Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


P/s: Chap này bao cute phô mai que hột me, aaaaaaa thích quá.

* Truyện này có 70 chương và chưa hoàn, tại vì mình edit chơi nên cũng không để ý, cảnh báo nên ai đu theo thì ráng chịu nha.

*HPNY mn muộn nha, do mình làm biếng edit quá:))

------------------------------------------------------------

“Cha! Cha không cần gạt con, cha ngăn cản con đi gặp Thương Vũ chỉ vì một nguyên nhân.”

Tiêu Mộc ngẩng đầu lên, bi thương nói: ”Nàng tiếp cận con là muốn gây bất lợi cho con.”

Tiêu Đình trầm mặc không nói gì.

Tiêu Mộc khóc mệt, thanh âm có chút rầu rĩ, hắn hướng Tiêu Đình bảo đảm nói:”Cha, sau này con sẽ không đi gặp Thương Vũ nữa.”

Tiêu Đình vỗ nhẹ sau lưng nhi tử xem như đáp lại, thẳng đến nửa đêm, không biết là bởi vì trận đánh này, hay là do từ khi trùng sinh đến nay mấy ngày liền thần kinh hắn căng thẳng dẫn đến thể xác tinh thần đều mệt, cũng có thể vì tri giao không chuyện gì giấu giếm nhau đùng một cái biến hoá thành người dụng ý khó dò.

Tiêu Mộc nằm nghiêng trong lòng Tiêu Đình, toàn thân phát nhiệt, bắt đầu không ngừng nói mớ:

” Cha.........Cha........”

Tiêu Đình ngủ không sâu, nhi tử khẽ động liền đem hắn đánh thức, rất nhanh hắn đã phát hiện nhiệt độ cơ thể của nhi tử không giống bình thường.

Đưa tay sờ trán, quả nhiên là phát nhiệt, Tiêu Mộc bất an trằn trọc hai lần, liền bắt đầu nói mớ:

” Cha........ Cha........”

Hô hấp của hắn có chút gấp rút, hai mắt nhắm lại nên lông mi ẩm ướt. Tiêu Đình điều chỉnh tư thế của hắn một chút để hắn nằm sấp ngủ.

Lấy một bình liệt tửu(*) tới, cẩn thận đem rượu xoa dưới nách Tiêu Mộc, sau đó đến phần cổ và đùi để cho hắn bớt nóng, mặc dù động tác đã rất cẩn thận, nhưng lúc bôi thuốc lần nữa cho Tiêu Mộc thì hắn vẫn tỉnh. ( liệt tửu: rượu )

Tiêu Mộc thanh âm có chút khàn khàn, kêu ”Cha” liền rầu rĩ nằm sấp không nói thêm gì nữa.

Cả người hắn đều mơ mơ màng màng, chỉ biết toàn thân trên dưới một chút khí lực cũng không có, mềm oặt giống một cọng bún.

Tiêu Đình cởi quần hắn ra, những vết thương dữ tợn trên mông giương nanh múa vuốt xuất hiện ở trước mặt Tiêu Đình, mặc dù đã bôi qua thuốc, nhưng vết thương vẫn có chút đáng sợ.

Tiêu Đình mím môi, cũng không nói gì, đem dược cao đổ ra lòng bàn tay sau đó chăm chú bôi lên mỗi một vết thương trên mông Tiêu Mộc, nhiệt độ trên vết thương đều xuyên qua lòng bàn tay Tiêu Đình một mực đốt cháy đáy lòng của hắn.

Tiêu Mộc từ đầu tới đuôi đều thuận theo giống một con dê con ôn hoà, đầu của hắn chôn trong gối, tùy ý để Tiêu Đình đem cặp mông sưng tấy của hắn giày vò.

Tiêu Đình có thể cảm nhận được lúc thoa thuốc cơ bắp của tiểu Mộc căng cứng mà còn run run nếu không thì hắn cho rằng những tổn thương này đều không đau.

Nhi tử hiểu chuyện như thế làm hắn không thể khống chế được mà đau lòng. Thoa thuốc xong, hai cha con đều một thân mồ hôi.

Tiêu Đình thay nhi tử đem quần mặc vào, lại thay hắn đem chăn kéo tốt, hắn mở to đôi mắt đen nhánh an tĩnh nhìn phụ thân.

Tiêu Đình đưa tay lau mồ hôi trên trán nhi tử, sau đó đi ra khỏi gian phòng để chuẩn bị một chậu nước.

Tiêu Đình vừa ra khỏi cửa, hắn liền nhe răng trợn mắt sờ lên cái mông, liền đụng đau tới mông nhỏ. Bởi vì phát sốt nên hắn chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, mắt nổi đom đóm, đưa tay đến đầu giường để lấy bình nước, rút nắp liền ùng ục ùng ục toàn bộ uống hết, sặc đến hắn liên tục ho khan, trong lúc nhất thời đầu càng choáng, thân thể tựa hồ càng nóng lên, cái mông giống như càng đau hơn.

Tiêu Đình bưng chậu nước vào, nhìn thấy sắc mặt đỏ hồng của hắn đang một tay sờ lấy mông, một tay vụng trộm lau nước mắt, trông thấy Tiêu Đình đi đến.

” Oa...........” Liền khóc lên.

Tiêu Đình bước nhanh đến bên giường ngồi xuống, hắn liền bổ nhào vào lòng phụ thân, lẩm bẩm khóc.

“ Cha..... Cha......Cái mông đau.....”

Nước mắt nước mũi đều chét lên vạt áo phụ thân.

Tiêu Đình toát ra mấy phần kinh ngạc, đập vào mặt là mùi rượu cùng bình rượu dưới sàn rất nhanh hắn liền biết chuyện gì đã xảy ra, hắn có chút dở khóc dở cười.

Lúc tỉnh thì thuận theo làm người ta đau lòng, còn say rồi thì lại y như đứa bé con.

“Ô ô ô ~”

Tiêu Mộc vẫn thút tha thút thít khóc, hai tay đưa ra đằng sau nhẹ nhàng sờ cái mông của mình, lưu lại một cái đầu chôn ở trong ngực Tiêu Đình. Co người giống như một con sâu róm cỡ lớn nhúc nhích.

Tiêu Đình không tự chủ được luống cuống tay chân, đành phải đưa tay sờ sờ đầu nhi tử, sau đó giống như rất lâu trước đây mà vụng về cuối xuống thổi thổi hai cái cho nhi tử:

“ Tiểu Mộc, cha thổi thổi một chút, đau nhức đau nhức mau biến đi.”

Tiêu Mộc như bị điểm huyệt, trong nháy mắt ngừng khóc hắn chần chờ sờ lên cái mông của mình, lại ”Oa ——” Một tiếng khóc lên.

“Cha lừa đảo! Cha xấu! Tiểu Mộc vẫn còn đau!” Tiêu Mộc nước mắt chảy ngang.

“Ô ô ô ~”

“Ô ô ô ~”

Tiêu Đình bật cười, bắt được tay nhi tử ở trước ngực mình đánh hai cái, lại đưa tay vỗ nhè sau lưng nhi tử, “Cha là đại phôi đản, tiểu Mộc đánh cha nè, tiểu Mộc không khóc nha.”

Ai ngờ Tiêu Mộc không biết bị đứt dây thần kinh nào, chẳng những không khóc, ngược lại ở trong lòng Tiêu Đình chui ra, trở mình, lưu lại cái ót tròn trịa cho Tiêu Đình, lúc xoay người đụng đến vết thương cũng không lên tiếng nhưng lại tức giận.

Tiêu Đình không rõ ràng cho lắm, ấm giọng hỏi: ” Sao thế? ”

Tiêu Mộc không để ý tới phụ thân, Tiêu Đình vắt khăn sau đó lau toàn bộ nước mắt nước mũi trên mặt hắn, giặt sạch sẽ khăn sau đó để lên trán hắn.

Tiêu Mộc giật giật mũi vẫn không để ý tới hắn. Mình quả nhiên vẫn phải dỗ hài tử, Tiêu Đình bất đắc dĩ lôi kéo góc chăn nhi tử, ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng vuốt ve lưng Tiêu Mộc hống hắn chìm vào giấc ngủ.

Tiêu Mộc rầu rĩ nói:

” Con không thích cha nói cha là người xấu đâu.”

Tiêu Đình khẽ giật mình, theo bản năng nói:

” Là cha làm con đau như thế.”

Tiêu Mộc chẹp chẹp miệng, ngượng ngùng nói:

” Do tiểu Mộc phạm sai lầm, cha là muốn tốt cho tiểu Mộc.”

Tiêu Mộc sờ lên vết thương trên mông kiên định mà nói: ”Cha là người tốt nhất trên thế giới.”

Cổ họng Tiêu Đình bỗng nhiên sinh ra một cỗ chua xót, một dòng nước ấm từ đáy lòng chậm rãi chảy qua, chảy qua thiên sơn vạn thủy, đem những vết sẹo ở tận đáy lòng tưới nhuyễn.

Cho dù thế gian này có như Luyện Ngục, cho dù trải qua nhiều chuyện điên đảo như thế nào, chí ít trên đời này vẫn còn có tiểu Mộc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro