Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì dự định tham gia kỳ thi mùa xuân nên thời gian dưỡng thương này cơ bản đều là để ôn bài. Hắn hạ quyết tâm muốn nhập sĩ thay Tiêu Đình chia sẻ áp lực, nên thời gian này cũng không cảm thấy buồn khổ.

Tiêu Mộc bất quá cũng chỉ bị thương ngoài da, lại có thuốc trị thương hiệu quả tốt, không đến năm ngày hắn liền khỏi hẳn. Thế là liền hẹn mấy người hảo hữu ăn cơm ở Minh Nguyệt Lâu.

Minh Nguyệt Lâu ở kinh thành là tửu lâu có danh tiếng lớn nhất, thức ăn chay ở đây là tuyệt nhất kinh thành. Nơi này trang hoàng cũng quá tráng lệ, nếu nói Minh Nguyệt Lâu là một tửu lâu, chẳng bằng nói nó là một cái u tĩnh sơn trang, trong sơn trang có một hồ nước, trong hồ nước có vài chiếc lá sen non lơ lửng ở trên mặt nước lộ ra vẻ xinh xắn đáng yêu.

Nhã gian treo trên tường danh gia họa tác, từ ô cửa sổ hướng ra phía ngoài có thể trông thấy một mảnh rừng trúc chập chờn.

Bằng vào những điều này có mấy phần lịch sự tao nhã, Minh Nguyệt Lâu trở thành nơi văn nhân đương thời, mặc khách học đòi văn vẻ. Bởi vì Yến đế cầu hiền nên có rất nhiều thư sinh đi thi, không ít thư sinh luôn thi không đậu ở đây châm kim nói xấu thời thế, khoe khoang tài hoa của mình, để cầu mong quan to hiển quý nhìn trúng, thu làm môn khách.

Trong gian phòng trang nhã ngoại trừ Tiêu Mộc cùng Lưu Thừa Ân, còn có không ít thanh niên tuấn kiệt, Tiêu Mộc giao hữu từ trước đến nay không câu nệ thân phận, chỉ cần tính tình hợp nhau bất luận là con em thế gia danh môn chi hậu hay là một giới áo vải hắn đều vui vẻ kết giao.

Ngồi bên phải Tiêu Mộc là người cùng hắn tình nghĩa thâm hậu Lưu Thừa Ân.

Còn bên trái là người thanh niên mặc một bộ táo bạo áo trắng, trong tay hắn làm bộ cầm một cái quạt xếp, nghiêng nghiêng tựa lưng ngồi, một cặp mắt đào hoa giống như cười mà không cười có chút nheo lại, chính là một bộ công tử phóng đãng diễn xuất.

Người này là con thứ Chu Nghiêm, tên là Chu Diệp, cùng phụ thân cương trực công chính Ngự Sử khác biệt, Chu Diệp là người vượt qua vạn bụi hoa, phiến lá không dính vào người, là hoa hoa công tử, Chu gia gia phong thanh liêm chính, Chu Nghiêm khiển trách hắn mấy lần, hắn vẫn như cũ làm theo ý mình, nguyên bản là con thứ, còn không phục quản giáo, nên Chu Nghiêm chỉ coi như mình không có đứa con trai này, đối với hắn cũng chẳng quan tâm.

Bên phải Lưu Thừa Ân là một thư sinh, hắn mặc một thân trường sam mộc mạc trong một đống áo gấm công tử lộ ra rất là chói mắt. Biểu lộ thoáng có chút câu nệ, hiển nhiên đối với thứ mà hắn không hợp có chút để ý.

Người này tên là Tiền Đường, giống Tiêu Mộc đều là Quốc Tử Giám giám sinh.

Bên phải Tiền Đường là một tên mập, cái tên mập mạp này tên là Úy Hoan, hắn ngồi đó nhìn chính là một cái tròn vo, Úy Hoan mười phần yêu cười, lúc cười lên, con mắt híp lại thành một đường nhỏ, nhìn rất là hòa khí, bộ dạng này chính là được cha hắn Đại Lý Tự Khanh Úy Khai Nguyên chín phần chân truyền.

Trừ những người này, bên ngoài còn có Tề Quốc Công chi tử Ngụy Từ, Vĩnh An Hầu chi tử Thường Hiền Húc cũng ở trong gian phòng trang nhã, Ngụy Từ viết một tay cẩm tú văn chương, bây giờ tại Lễ Bộ người hầu, cho tới nay đối Tiêu Đình mười phần ngưỡng mộ.

Chỉ nhìn ngoại hình hắn tuyệt đối nghĩ là một cái quân tử như nhân vật Thanh Phong Tễ Nguyệt, nhưng há miệng lại hết sức độc mồm, thường để cho người ta hận không thể bóp chết hắn.

Thường Hiền Húc cùng Ngụy Từ là bạn tốt, tính cách lại hoàn toàn tương phản, hắn từ trước đến nay ăn nói có ý tứ.

Tiêu Mộc nhấp một miếng rượu trong ly, cảm thấy mùi vị không tệ, liên tiếp uống ba chén.

Chu Diệp thấy hắn như thế đóng lại quạt xếp sau đó trêu ghẹo nói:"Trước đó vài ngày, ngươi bị phạt gào đến cách một con đường người người đều nghe được, ta còn nói rằng ngươi bị trọng hình, bốn phía cho ngươi vơ vét thuốc trị thương thượng hạng, chuẩn bị đưa cho ngươi, bây giờ nhìn ngươi uống thả cửa tư thái, có thể thấy được là toàn tốt. Đến, xem ra ta đi vơ vét những cái thuốc trị thương thượng hạng đều thành công cốc."

Tiêu Mộc ăn đòn sự tình, những người ngồi đây cơ bản đều biết, nhưng bị hảo hữu trêu ghẹo thế này, trên mặt có chút không nhịn được, hắn uy hiếp nói:"Các ngươi đừng đi nói bậy bạ, nếu mà hủy thanh danh tốt đẹp của ta, ta cùng các ngươi liều mạng!"

Ngụy Từ nghe vậy cũng không nhịn được cười, "Chúng ta còn không biết ngươi? Ngươi mà sợ không có mặt mũi gì, rõ ràng chính là sợ những hồng nhan tri kỷ biết, không chịu để ngươi làm khách quý nữa."

Tiêu Mộc tức đến muốn đánh hắn, Ngụy Từ liên tục xin tha.

Ngụy Từ lại nói:"Diệu Chi, thuốc trị thương ngươi cũng đừng lãng phí, để dành cho Thừa Ân dùng, hắn chê ít."

Diệu Chi là tên húy của Chu Diệp, cả đám nghe vậy đều cười, Úy Hoan bên trong miệng nhồi một đống đồ ăn suýt chút nữa phun ra hết.

Lưu Thừa Ân thường bị cha hắn đánh cũng không phải bí mật gì, nhưng hắn vẫn tức giận đến không nhịn được muốn xé cái miệng đó của Ngụy Từ. Giương nanh múa vuốt đánh tới, đám người cười đùa thành một đoàn.

Tiêu Mộc thấy Úy Hoan vùi đầu chỉ lo ăn, không khỏi cười nói:" Điểm tâm ở Xuân Phong lâu mùi vị không tệ, lần sau ngươi có thể đi thử một chút."

"Xuân Phong lâu?" Úy Hoan nghi hoặc nhìn Tiêu Mộc, đồ ăn ngon trong kinh thành thế mà còn có Úy Hoan hắn không biết?

"Là Diệu Chi lần trước đề cử cho ta." Tiêu Mộc thay hắn giải hoặc.

Úy Hoan đem thức ăn trong miệng đều nuốt xuống, lau miệng, đi đến bên cạnh Chu Diệp hỏi:"Diệu Chi, ngươi làm sao mà phát hiện được điểm tâm nơi đó ngon, vậy mà không nói cho ta biết."

Chu Diệp thấy miệng hắn toàn dầu, căm ghét dùng quạt xếp đẩy hắn ra, "Là thiếp thất hướng ta đề cử, ca ca của nàng là Xuân Phong lâu bên trong chạy vặt. Lần trước Tiền Đường nói đến điểm tâm ta liền thuận miệng nói, Tiêu Mộc ngươi thật đúng là đi thử? Hương vị thế nào?"

Tiêu Mộc nhếch miệng cười một tiếng, "Cũng không tệ lắm, cho nên đây không phải đề cử cho Úy Hoan sao? Tránh khỏi hắn trách chúng ta không coi nghĩa khí ra gì."

"Thừa Ân, buổi chiều ta với ngươi đi Cận Hồng các một chuyến." Tiêu Mộc như tên trộm tới chỗ Lưu Thừa Ân nhỏ giọng nói bên tai hắn.

Lưu Thừa Ân mở to hai mắt nhìn, nhìn hắn ngạc nhiên nói, "Ngươi còn dám đi?"

"Có gì mà không dám. Coi ngươi có dám hay không đi cùng với ta."

"Đi thì đi! Nhưng mà ngươi tuyệt đối đừng để cho cha ta biết. Hôm qua ta mới bị đánh một trận, vết thương còn chưa lành đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro