Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau buổi cơm trưa, đám người dần dần rời đi, chỉ còn lại Tiêu Mộc và Lưu Thừa Ân.

Lưu Thừa Ân phủi phủi tay áo, đứng dậy đối Tiêu Mộc nói:”Không phải muốn đi Cận Hồng các sao? Đi thôi.”

“Không vội.” Tiêu Mộc không đứng dậy, lại đưa tay rót một chén trà đẩy đến trước mặt Lưu Thừa Ân.

Lưu Thừa Ân thấy Tiêu Mộc như vậy, biết hắn có lời muốn nói, lại ngồi xuống, bưng chén trà nhẹ nhàng thổi hơi.

“Diệu Chi có một thất thiếp gọi là Hồng thất, ngươi đã từng nghe nói qua chưa?”

Lưu Thừa Ân nghe vậy buông chén trà trong tay xuống rồi nói:”Diệu Chi thiếp thất nhiều đến chính hắn đều không nhận ra hết, bất quá người Hồng thất này ta ngược lại có chút ấn tượng, nàng vốn là Cận Hồng các thanh quan, trước đó vài ngày Diệu Chi say mê nàng, liền giúp nàng chuộc thân, thu làm thiếp thất, người này có cái gì không ổn?”

Tiêu Mộc trầm tư một lát mới nói:” Trước đó ta nháo muốn đi Tây Bắc, chuyện này ngươi cũng biết.”

Lưu Thừa Ân gật đầu.

“Nếu như ta đi sẽ như thế nào?”

Lưu Thừa Ân cau mày nói:” Ta nghe cha ta nói, bệ hạ dự định cùng Tây Khương khai chiến, gần Tây Bắc không yên ổn, lấy công phu mèo quào của ngươi ra, chỉ có đường đi mà không có đường về.”

Tiêu Mộc không so đo Lưu Thừa Ân chê hắn công phu chênh lệch, mà nói tiếp:”Ta từng nghe Diệu Chi nhắc đến điểm tâm ở Xuân Phong lâu không tệ, hôm đó ta liền tâm huyết lai triều đi Xuân Phong lâu dùng bữa sáng, đúng lúc nghe thấy bàn sát vách có người nhắc đến tin tức bệ hạ chuẩn bị cùng Tây Khương khai chiến, đó là một đôi huynh đệ, huynh trưởng dự định xếp bút nghiên theo việc binh đao, để đệ đệ thay hắn tận hiếu. Chiến trường cửu tử nhất sinh, đệ đệ khuyên hắn đừng đi, hắn lại nói ’Nam nhi đương kiến công lập nghiệp, chí ở bốn phương.’ ”

“Cũng bởi vì cái này?”

“ Xế chiều hôm đó, chúng ta đi đá bóng,  vô tình ta nghe được Tiền Đường ở sau lưng đối người nói ’ Tiêu Mộc chẳng qua là được đầu thai tốt có phụ thân là Thừa Tướng, cuối cùng hắn cũng chỉ là một phế vật mà thôi.’ ”

“ Chúng ta coi hắn là huynh đệ, Tiền Đường hắn vậy mà……” Lưu Thừa Ân tức đến mức từ trên ghế nhảy dựng lên, vén lên tay áo nghiến răng nói, “Chúng ta tìm hắn nói chuyện.”

“Ngươi đừng vội, nghe ta nói hết đã.” Tiêu Mộc đè lại tức giận đến giơ chân của Lưu Thừa Ân.

Lưu Thừa Ân tự rót cho mình một ngụm trà tỉnh táo lại, hỏi:” Chuyện này cùng Diệu Chi với người thiếp thất Hồng thất đó lại có quan hệ gì?”

“Hồng thất trùng hợp hướng Diệu Chi nhắc đến điểm tâm ở Xuân Phong lâu, Diệu Chi tiện đề cử cho ta, ta tâm huyết dâng trào đi Xuân Phong lâu dùng đồ ăn sáng, bàn sát vách lại trùng hợp có người muốn ra chiến trường, hắn nói với đệ đệ chuyện này, lại trùng hợp để ta nghe thấy được, xế chiều ta đi đá bóng, lại trùng hợp nghe thấy một huynh đệ giao tình không cạn ở sau lưng ta nói ta là phế vật. Để ta dưới cơn nóng giận muốn phó mặc đi Tây Bắc chứng minh mình.” Tiêu Mộc nói xong lại nhấp một ngụm trà, cúi thấp xuống mặt mày, thu lại thần sắc dưới đáy mắt.

Lưu Thừa Ân nghe hắn chỉ ra nhiều cái trùng hợp đến như vậy liền hãi hùng khiếp vía, kinh nghi bất định nói:” Ý của ngươi là, có người cố ý bày mưu, muốn kích ngươi đi Tây Bắc, sau đó mượn Đại Yên cùng Tây Khương chiến sự để ngươi tử chiến ở Tây Bắc?”

Tiêu Mộc đứng dậy, trước mặt là cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ là một mảnh rừng trúc u tĩnh, nửa ngày sau mới nói:”Chỉ sợ đúng là như thế.”

Lưu Thừa Ân nhìn theo Tiêu Mộc ra ngoài cửa sổ, gió thổi qua rừng trúc phát ra sàn sạt tiếng vang, một mảnh rừng trúc u tĩnh không hiểu lộ ra mấy phần tiêu điều. Hắn gian nan mở miệng nói:” Hay là do ngươi suy nghĩ quá nhiều…… Đó chỉ là sự trùng hợp……”

Tiêu Mộc lộ ra ý vị thâm trường ý cười:” Thế giới này làm gì có nhiều sự trùng hợp đến như vậy.”

Tiêu Mộc thấy Lưu Thừa Ân một mặt khó có thể tin, há mồm cấp ra một thông tin:” Lão bản của Xuân Phong lâu là Triệu Khải, là em vợ của Hộ bộ thượng thư Phương Văn Xuyên, Phương Văn Xuyên là kẻ thù chính trị của cha ta, Ninh Vương ủng độn. Bọn hắn muốn tại Xuân Phong lâu an bài người nào nói cái gì lời nào cho ta nghe còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay? Thiếp thất Hồng thất của Diệu Chi, ca ca của nàng cũng ở Xuân Phong lâu bên trong chạy vặt. Chỉ sợ Tiền Đường cũng đã bị bọn hắn mua chuộc.”

“Ngươi lại không nhập sĩ, sẽ không đụng chạm đến bọn hắn, bọn hắn tại sao lại muốn giết ngươi?”

Nhớ tới chuyện bên kia một ngụm máu đỏ tươi, nhớ tới người kia đầu tóc xanh sau một đêm đầu như tuyết trắng, toàn thân Tiêu Mộc như bị từng tấc từng tấc đập nát đau đớn, không phát giác được đầu ngón tay đã đâm rách lòng bàn tay của hắn, hắn nghe thấy chính mình khó khăn nói, “ Người bọn hắn muốn đối phó không phải là ta, mà là cha ta.”

Lưu Thừa Ân nghe hắn nói như vậy liền hiểu được, âu sầu trong lòng nói:”Tiền Đường là đồng môn vài năm của chúng ta, bị thu mua đưa ngươi vào chỗ chết, thật sự là……”

“Đây cũng là chỗ ta không rõ, từ trước đến nay ngày ngày hắn trôi qua đều túng quẫn, mà hắn lại ngạo khí, không chịu nhận đồ bố thí. Cố lấy lòng tự tôn của hắn, chúng ta thậm chí không dám nhận tế hắn. Hắn làm sao có thể vì tiền mà bán huynh đệ, thậm chí đưa ta vào chỗ chết?” Tiêu Mộc chân mày cau lại.

“Biết người biết mặt không biết lòng.” Lưu Thừa Ân hung hãn nói.

“Chúng ta đi Cận Hồng các trước, tìm kiếm cái người Hồng thất kia trước, bỏ mặc nàng ở cạnh Diệu Chi, ta thực sự không yên lòng.”

Lưu Thừa Ân nghe vậy nhẹ gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro