Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Mộc đem Thương Vũ đến y quán, giày vò đến nửa đêm mới ngưng được máu.

Tiêu Mộc thấy Thương Vũ từ đầu đến cuối sắc mặt tái nhợt, ôn hoà nói:” Mấy ngày này ngươi trước theo ta về Tướng phủ dưỡng thương, Cận Hồng các bên kia ta phái người đi nói một tiếng.”

Thương Vũ lắc đầu nói:”Ta là một nữ tử phong trần, ở cùng một chỗ với ngươi sẽ  hủy đi thanh danh của ngươi, còn có, nếu ngươi mang ta hồi phủ, đã nghĩ sẽ giải thích như thế nào với Thừa Tướng đại nhân chưa?”

Tiêu Mộc tâm nặng nề nhảy một cái, mím môi, trầm mặc nửa ngày, cuối cùng vẫn lên tiếng nói:” Chỗ cha ta, ta sẽ đi giải thích, huống chi ta tin tưởng nếu cha ta biết, sẽ không vì thanh danh của ta mà đem tri giao hảo hữu của ta đang bị thương bỏ đi không thèm để ý.”

Thương Vũ nghe vậy khẽ giật mình, vẻ mặt hốt hoảng, trên mặt toát ra một chút vẻ phức tạp, giống như là mỉa mai, lại giống là tự giễu, càng loáng thoáng lộ ra một loại tinh bì lực tẫn chán nản, nàng vẫn là kiên định lắc đầu.

Tiêu Mộc không muốn ép buộc nàng, đành phải coi như thôi:”Vậy ta đưa ngươi về Cận Hồng các.”

Tiêu Mộc lấy thuốc, đang chuẩn bị mang Thương Vũ rời đi, y quán lại nghênh đón một vị khách khác.

Tiêu Hoàn Viễn đạp trên ánh trăng từ bên ngoài tiến vào, thấy Tiêu Mộc cũng không kinh ngạc, mà là trực tiếp tiến lên hành lễ, cung kính nói:”Thiếu gia, tướng gia nhờ ta hướng ngài nói một câu.”

“Lời gì?” Tiêu Mộc không rõ nội tình.

Tiêu Hoàn Viễn lộ ra một chút chế nhạo ý cười, học Tiêu Đình thanh lãnh ngữ khí chậm rãi nói:” Đường cũng đã tối, nên sớm trở về.”

Thương Vũ nghe vậy cũng không khỏi buồn cười, Tiêu Mộc có chút kinh ngạc, chuyện tối nay đột nhiên xảy ra, hắn quên cho người báo với Tiêu Đình là tối nay hắn sẽ trở về, không nghĩ tới phụ thân vậy mà trực tiếp phái người đến mang theo một câu nói như vậy cho hắn, quả thực tựa như là đối đãi tiểu hài tử bên ngoài ham chơi, quên thời gian về nhà đồng dạng.

Nghĩ đến đây Tiêu Mộc bên tai có chút phát nhiệt, hướng Tiêu Hoàn Viễn nói:”Ta sẽ trở về, Hoàn Viễn ngươi thay ta đưa Thương Vũ trở về, nhắc nhở Vân Nương chiếu cố nàng thật tốt.”

Tiêu Hoàn Viễn lại lắc đầu nói, “Tướng gia còn có một câu muốn nói với Thương Vũ cô nương.”

Tiêu Mộc có chút chấn động, vò đã mẻ không sợ rơi muốn nhìn đến không cần đến cùng cha hắn giải thích, cha hắn sớm biết……

Sắc mặt Thương Vũ bởi vì mất máu mà hơi trắng bệch.

Tiêu Hoàn Viễn nói tiếp:”Tướng gia nói mời Thương cô nương tới phủ thượng làm khách.”

Nếu là Tiêu Mộc thì Thương Vũ có thể cự tuyệt đó là bởi vì Thương Vũ biết Tiêu Mộc là bằng hữu, còn Tiêu Đình thì Thương Vũ lại không thể cự tuyệt, khác nhau một trời một vực. Nàng chỉ là một nữ tử lưu lạc phong trần tiện tịch, mà Tiêu Đình lại là Tể Tướng đại quyền nắm trong tay đương triều. Nàng không có lập trường cự tuyệt, càng không có tư cách cự tuyệt, Thương Vũ thần sắc có chút miễn cưỡng gật đầu.

Ba người cùng rời y quán, Tiêu Mộc mắt sắc nhìn thấy Tiêu Hoàn Viễn từ trong tay đại phu nhận một cái bọc giấy, Tiêu Hoàn Viễn tiện tay liền giấu vào trong tay áo.

Nếu như Tiêu Hoàn Viễn hào phóng cầm trên tay, có khả năng Tiêu Mộc sẽ không có hứng thú hỏi, nhưng trơ mắt nhìn Tiêu Hoàn Viễn đem đồ vật giấu đi Tiêu Mộc liền không nhịn được tò mò hỏi: “Thứ gì?”

“ Nào có đồ vật gì?” Tiêu Hoàn Viễn mặt không đỏ tim không đập nói dối.

“Là an thần hương, cái này ta thường dùng, vừa nghe liền biết.” Thương Vũ thay Tiêu Mộc giải thích.

Tiêu Mộc cảnh giác nhìn về phía Tiêu Hoàn Viễn: ” Cho ai dùng? "

“Không biết.” Tiêu Hoàn Viễn mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm.

Tiêu Mộc tức giận đến giơ chân, “Ngươi là cố ý, cố ý câu lên lòng hiếu kỳ của ta!”

Tiêu Hoàn Viễn một chút đầu, Tiêu Mộc mài răng, “Cha ta nghỉ ngơi không tốt?”

Lần này Tiêu Hoàn Viễn không có đáp lại bất kỳ lời nào, Tiêu Mộc biết im lặng này là ngầm thừa nhận.

Ba người rất nhanh liền đến tướng phủ, Tiêu Mộc đem Thương Vũ an trí tại khách phòng, từ khách phòng ra, liền trông thấy Tiêu Đình chắp tay đứng ở dưới hiên, ánh trăng nhỏ ở trên người hắn vì hắn mà phát ra một tầng ngân bạch vầng sáng, Tiêu Đình thanh lãnh mặt mày cùng ánh trăng tương hòa, ánh mắt hắn thưa thớt rơi vào vòng ngọc khung thương trên bàn, phảng phất xuyên thấu qua trăng tròn thấy được tràn đầy cô tịch như Quảng Hàn cung. Cả người như đang ngồi hóng gió chờ thời để trở lại tiên nhân.
( Khung thương: bầu trời xanh )

Tiêu Mộc bỗng nhiên sinh ra một cỗ sợ hãi khó nói lên lời, hắn vội vàng kêu: ”Cha!”

Tiêu Đình quay người nhìn về phía hắn, rõ ràng vẫn là một bộ thần sắc thanh lãnh, Tiêu Mộc lại nhận ra mấy phần khác biệt, tựa như tiên nhân bỗng nhiên rơi xuống phàm trần, vẫn là người kia, lại sinh ra mấy phần khói lửa chi khí, Tiêu Mộc lúc này mới đem những lo sợ bất an buông xuống.

“Thích Thương Vũ sao?”

Tiêu Mộc không nghĩ tới phụ thân trực tiếp như vậy, liền giải thích nói: ”Cha…… Con……”

Tiêu Đình đi đến bên người Tiêu Mộc, “Chớ nóng vội trả lời, suy nghĩ kỹ càng.”

Tiêu Mộc thần sắc biến rồi lại biến, trầm mặc thật lâu mới lắc đầu nói:” Con từ trước tới nay chưa từng gặp qua nữ tử kiên cường như vậy…… Nhìn như tự cam đọa lạc, lại che đậy đi một thân kiêu ngạo, dù cho kiêu ngạo làm nội tâm nàng giày vò đến máu me đầm đìa, nàng cũng vui vẻ chịu đựng. Tiểu Mộc lần đầu tiên gặp nàng liền cảm giác nàng rất quen thuộc, con biết nàng nhất định có chút không muốn cho người biết quá khứ, thương tiếc nàng, cũng nguyện ý tìm hiểu nàng, con cảm thấy chúng ta một ngày nào đó nhất định có thể trở thành tri kỷ…… Nhưng con đối nàng…… Không có……”

Tiêu Mộc không có đem ý của mình nói ra hết, tâm tư Tiêu Đình hắn cũng đã minh bạch, Tiêu Đình vỗ vai nhi tử một cái, thấp giọng nói:” Ngươi về phòng trước.”

Tiêu Mộc nhạy cảm với cái từ ”Trước” này của Tiêu Đình, chỉ sợ một hồi phụ thân sẽ đi gian phòng của hắn, thuận theo gật đầu.

Tiêu Đình đi ngang qua bả vai Tiêu Mộc, Tiêu Mộc nhìn theo hướng hắn rời đi, trông thấy một đạo bóng lưng thanh đạm dần dần từng bước, rời đi chỗ này, hướng phía khách phòng đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro