ nóng bỏng đang kêu gào đau đớn trấn áp xuống. Tiêu Mộc bây giờ mới biết mình hiểu lầm ý tứ của phụ thân, phụ thân không phải muốn đánh hắn, chỉ muốn giúp hắn bôi thuốc, trái tim như đang ngâm ở trong suối nước nóng, bởi vì hiểu sai ý mà sinh ra một chút quẫn bách.

Tiêu Đình vừa bôi thuốc, vừa nói:"Thật xin lỗi, là ta không tốt, không có cân nhắc đến cảm thụ của con, cha về sau sẽ không giấu diếm con."

Tiêu Mộc nghe được lời xin lỗi của phụ thân, trong lòng càng quẫn bách, hắn nắm lấy vạt áo của Tiêu Đình, rầu rĩ nói:"Cha, cha không hề có lỗi với con, tiểu Mộc không muốn cha nói xin lỗi đâu, cha nói như vậy, so với đánh tiểu Mộc một lần nữa càng khó chịu hơn."

Tiêu Đình đỡ nhi tử dậy, đem quần áo sạch sẽ đưa cho con trai, bản thân thì đi đến chậu đồng trên bàn để rửa tay.

Tiêu Mộc mặc xong quần áo, xoã búi tóc, tự giác úp sấp trên giường, đem mặt chôn ở trong chăn.

Tiêu Đình quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Mộc đem mình bao như viên nhộng, thế là đi tới giường ngồi xuống, thay hắn đem góc chăn kéo tốt.

Tiêu Mộc đem đầu lộ ra, một đôi đồng tử như hai hoàn khỏa hắc thủy ngân, mấy sợi tóc xanh mềm mại dán vào bên mặt, hắn chân thành tha thiết đối Tiêu Đình nói:"Cha, tiểu Mộc đã lớn, cha không cần bảo hộ con tốt như vậy, thỉnh thoảng, cũng đem lời trong lòng nói cho tiểu Mộc nghe, để tiểu Mộc thay cha chia sẻ có được hay không?"

Tiêu Mộc thấy Tiêu Đình không đáp lời, cho là phụ thân không tán đồng ý kiến của hắn, vành mắt đỏ lên, chân tình bộc lộ nói:" Bảy năm trước, con cùng Thừa Ân bọn hắn không cẩn thận đã đem ngõ An Bình đốt, Lưu bá phụ biết liền đem Thừa Ân đánh cho sượng mặt giường, cũng xuất tiền đem ngõ An Bình sửa chữa. Thời điểm đó con nói cho cha, cha chỉ nói cha đã biết, khi đó tiểu Mộc còn tưởng rằng cha không thèm để ý đứa con trai này, nên giáo huấn con cũng không muốn, rất hao tâm tổn sức. Mà mấy ngày trước đây, con lại nghe được từ trong miệng các gia đình ở ngõ An Bình biết được là cha vì việc này, trời có tuyết lớn, cũng gõ cửa từng nhà xin lỗi, Hoàn Viễn nói cho con là cha năm đó vì vậy mà nhiễm phong hàn, ho hơn nửa năm mới khỏi hẳn. Năm năm trước, văn chương của con được tiên sinh bình Giáp đẳng, con cầm về cho cha nhìn, cha cũng nói là cha biết, lúc ấy tiểu Mộc chỉ cảm thấy cha mất hứng, hối hận mình vẽ vời thêm chuyện. Nhưng những ngày cấm túc, con đi thư phòng của cha, phát hiện một cái hộp, bên trong toàn văn chương mấy năm nay con đưa cho cha xem. Nửa tháng trước, cha vì con mà điều động kỳ vệ kinh thành, chịu đình trượng, vẫn giấu diếm con, nếu không phải Thừa Ân tới tìm con, con còn không biết phải mơ mơ màng màng bao lâu. Cha, tiểu Mộc là một người sơ ý, nhiều khi cha không đem lời bên trong trái tim nói ra, con liền không có cách nào cảm nhận được, tiểu Mộc sẽ tự cho là mình thông minh, cho rằng cha chỉ là không quan tâm con. Cha vì con làm nhiều việc như vậy, lại không chịu đem những thứ này nói cho con, là muốn tiểu Mộc biến thành một đứa vong ân phụ nghĩa sao? Cha vẫn cho rằng tiểu Mộc là đứa chỉ có thể cùng cha cùng cam, không chịu cùng ngài cộng khổ, là muốn con thành Bạch Nhãn Lang?"

Tiêu Mộc đem những lời kia một lần một lần ở trước mặt phụ thân không quan tâm chuyện cũ của hắn trần trụi nói ra, lời cuối cùng, giọng nói có chút nghẹn ngào.

Tiêu Đình nghe thấy nhi tử một tiếng lại một tiếng moi tim chất vấn, cũng có chút thay đổi nét mặt, " Tiểu Mộc, con là đứa bé thứ nhất của ta, cũng là đứa bé duy nhất. Cha lúc còn rất nhỏ phụ mẫu đều mất, được nhận làm con thừa tự cho tổ phụ tổ mẫu của con, họ đối với ta rất tốt, nhưng bởi vì tính tình của ta lãnh đạm, họ cũng không dám cùng ta quá mức thân cận. Lúc ta nhập sĩ về sau, thì họ càng sợ ta. Từ xưa tới nay chưa từng có ai đến nói cho cha biết nên như thế nào để làm một phụ thân tốt, mẹ của con có lẽ có thể chậm rãi dạy cha, nhưng A Nam nàng ấy...... Tiểu Mộc nhỏ như vậy đã mất mẫu thân, cha vốn nghĩ là A Nam không có ở đây, cha liền mang một phần của A Nam gấp bội yêu thương con, không nghĩ tới cuối cùng vẫn là để con cô độc như vậy, tiểu Mộc, thật xin lỗi."
( Thừa tự là việc thừa hưởng tài sản của cha ông để lại và nhận trách nhiệm lo việc thờ cúng của dòng họ, tổ tiên theo lệ xưa. Người con mà theo tục lệ cũ được hưởng tài sản của cha ông để lại và lo việc thờ cúng dòng họ, tổ tiên gọi người con thừa tự. )

Tiêu Mộc chưa từng nghe Tiêu Đình nhắc đến đoạn quá khứ này, thậm chí hắn cho tới bây giờ cũng không biết tổ phụ tổ mẫu đang dưỡng thọ ở Hàng Châu vậy mà không phải là song thân phụ mẫu của phụ thân. Tiêu Đình cũng là lần đầu ở trước mặt nhi tử nói ra những lời này.

Những lời này làm cho Tiêu Mộc chấn động rất lớn. Còn nhỏ mất cha mất mẹ, thanh niên tang vợ, trung niên mất con. Đây chính là kiếp trước của Tiêu Đình.

Tiêu Mộc nắm lấy tay Tiêu Đình, nội tâm cực kỳ bi ai, nước mắt lại một lần bừng lên. Tiêu Mộc không rõ phụ thân của hắn đến cùng đã làm sai điều gì, thượng thiên lại đối với phụ thân như vậy. Cha đã mất đi phụ mẫu, sau đó lại mất đi thê tử hài tử, cô đơn, cơ khổ cả đời. Bởi vì cha là tiên bị đày xuống trần, lẽ ra không nên cùng ba trượng hồng trần liên lụy quá sâu?

Tiêu Mộc chăm chú giữ chặt tay phụ thân không thả, hắn sợ nếu hắn buông lỏng tay, liền phát hiện những thứ trước mắt hết thảy đều là hư ảo, chỉ có kiếp trước mới là chân thực, Tiêu Mộc nghĩ xem như vì cha, cha cũng muốn cố mà trân quý mình.

Hắn thút thít đối Tiêu Đình nói:"Cha, sang năm tiểu Mộc muốn tham gia Xuân Duy."

Tiêu Đình thở dài, sờ lên tóc đen mềm mại của Tiêu Mộc, "Mặc dù cha chỉ hi vọng con làm một người bình thường bình an qua cả đời, nhưng cha tôn trọng quyết định của con. Bất quá, nhập sĩ rồi, chỉ sợ con không thể giống như trước ngày ngày trôi qua an ổn như vậy."

"Cha, nhi tử muốn giúp cha" , Tiêu Mộc nhìn vào mắt Tiêu Đình nghiêm túc nói, " Tiểu Mộc sẽ theo cha học tập đạo làm quan."

"Cha yêu cầu rất nghiêm ngặt, con tránh không được sẽ ăn chút đau khổ, không sợ?"

Tiêu Mộc lắc đầu, "Nhi tử không sợ."

P/s: thích 2 cha con chap này quá, bao cute, chịu sao nũi trời...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro