Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thương Vũ ngồi trong phòng khách, nhìn ánh nến khiêu động đến xuất thần, ánh nến chập chờn khắc vào hai con ngươi của nàng, lại không cách nào soi ra tâm tư sâu không đáy, nàng thở dài, đứng dậy muốn đem ánh nến thổi tắt, lại nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

"Mời vào."

Thương Vũ vốn tưởng rằng Tiêu Mộc quay lại, làm thế nào cũng không nghĩ tới người tiến vào không phải Tiêu Mộc mà là Tiêu Đình, Thương Vũ vội vàng đứng dậy, hướng Tiêu Đình hành lễ, nàng cúi thấp đầu, tựa hồ có chút bất an.

"Thương Vũ gặp qua đại nhân."

"Cô nương là bằng hữu của tiểu Mộc, có thể gọi ta một tiếng bá phụ, không cần câu nệ như thế." Tiêu Đình thanh âm ôn hòa.

"Cô nương nếu nguyện ý, ta thay cô nương chuộc thân, cô nương thấy thế nào?"

Thương Vũ lắc đầu cười đáp, "Đại nhân và Tiêu công tử quả nhiên là phụ tử."

Nàng cảm nhận được ánh mắt Tiêu Đình đang ở trên người nàng dò xét cẩn thận, đầu tiên là có chút kinh ngạc, tiếp theo là nhìn chăm chú, ánh mắt của y mặc dù không nghiêm khắc, nhưng làm cho nàng sinh ra cảm giác bị nhìn thấu, mồ hôi lạnh chạy theo lọn tóc rơi xuống.

"Đường cô nương có thương tích trong người, đêm khuya quấy rầy, là ta mạo muội."

Thương Vũ nháy mắt cơ hồ quên đi hô hấp, ra vẻ trấn định nói:

"Tiện thiếp họ Thương, tên một chữ một chữ Vũ, gặp qua Tướng gia."

Tiêu Đình không vạch trần nàng, mà là thở dài:

"Năm đó nhìn thấy cô nương, cô nương vẫn chỉ là một tiểu hài tử, chỉ chớp mắt một cái đã lớn như vậy."

Thương Vũ biết ở trước mặt người này, che giấu thì cũng chỉ vô ích, thế là không còn ý đồ che giấu, mà có chút đắng chát nói: "Người ta nói nữ lớn liền thay đổi, thảo dân cho rằng đại nhân bất quá cũng chỉ gặp thảo dân một lần lúc còn nhỏ, nếu cẩn thận một chút nhất định có thể giấu trời qua biển, không nghĩ tới vẫn bị đại nhân nhận ra, đại nhân đã gặp qua là không quên được, quả nhiên là danh bất hư truyền."

"Tiền Đường là lệnh đệ Đường Lặn của cô nương?"

Chỉ một câu nói lại khiến mí mắt của nàng bỗng nhiên nhảy một cái, toàn thân nàng mỗi chỗ lông tơ đều đề phòng.

"Năm đó ta hỏi Thanh Châu Tri phủ cô nương đang ở đâu, hắn nói là cô nương đã qua đời, bây giờ nhìn thấy người vẫn còn sống, là ta may mắn, cũng là tiểu Mộc may mắn." Tiêu Đình đi đến bàn rót một chén trà, bưng đến cho Thương Vũ.

"Đã nhiều năm như vậy, lần nữa nhìn thấy cô nương, mặc dù có chút trễ, nhưng ta vẫn muốn hướng cô nương từ đáy lòng biểu đạt áy náy của ta."

"Đại nhân nói quá lời, chúng ta đều là loại tiểu dân, nếu ngài muốn xin lỗi thì thảo dân tiếp nhận." Thương Vũ tiếp nhận trà uống một ngụm, khẽ cười nói.

"Cũng như đại nhân tự thân vì thảo dân châm trà, thảo dân không muốn uống, cũng không dám không uống, sinh tử của  thảo dân chỉ cần một câu nói của đại nhân mà thôi, lại nói đến cái gì tha thứ hay không tha thứ? Huống chi thảo dân lưu lạc tới hôm nay, nguyên bản cũng không phải là đại nhân sai lầm."

Tiêu Đình biết Thương Vũ có ý riêng, "Đồng ngôn vô kỵ(*), lời nói của tiểu hài tử đều là tâm của một trẻ sơ sinh thuần túy, nó nào sẽ lo lắng đến lòng người phức tạp, xét đến cùng chuyện của cô nương vẫn là dính líu tới ta."
  ** Lời của trẻ nhỏ không có cố kị.

Thương Vũ lộ ra thần sắc mỉa mai,
" Chim Ưng bay lượn trên bầu trời nào sẽ chú ý đến việc bắt cá làm phù du cạn kiệt, trên thảo nguyên Tuấn Mã nào lại lo lắng khi chạy vội đã đạp chết sâu kiến. Những người quyền quý tùy tiện nhảy mũi một cái, đối với dân đen như thảo dân phải nói chính là sóng gió nhập trời.  Cũng vì chúng thảo dân sinh ra quá mức bé nhỏ mà thôi, nào có tư cách đi oán trách người bên ngoài."

Tiêu Đình không phản bác Thương Vũ, mà nói: "Trước lúc bước vào căn phòng này, ta cho rằng cô nương cùng với tiểu Mộc tương giao cũng không có gì không tốt. Về sau, ta rốt cuộc không cách nào bỏ mặc tiểu Mộc ở bên người cô nương. Vô luận đối với cô nương phải công bằng như đối với tiểu Mộc, nhưng ta không thể làm như vậy, thật có lỗi."


Thương Vũ che miệng lại cười khẽ, "Bất kỳ một phụ thân nào yêu thương nhi tử cũng sẽ không bỏ mặc một người dụng ý khó dò tiếp cận nhi tử của mình, đại nhân không hổ là một người phụ thân tốt."

"Ta biết cô nương khả năng sẽ không nghe theo, nhưng ta vẫn khuyên cô nương một câu, kiêu ngạo cũng tốt, cừu hận cũng tốt, những điều này sẽ không thực tình đợi huyết mạch chí thân của cô nương, nếu không cho dù báo thù, chí thân cũng không còn ở đây thì còn có ý nghĩa gì? Cô nương cần gì ở dưới mắt người ta chịu đựng tình cảnh này, lựa chọn cùng lệnh đệ 'đối diện không quen không biết' ?"

Bị Tiêu Đình đâm trúng uy hiếp, mặt nạ của nàng liền vỡ vụn ngay tại chỗ, giọng mỉa mai nói:

"Đại nhân nhiều lần thay mặt Tiêu Mộc nhận lỗi, đã từng hỏi qua ý kiến của hắn chưa? Nếu không thể thẳng thắn với nhau, phụ từ tử hiếu có thể kiên trì đến khi nào? Một câu đồng ngôn vô kỵ đã xóa đi tất cả lỗi lầm của hắn, còn thảo dân đã làm sai điều gì? Năm đó thảo dân cũng chỉ là tiểu hài tử mà thôi. Một câu nói của hắn lại hủy đi cuộc đời của thảo dân, cho dù muốn báo thù, người thảo dân tìm là hắn chớ không phải đại nhân."

Tiêu Đình nghe vậy, một đôi mắt thâm trầm phảng phất như giếng cổ, sâu không thấy đáy, chỉ nhìn thấy một màu đen tối, rơi vào trên người Thương Vũ.

Ánh mắt kia làm Thương Vũ toát mồ hôi lạnh, nàng nghe thấy thanh âm thanh lãnh của Tiêu Đình nói: "Nếu cô nương muốn báo thù, có thể hướng về phía ta, nhưng chỉ cần Tiêu Đình ta còn sống trên đời một ngày, sẽ không bao giờ cho phép bất luận kẻ nào làm tổn thương tiểu Mộc, vì thế, không tiếc máu chảy thành sông."

Tiêu Đình nhàn nhạt đem ánh mắt từ trên thân Thương Vũ dịch chuyển.

"Những việc làm trước đó của lệnh đệ xem ra là giúp cô nương báo thù, ta có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng sau này, tiểu Mộc xuất hiện ở đâu còn xin lệnh đệ tránh xa bên ngoài ba dặm. Nếu không, ta không ngại dùng chút thủ đoạn cứng rắn để cho hắn một chút đại giới."

Thương Vũ đau thương cười đáp:

"Thảo dân vốn cho là đại nhân mặc dù yêu thương nhi tử nhưng cũng không phải không có tình người, xem ra dưới gầm trời này quyền quý quả nhiên không có gì khác biệt."

Thái độ Tiêu Đình cường ngạnh, trước nay chưa từng có.

"Từ trước đên nay, ta chưa bao giờ nhận ta là người tốt, đây là tâm tư của người phụ thân như ta. Nói cho cô nương nghe cũng không cần cô nương phải hiểu rõ, mà hi vọng cô nương sẽ không làm những điều không chút lý trí, có thể tránh nặng tìm nhẹ."

Tiêu Đình nói xong liền rời đi, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, lạnh như nước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro