Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Mộc đem xe ngựa lưu lại Từ Ân Tự, lại ở chùa chọn xe bò mà về thành. Hắn nằm ở trên xe bò lăn qua lộn lại làm rơi ra hai quẻ thẻ.

Quẻ thứ nhất là một bài thơ, “ Gãy kích trầm sa hồn chưa tiêu, không gặp người già không quay đầu lại. Ô chim tư tình hoàn hồn báo, một thế an bình mười thế buồn.”

“Một thế an bình mười thế buồn.” Hắn mặc niệm câu cuối cùng một lần, thoải mái cười một tiếng. Thượng Thiên cho hắn một cơ hội, để hắn có cơ hội đền bù những sai lầm mà mình từng phạm phải. Đối với hắn mà nói cũng đã đầy đủ, cho dù phải đền bù một chút thì làm sao?

Về phần quẻ thứ hai, nghĩ đến đây khuôn mặt tuấn tú đã ửng đỏ, sinh ra một chút không được tự nhiên.

Tiêu Mộc vào thành, xuống xe bò cáo biệt tăng nhân liền hướng phủ Thừa Tướng mà đi, xa xa trông thấy cổng sư tử đá trước phủ Thừa Tướng có một cỗ kiệu, một thân quan phục đang từ trong kiệu bước xuống.

Tiêu Mộc bước nhanh đến, kêu một tiếng ”Cha”

Tiêu Đình trông thấy hắn cũng không kinh ngạc mà hướng hắn gật gật đầu ôn hòa nói: ”Con ở chỗ này chờ ta một lát.”

Tiêu Mộc không biết Tiêu Đình có dự định gì, đầu óc mơ hồ đứng trước cổng chờ phụ thân.

Tiêu Đình trở ra đã đổi một thân y phục màu xanh nhạt, hắn trường thân ngọc lập đứng ở bên người nhi tử. Hai người nhìn không giống phụ tử mà ngược lại giống huynh đệ, bất quá so với Tiêu Mộc tuổi trẻ khí thịnh, Tiêu Đình trên thân lại mang nhiều hơn mấy phần tĩnh lặng, thành thục  của năm tháng.

“Cha, cha muốn dẫn con đi ra ngoài?” Tiêu Mộc kinh ngạc hỏi, Tiêu Đình không trả lời mà hỏi lại: ”Ban đêm muốn ăn cái gì?”

“Cái gì cũng đều được hết.” Tiêu Mộc đáp.

Tiêu Đình gật gật đầu, cất bước đi ra ngoài, Tiêu Mộc nhắm mắt theo đuôi đi theo.

“Con hôm nay gặp Ninh vương phi?”

“ Dạ.”

Hắn gật đầu, trong lòng có chút lo lắng bất an, nửa thật nửa giả giải thích nói: ”Ngựa của con không cẩn thận bị kinh sợ, va phải Ninh vương phi, may mà Vương phi nương nương chưa từng trách tội.”

“Như thế nào?”

Tiêu Mộc đoán không được câu này của phụ thân là có ý gì, mình cùng Ninh vương phi từ trước đến nay bắn đại bác cũng không tới, hôm nay lại nghĩ kế chạm mặt Ninh vương phi một lần, bất quá chỉ là đi thăm dò Ninh vương phi một chút, nhưng lời này hắn lại không nghĩ nói cho Tiêu Đình nghe, hắn muốn tìm ra địch nơi góc tối, lại không muốn để phụ thân không duyên không cớ mà lo lắng, thêm chuyện hắn trùng sinh nữa, hắn không có cách nào nói cho phụ thân.

Cho nên Tiêu Mộc chỉ là trung quy trung củ đáp: ”Ninh vương phi rất hiền lành.”

Tiêu Mộc tâm sự nặng nề, Tiêu Đình dừng bước hắn cũng không chú ý, xém chút đụng phải Tiêu Đình. Tiêu Mộc hướng phụ thân nhìn nhìn lại thấy ánh mắt nhàn nhạt rơi trên người hắn, ánh mắt kia tựa hồ đem hắn nhìn thấu hết, nhưng lại không chứa nửa phần trách cứ.

Tâm hắn liền nhảy dựng lên như muốn từ trong cổ họng nhảy ra, hắn thầm mắng mình ngu xuẩn, một chút thủ đoạn ấy làm sao có thể giấu diếm được phụ thân.

Tiêu Đình không có so đo lòng dạ nhỏ mọn của hắn, vừa đi vừa nói: ”Thế nhân đều nói Ninh vương phi rất ghen, lại lòng dạ rắn rết. Theo lời con nói lại không phải như thế, miệng lưỡi thế gian làm xói cả vàng, làm mòn cả xương. Chỉ là có ai nói về gia thế mà không phải dùng thủ đoạn ám độ trần thương?”

Hắn nghe những lời đó liền biết phụ thân đã biết mục đích lần này của mình, thế là thật lòng nói:

”Con gặp Ninh vương phi, nàng trời sinh tính tình đạm bạc khí độ bất phàm cùng với lời đồn khác biệt rất lớn, một người ghen tuông trượng phu bên người sủng ái tỳ nữ mà đem bán nữ tử vài nơi bướm hoa, làm sao mà ở Lâu Phật Môn thanh tịnh mà không hồi phủ?
Huống chi, một chủ mẫu ghen ghét đã thành tính, như thế nào mà bên cạnh lại đem theo một tỳ nữ mỹ mạo phi thường. Chẳng lẽ nàng không sợ tỳ nữ bị Ninh Vương coi trọng? Có thể thấy được Ninh vương phi cũng không ghen tuông như lời đồn, nàng đã không ghen như vậy mà tại sao muốn đem tỳ nữ bên người trượng phu bán ra ngoài?”

Tiêu Mộc thấy ánh mắt cổ vũ của phụ thân liền nói tiếp:

”Ninh Vương trước tiên là đem Ninh vương phi ghen tuông truyền ra bên ngoài, lại tỉ mỉ bồi dưỡng nữ tử bên cạnh Ninh vương phi rồi truyền ra bên ngoài, thông qua thủ đoạn mà đưa các nàng đến vườn lê hoặc nơi bướm hoa, những cô gái này hoặc lấy sắc đẹp hoặc dụ tình quan to hiển quý vì nàng mà chuộc thân. Vì Ninh Vương tìm kiếm tin tức hoặc là thông qua thổi gió bên gối để đạt được mục đích. Thủ đoạn này của Ninh Vương cũng thật tốt đi, tâm tư rất nhiều, tính toán nhất định không nhỏ.”

Tiêu Đình khen ngợi nhìn nhi tử một chút, không có khích lệ hắn, ngược lại hỏi: ”Con sẽ không vô duyên vô cớ đi thăm dò Ninh vương phi, là ai làm con phát giác được sơ hở quân cờ?”

“ Hồng Thất, nàng là thiếp thất mới lập của Diệu Chi.”

“Người này thông qua Chu Diệp mà đề cử Xuân Phong lâu cho con, để con ở Xuân Phong lâu nghe những điều không nên nghe, về sau bị Tiền Đường đánh nháo muốn lên chiến trường?” Tiêu Mộc không nghĩ tới phụ thân thông qua mình điều tra Ninh vương phi một chuyện liền đem sự tình đã nhận ra tình trạng này, cả kinh mở to hai mắt nhìn.

Tiêu Đình thấy hắn như thế liền giải thích nói,

“Con sẽ không vô duyên vô cớ đi điều tra Ninh vương phi tự nhiên cũng sẽ không vô duyên vô cớ đi điều tra thiếp thất bên cạnh Chu Diệp, tất nhiên là cái người Hồng Thất này sẽ không cùng con có quan hệ gì, nhưng nàng là thiếp thất Chu Diệp , sẽ cùng con lui tới, có thể là nàng đã từng thông qua Chu Diệp muốn gây bất lợi cho con nhưng bị con phát giác. Làm sao Chu Diệp bị lợi dụng mà gây bất lợi cho con? Đơn giản là đề cử một chút chỗ sống phóng túng.”

Hắn tâm phục khẩu phục lại thấy Tiêu Đình dừng bước, “Cha, làm sao vậy ạ?”

“Phiên chợ đến, chúng ta đi mua chút đồ ăn, ta trở về sẽ làm cho con ăn.”

Tiêu Mộc nghe vậy ngây ra như phỗng.

----------------------------------------------------------




P/s: cái bài thơ đó mình xin thua, tra gg cũng ko ra luôn, thôi ráng căng não hiểu nha mn, cũng dễ hiểu à.

Mk hên xui lắm, dui edit bùn thì thôi nên ra chap k đều, nma mk sẽ cố nha không bỏ truyện đâu, vì mk cũng chưa đọc hết truyện nữa á.kkkk

Trung quy trung củ 中规中矩 Phù hợp quy củ, không có gì đặc biệt, thậm chí tương đối cứng nhắc, câu nệ. Thường hàm nghĩa xấu.

Ám Độ Trần Thương nghĩa  “Ngầm vượt con đường Trần Thương”. Đây  mưu kế phát xuất từ một câu chuyện lịch sử thời Hán Sở Tranh Hùng trong lịch sử Trung Hoa. Nó như một kế hoạch tấn công bất ngờ mà kẻ địch không thể ngờ tới được.

Người ta thường ví lời nỉ non của vợ bên tai chồng là thổi gió bên gối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro