Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẳng đến Tiêu Đình hướng phiên chợ quán nhỏ đi đến, Tiêu Mộc mới từ trạng thái khó có thể tin mà lấy lại tinh thần, phụ thân vậy mà lại nấu cơm? Còn muốn tự làm cho hắn ăn? Tiêu Mộc đã lớn như vậy, hai đời cộng lại đều chưa bao giờ thấy qua phụ thân hắn xuống bếp, chớ nói chi là ăn đồ ăn phụ thân tự mình làm.

Tiêu Mộc khóe miệng không tự chủ nhếch lên, vội vàng chạy theo sau phụ thân.

Tiêu Đình ngồi xổm xuống cái quán nhỏ, ngón tay thon dài đặt trên bó rau xanh lá làm nổi bật bàn tay như ngọc không nhiễm trần thế, hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng được khi mà phụ thân vén tay áo làm đồ ăn sẽ là cái dạng gì.

Tiêu Đình lại không có cảm giác mà nghiêm túc nhìn một chút rau xanh trên quầy hàng hỏi:

”Lão nhân gia, rau xanh này bán thế nào?”

Lão nhân bán đồ ăn hiền lành cười cười, “Sáng nay mới thu hoạch đó, tám văn tiền một cân.”

Nhưng Tiêu Đình không có mua mà chỉ chỉ rau xanh đặt ở nơi hẻo lánh bên trong, những rau xanh kia không biết sao mà nằm ngổn ngang trên mặt đất, hòa với bùn đất, nhìn rất là thê thảm.

Tiêu Đình tựa hồ không thèm để ý mà nói:

”Lão nhân gia, ta mua cái này, ngài giúp ta xem một chút hết bao nhiêu cân, ta mua với mười văn tiền một cân ngài thấy thế nào?”

Tiêu Mộc nhìn đống rau xanh dính đầy bùn, có chút hoài nghi cha hắn có phải đã bị gì rồi hay không. Những hài tử nhỏ đều có thể nhìn ra đống rau này xấu đến không nhìn ra hình dáng, lại càng không cần phải nói đến phụ thân.

Lão nhân nhìn rau xanh liền vội vàng khoát tay nói:

”Không được, không được, rau này đều đã hỏng, không đảm đương nổi giá này. Nếu ngài khăng khăng muốn mua, ba văn tiền cho toàn bộ. Ta không thể bán với giá cao như vậy được.”

“Ta thấy đồ sạp hàng trên đều mới, mấy cây rau này làm sao mà xấu thành dạng này?” Tiêu Mộc khó hiểu nói.

Lão nhân thở dài, chậm rãi nói:

”Buổi sáng không cẩn thận bị một cỗ xe ngựa mất khống chế làm hỏng.”

Tiêu Mộc nghe hơi quen quen, những đồ bị hư để ở bên trong mấy cái ki đã bị ép đến biến dạng, nội tâm hơi hồi hộp một chút.

Hắn vụng trộm liếc mắt nhìn phụ thân, Tiêu Đình thần sắc nhàn nhạt nhìn không ra nửa điểm dị thường.

“Lão bá…… Xe ngựa kia…… Không có làm thương tổn đến ngài chứ?”

Tiêu Mộc do dự nói: “ Chắc là không có.”

Lão nhân cười lắc đầu, hắn mới thoáng an tâm.

Tiêu Đình nhìn rau xanh dính đầy bùn đất đặt ở trong cái ki xấu xí kia, có ý riêng nói: ”Đã như vậy, sao ngài không đi tìm lái xe để bồi thường?”

Lão nhân giải thích nói: ” Ngài không biết rồi, xe ngựa kia nhìn liền biết người trong xe không phú thì cũng quý, dân không đấu với quan, chúng ta là những bách tính, thà rằng nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, cũng không muốn đi trêu chọc người quyền quý. Nếu gặp người có đạo lý bất quá cũng chỉ trả trên dưới một trăm văn tiền, còn nếu gặp người không nói đạo lý, chỉ sợ……”

“Lão nhân gia, mấy cái ki cùng với rau này, ta trả một lượng bạc, bán cho chúng ta được không?”

Lão bá liên tục từ chối nói: ”Một lượng bạc nhiều lắm, đủ cho người bình thường như ta tiêu xài một tháng. Ta mặc dù chỉ là nông dân, nhưng cũng biết không thể làm vậy được.”

Nghe lão nhân nói như vậy, Tiêu Mộc xấu hổ đến mặt đỏ tới mang tai, cắn răng một cái, thẳng thắn nói:

”Lão bá, ngài đừng từ chối nữa, kỳ thật…… Ta…… Cái xe ngựa đụng trúng đồ của ngài là ta, thực sự xin lỗi, một lượng bạc này coi như là tiền bồi thường, xin ngài nhận đi nếu không lương tâm khó có thể bình an.”

Lão nhân không nghĩ tới vừa nói không nguyện ý đi trêu chọc người quyền quý, quyền quý liền xuất hiện ở trước mặt mình, mà lại bình dị gần gũi như thế, còn hướng mình xin lỗi, lão nhân liền vừa cười vừa nói:

”Một chút rau đó giá trị cũng không được mấy đồng tiền, coi như lão bá cho ngươi, chỉ là tiểu hỏa tử lần sau đừng lỗ mãng như thế, làm hỏng đồ ăn thì không sao nhưng lỡ như không cẩn thận đụng vào người thì sẽ không tốt.”

Tiêu Mộc một mặt thụ giáo gật đầu, không dám nhìn sắc mặt phụ thân.

Tiêu Đình lấy một lượng bạc đặt vào tay lão bá, “Khuyển tử ngang bướng, vốn là nên bồi thường tổn thất cho ngài, về phần tính tình lỗ mãng, ta sẽ giáo huấn lại hắn, nhất định không có lần sau.”

Tiêu Mộc bị hai chữ ”giáo huấn” kia làm giật nảy mình, tay siết chặt vạt áo lo sợ bất an, nghĩ thầm mình nhất định đã làm cha tức giận.

Lão nhân vốn cho rằng hai người này là huynh đệ, không nghĩ tới lại là phụ tử, hơi kinh ngạc, thấy hắn dáng vẻ bất an, liền cho rằng Tiêu Đình đối với nhi tử quản giáo đến mười phần nghiêm khắc, thế là lên tiếng xin xỏ cho:

”Tiểu công tử có thể chủ động thừa nhận sai lầm đã thấy được là hài tử có thể đảm đương trách nhiệm, ngài liền khoan thứ hắn một lần được không?”

Tiêu Đình ôn hòa nói: ”Hắn là hài tử tốt, ta biết.”

Hai cha con bồi thường cho tiểu thương xong rồi đi về hướng ngược lại. Lại mua chút đồ ăn Tiêu Mộc thích sau đó dẹp đường trở về phủ, trên đường đi hắn ủ rũ cúi đầu đi theo sau lưng Tiêu Đình, Tiêu Đình thấy hắn như thế liền dừng bước.

Tiêu Mộc ngẩng đầu, mặt mũi đều là vẻ áy náy.

“ Tiểu Mộc.”

Tiêu Mộc nghe phụ thân gọi, biết giáo huấn đã tới, giữ vững tinh thần nghiêm túc nghe.

“ Con sinh ra là con em quyền quý, không biết nhân gian khó khăn, làm cho con khó mà nhận thức đến sinh hoạt gian nan, càng sẽ không thông cảm dân chúng khó xử. Tựa như hôm nay, con vì thăm dò Ninh vương phi mà suy nghĩ biện pháp làm xe ngựa va chạm, nhưng lại chưa bao giờ chú ý tới biện pháp này có làm hại đến người vô tội hay không. Con sinh ra đã đứng trên cao, con mắt sẽ nhìn thẳng phía trước, cũng sẽ ngưỡng vọng thương khung. Nhưng con lại chưa từng cúi đầu để nhìn một chút những người thấp hơn mình gian nan cầu sinh. Con muốn nhập sĩ, cha chưa từng ngăn cản, nhưng nếu như con chỉ biết nóng vội như vậy, con chỉ có thể trở thành một Quyền thần mà không phải là Hiền thần. Nếu như vậy, cha thà rằng con không muốn nhập sĩ, vĩnh viễn chỉ làm một người bình thường.”

Tiêu Đình nhìn Tiêu Mộc lâm vào trầm tư, dừng lại một chút mới chậm rãi nói:

”Con nếu như muốn trở thành Hiền thần thì phải tạo phúc cho vạn dân, biết thương cảm bách tính. Một người đứng càng cao đồng nghĩa trách nhiệm cũng càng lớn, con đã muốn đứng ở chỗ cao, bọn hắn liền cho con trách nhiệm. Con phải luôn luôn nhớ kỹ người cho con bổng lộc không phải triều đình mà là bọn hắn, bổng lộc của con là bọn hắn thuế má!”

Tiêu Mộc như đã hiểu ra, nghiêm mặt hướng Tiêu Đình cúi chào nói:

”Nhi tử hiểu rồi, đa tạ phụ thân chỉ điểm.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro