Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc đèn hoa sáng lên Tiêu Mộc cùng Lưu Thừa Ân mới đến Cận Hồng các, sự khác nhau giữa ban đêm và ban ngày quạnh quẽ ở Cận Hồng các rất lớn, oanh oanh yến yến nghênh môn dựa vào lan can, bên trong đèn đuốc huy hoàng khắp chốn mỗi người đều mang phong tình.

Phóng tầm mắt tới đều là nữ tử mị hành phong trần cùng ân khách có hành vi phóng túng.

Hai người chia ra hành động, Lưu Thừa Ân đi tìm Vân Nương để tìm hiểu tin tức Hồng thất, còn Tiêu Mộc thì đi tới chỗ Thương Vũ xem thử có thể hỏi ra chút gì không.

Tiêu Mộc ngựa quen đường cũ đi thẳng tới trước phòng Thương Vũ, đang gõ cửa, liền nghe tiếng vải vóc bị xé nát. Tiêu Mộc biết, Thương Vũ nhất định là đang tiếp khách, trong lúc nhất thời tiến thối lưỡng nan.

Tiêu Mộc quen biết Thương Vũ không lâu liền đánh khách của Thương Vũ.

Ngày đó hắn đang cùng oanh yến trêu đùa, bỗng nhiên sát vách truyền đến một tiếng hét thảm, hắn nhất thời nhiệt huyết xông lên đầu, liền trực tiếp vọt qua phòng sát vách, thấy Thương Vũ bị người đánh trên mặt đất, hắn vĩnh viễn cũng không quên được khi đó nhìn thấy cảnh gì.

Thân thể bạch ngọc của Thương Vũ đầy những mảng tím xanh lớn, sáp chảy từ cánh tay của nàng lan đến ngực, giữa bắp đùi non mịn tất cả đều là bị những vết máu do roi nhỏ quật ra.

Hắn hai mắt đỏ như máu, cởi ngoại bào đắp lên người Thương Vũ, quay người đối mặt với nam nhân bị hắn đánh đang nằm mặt đất liền hung hăng đạp một cước, hắn một bên đạp một bên thấp giọng quát, “Cút cho ta.”

Thương Vũ đem áo choàng trên thân, ném xuống dưới chân Tiêu Mộc, tùy ý để thân thể hỗn độn của mình bại lộ trước mặt hắn, ánh mắt của nàng phảng phất  một tầng vụn băng lạnh, rơi vào thân Tiêu Mộc.

Tiêu Mộc không thể tin nhìn nàng, nàng lại làm như không thấy chống người dậy, cười rồi nói:” Thực sự có lỗi với khách quan vì đã quấy rầy khách quan nhã hứng, lần này sẽ không lấy tiền, nếu ngài có bị gì, Thương Vũ nhất định phụng bồi tới cùng.”

Tiêu Mộc lúc ấy chỉ cảm thấy một mảnh hảo tâm của mình trở thành lòng lang dạ thú, định lên giọng chất vấn nàng, cuối cùng lại chỉ hỏi được nàng một câu.

“Thương Vũ chẳng qua là kỹ nữ ngàn người cưỡi vạn người gối mà thôi, không như trong tưởng tượng của Tiêu công tử băng thanh ngọc khiết. Huống hồ ai cũng có điểm đặc thù yêu thích, nếu là Tiêu công tử nguyện ý trả tiền, Thương Vũ cũng có thể như vậy bồi ngài chơi.”

Từ đó về sau, lúc Thương Vũ tiếp khách Tiêu Mộc không còn xông vào. Hắn biết Thương Vũ có ẩn tình, mà hắn cũng không phải là người nghe của nàng.

Giờ phút này, lúc Thương Vũ tiếp khách Tiêu Mộc lại một lần nữa đi tới trước phòng nàng. Tiêu Mộc đứng ngoài cửa một hồi, chuẩn bị rời đi, lại nghe được một giọng nói quen thuộc truyền đến.

“Nói dễ nghe là hoa khôi, đến cùng không phải kỹ nữ à? Chọn ngươi truy phủng ngươi thật sự đem mình làm thiên kim tiểu thư? Làm sao người khác ngủ được, ta liền ngủ không được? Ngươi thật sự hiểu được xem đĩa phim hạ đồ ăn. Là do xuất thân của ta kém hơn những công tử xuất thân cao quý kia sao? Tiên sinh dạy học nhi tử thế nào? Tiên sinh dạy học nhi tử còn không phải cho ít tiền liền có thể bên trên ngươi?”

“Tiền Đường, ngươi thả ta ra.” Thương Vũ trách mắng.

Tiêu Mộc chân mày cau lại, xem ra lần này Thương Vũ tựa hồ không phải tự nguyện.

Tiếp đó liền nghe thấy âm thanh mảnh sứ vỡ vụn, sau đó lại là ” Rầm ”, một tiếng vang trầm.

Tiêu Mộc nheo mắt, đẩy cửa ra, liền thấy Thương Vũ quần áo không ngay ngắn ngã sấp trên mặt đất, tay nàng che trán, máu đỏ thẳm từ khe hở trên tay chảy ra, rất nhanh tay nàng đầy huyết hồng.

Tiền Đường không nghĩ tới cái đẩy kia của mình lại làm nàng dập đầu thành một cái lỗ máu, kinh ngạc đứng tại chỗ.

Tiêu Mộc đối với hắn nhìn như không thấy, xé ống tay áo, để Thương Vũ đè lại miệng máu, ôm lấy Thương Vũ, hướng cửa Cận Hồng các, sải bước đi ra bên ngoài, ngay tại cổng gặp được Lưu Thừa Ân đang tìm hiểu tin tức nói: ” Ta đưa nàng đi y quán trước, ngươi xong việc thì tự mình hồi phủ, hai ngày nữa ta sẽ đi tìm ngươi.”

Lưu Thừa Ân thấy trán Thương Vũ bị thương, biết là phải lập tức cầm máu, hướng Tiêu Mộc nói, “ Ngươi ngồi xe ngựa đi y quán, ta tự đi bộ về.”

Xe ngựa của Lưu Thừa Ân, Tiêu Mộc cảm kích hướng hắn gật đầu một cái, ôm Thương Vũ lên xe ngựa.

Thương Vũ chảy không ít máu, giờ phút này trước mắt từng trận biến thành màu đen, gần như sắp muốn mất đi ý thức. Tiêu Mộc không ngừng cùng nàng nói chuyện.

Thương Vũ biết đây là hảo tâm, ráng chống đỡ lấy cùng hắn đáp lời.

Tiêu Mộc thấy sắc mặt tái nhợt của nàng, thù mới hận cũ cùng một chỗ dâng lên, nghiến răng nghiến lợi nói:”Tiền Đường!”

Thương Vũ mặc dù không biết Tiêu Mộc và Tiền Đường trước đó phát sinh chuyện gì, nhưng nghe ngữ khí của hắn là biết hắn lúc này nhất định cực kỳ hận Tiền Đường, nheo mắt, thế là giải thích nói.”Do ta tự đụng vào, ngươi không được tùy tiện giận chó đánh mèo.”

“Vì không cho hắn đụng ngươi, ngươi liền đem đầu của mình làm ra như thế? Từ lúc nào mà ngươi giữ mình trong sạch như thế ?” Ánh mắt Tiêu Mộc sâu không thấy đáy rơi xuống thân Thương Vũ.

“ À! Hắn đối với ngươi mà nói rất khác biệt? Không chỉ không chịu để hắn đụng ngươi, mà ngươi bị thương thành thế này vẫn không quên vì hắn giải thích?”

Thương vũ không có đón bụng dạ của hắn. Tiêu Mộc cũng không trông cậy nàng sẽ trả lời, nói thẳng:” Nếu ngươi muốn cùng hắn cao chạy xa bay, ta có thể giúp ngươi chuộc thân.”

“Không cần.” Thương Vũ cứng nhắc nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro