Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một cỗ xe ngựa lộng lẫy trên đường phố, hai bên đường đều là tiểu phiến cùng người đi đường rộn rộn ràng ràng, xe ngựa vững vàng đi qua phát ra tiếng vó ngựa, cùng tiếng rao hàng hoà lẫn với sự náo nhiệt.

Đường bên cạnh trong một con hẻm nhỏ bỗng nhiên xuất hiện một cỗ xe ngựa mất khống chế, ở trên đường cái mạnh mẽ mà đụng, đem mấy tiểu thương, quầy hàng đâm đến thất linh bát lạc. Tốc độ lại không giảm bớt nửa phần, thẳng tới chiếc xe ngựa lộng lẫy kia mà đâm.

" Rầm!"

Một tiếng vang thật lớn, hai xe chạm vào nhau.

Cũng may hai chiếc xe ngựa rất kiên cố, dù va chạm không nhỏ, toa xe không có biến dạng mà người trong xe cũng không có tổn thương, nhiều lắm là chịu một chút kinh hãi.

Tiêu Mộc từ trên xe ngựa mất khống chế nhảy xuống, tiện tay vỗ vỗ mảnh gỗ vụn trên thân, một mặt áy náy tiến lên chắp tay nói:

" Ngựa của tại hạ không biết sao đột nhiên phát cuồng, không biết có làm bị thương quý nhân trong xe?"

Đẩy ra rèm xe chính là một nữ tử khuôn mặt tinh xảo, đôi má hồng hào, tóc đen như mun, nàng mở to đôi mắt hắc bạch phân minh, hung hăng trừng Tiêu Mộc một chút, "Nếu không phải xe ngựa kiên cố, đả thương vương...... Đả thương phu nhân nhà ta, ngươi gánh được trách nhiệm sao?"

Tiêu Mộc liên tục chắp tay nói xin lỗi.

Nữ tử đi vòng quanh xe ngựa một vòng, cách màn cửa hồi bẩm nói:

"Phu nhân, trục xe ngựa của chúng ta đã gãy mất, chỉ sợ không có cách nào đi Từ Ân Tự."

Nàng nói xong vừa tức vừa trừng Tiêu Mộc, "Đều tại ngươi!"

"Vị công tử này chắc hẳn cũng không cố ý đâu." Trong xe một âm thanh ôn hòa vang lên.

"Việc đã đến nước này, Hồng Như chúng ta hồi phủ đi, ngày khác lại đến."

Hồng Như nghe vậy liền vội vàng tiến lên đem màn xe vén lên, đập vào mắt hắn là một đôi giày thêu hoa sen, tiếp đến lộ ra một góc váy áo màu xanh, một bàn tay mộc mạc không nhiễm trần thế từ trong xe đưa ra ngoài, Hồng Như đỡ lấy cái tay này, người trong xe mới uyển chuyển từ trên xe bước xuống, cái nón màu trắng che đi dung mạo của nàng.

Nàng đứng ở bên cạnh xe, chỉ là một dáng đứng đơn giản cũng lơ đãng toát ra mấy phần tu dưỡng.

Hồng Như quay người bàn giao với xa phu đem xe ngựa đi sửa chữa, liền đỡ nữ tử chuẩn bị trở về phủ.

"Hai vị dừng bước."

Tiêu Mộc thấy các nàng muốn đi, liền lên tiếng gọi lại các nàng, tiến lên chắp tay nói:

"Đụng hư xe ngựa của hai vị là tại hạ không đúng, mới vừa nghe vị phu nhân này nói là muốn đi Từ Ân Tự, nếu như phu nhân không chê, không bằng để tại hạ lấy công chuộc tội, làm xa phu đưa hai vị đến Từ Ân Tự được không?"

"Ngựa của ngươi không phải mất kiểm soát sao? Còn xe của ngươi có thể dùng à?" Hồng Như nhìn về phía xe ngựa của Tiêu Mộc.

Tiêu Mộc vỗ vỗ thân xe hoàn hảo, lộ ra gương mặt ngây ngô, "Xe không có gì đáng ngại còn về phần ngựa, có thể mượn của các ngươi."

Hồng Như hồ nghi nhìn Tiêu Mộc, "Phu nhân cũng không có ý định trách tội ngươi, ngươi lại ân cần như vậy, ai biết tâm ngươi đang nghĩ gì?"

" Hồng Như! Không được vô lễ."

Nữ tử áo xanh đội nón thấp giọng trách mắng, Hồng Như liền rụt cổ.

Tiêu Mộc liên tục khoát tay: "Không phải vị cô nương này sai mà là tại hạ không kịp thời nói thân phận, hai vị cô nương ra ngoài cũng nên cẩn thận một chút. Tại hạ Tiêu Mộc, gia phụ Tiêu Đình."

"Thừa tướng công tử đương nhiên không phải là người xấu. Hồng Như, ngươi hiểu lầm Tiêu công tử, còn không mau hướng công tử nói xin lỗi." Nữ tử thanh âm mặc dù nhu hòa, nhưng vẫn để lộ ra mấy phần uy nghiêm.

Hồng Như thành thành thật thật hướng Tiêu Mộc thi lễ, "Nô tỳ có mắt như mù nên đã thất lễ, mong công tử rộng lòng tha thứ."

Tiêu Mộc đỡ nàng nói:"Cô nương quá mức khách khí, xin mang phu nhân cô nương lên xe đi."

"Làm phiền Tiêu công tử." Nữ tử đội nón nhẹ nhàng gật đầu.

Hồng Như liền đỡ nữ tử áo xanh lên xe ngựa Tiêu Mộc.

Từ Ân Tự cách thành mười dặm, hương hỏa cũng không cường thịnh, mỗi ngày chỉ có mấy vị khách hành hương, miễn cưỡng duy trì được chi tiêu chùa miếu. Trang hoàng ở trong chùa mười phần là nghèo khó, thỉnh thoảng nghe được tiếng tụng kinh của tiểu hòa thượng, ngược lại hiện ra mấy phần thế ngoại chi ý.

Ba người bước vào cửa chùa, liền có một vị tăng lữ trẻ tuổi tiến đến chắp tay trước ngực khẽ khom người nói:"Nghe nói phu nhân muốn tới, chủ trì đã sớm cho người quét dọn khách phòng, là gian phòng phu nhân thường ở."

Nữ tử áo xanh chắp tay trước ngực đáp lễ lại.

Hồng Như tiến lên đưa một ít tiền, tăng nhân cũng không có chối từ, hào phóng nhận lấy, liền lui xuống.

Ba người đi đến trước tượng Phật, Tiêu Mộc cầm lấy ống xăm đưa tới, "Phu nhân tin phật?"

"Không tin." Nữ tử áo xanh tiếp nhận ống xăm.

Tiêu Mộc kinh ngạc nhìn nàng.

"Muốn có được gì liền cố gắng xin, nhưng xin không được thì không nên cưỡng cầu, phải học được thỏa mãn thì mới thấy hạnh phúc. Người muốn cầu thần bái Phật nhiều vô số kể, nếu như trên đời thật có thần phật thì đi thỏa mãn nguyện vọng của bọn người đó thôi. Ta không cần, cho nên không tin."

Nàng một bên vừa nhẹ nhàng lay động ống xăm vừa nói, rất nhanh liền rơi ra một thẻ, Hồng Như cầm thẻ trúc tràn đầy phấn khởi đi tìm người giải thẻ.

Nữ tử áo xanh lắc đầu cười một tiếng, " Nha đầu Hồng Như này thích nhất thứ không biết, mỗi lần đến đều sẽ hướng ta xoay thẻ, hôm nay ngươi đem ống xăm đưa tới là rất hợp tâm ý của nàng."

Nữ tử áo xanh đem ống xăm lại đưa cho hắn, "Có muốn thử một chút hay không?"

Tiêu Mộc vừa muốn lắc đầu, liền trông thấy Hồng Như giải xong xăm trở về, phồng má mà nhìn hắn. Hắn bật cười tiếp nhận ống xăm, lắc lắc, lại rơi ra hai thẻ.

Tiêu Mộc đem thẻ nhặt lên giao cho Hồng Như, cười yếu ớt nói:"Làm phiền cô nương."

Hồng Như đem quẻ thẻ vừa giải xong cho nữ tử áo xanh, lại hưng phấn mà cầm hai quẻ thẻ chạy đi tìm người coi miếu.

" Quẻ thẻ bên trên nói như thế nào?"

"Chi lan sinh vu thâm cốc, bất dĩ vô nhân nhi bất phương." (*)

Nữ tử áo xanh nói: "Còn như thế nào? Đơn giản là lựa chút êm tai."

"Phu nhân vốn dĩ vô cùng tốt, khen một chút cũng không quá đáng." Hồng Như vừa trở về liền nghe được câu này, không thuận theo nói.

Nữ tử áo xanh lại không tiếp nàng lời này mà nói:"Còn không đem quẻ thẻ đưa cho Tiêu công tử."

Hồng Như nghe lời làm theo.

------------------------------------------------------------

Tiểu phiến: người bán hàng rong.

Thất linh bát lạc: thành ngữ diễn tả sự tan tác.

Xa phu: người kéo xe hoặc đánh xe

Đôi mắt hắc bạch phân minh: lòng đen của mắt phải nhiều hơn và rõ ràng, lòng trắng của mắt phải ít hơn. Người sở hữu đôi mắt này thường thông minh, giỏi quan sát và có thể nhìn nhận vấn đề chính xác

1 dặm: 1,6 km

(*) Chi Lan (thuộc họ hoa Lan) mọc ở trong núi sâu, không vì ở chốn không người mà không thơm.

Mũ che mặt:

P/s: tỷ tỷ này đẹp quá😊

Ống rút xăm:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro