Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì biết rõ Tiêu Đình dùng an thần hương nên hắn chưa từng chìm vào giấc ngủ mà  dựng thẳng lỗ tai nhắm mắt dưỡng thần, vậy nên tiếng thở dần dần nặng nề lọt vào lỗ tai hắn.

Tiêu Mộc mở to mắt, nghiêng người nhìn về phía phụ thân. Tiêu Đình sắc mặt tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, môi mím chặt, hô hấp dồn dập, có thể đoán được là đang bị ác mộng giam cầm.

Hắn thấy tình trạng này liền giật nảy mình, đưa tay sờ trán phụ thân, có hơi lạnh. Vì hắn đụng vào nên phụ thân đã tỉnh, liền mở mắt ra.

Tiêu Mộc lơ đãng mà nhìn vào đôi mắt của phụ thân. Nó giống như hai cái giếng cổ sâu không thấy đáy, nước giếng yếu ớt, lạnh lẽo tận xương, nhàn nhạt mà nhìn cũng sẽ làm cho người ta như đặt mình vào khoảng không gian tối tăm không thấy bờ bến, sẽ cảm thấy lạnh đến thấu xương. Tiêu Mộc cho tới bây giờ cũng nhìn không thấu vui buồn của Tiêu Đình, duy chỉ có lần này, từ cặp mắt kia mà nhìn ra được nó sinh ra biết bao vô tận bi thương.

Tiêu Mộc tim cứng lại, phụ thân của hắn cường đại cơ trí, nhìn ra sao cũng không phải là người sẽ bị ác mộng quấy nhiễu, mang cho hắn ác mộng chỉ có thể là chân thực, phủ bụi chân thực. Nhìn vào đôi mắt kia, dù có hỏi thăm vô luận ra sao cũng sẽ không có kết quả gì. Thật sự là hắn rất muốn biết ác mộng kia là gì nhưng lại không muốn động vào vết sẹo đó.

Bởi vậy Tiêu Mộc chỉ kêu một tiếng nhỏ

“Cha.”

“ Hửm?”

Tiêu Đình thanh âm có chút khàn khàn.

“Con nằm sấp nên ngực bị ép tới khó thở, cha có thể hay không như lần trước như thế ôm con nghiêng ngủ?”

Tiêu Đình lẳng lặng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Mộc liền biết đây hảo ý của nhi tử, thần sắc không tự chủ được nhu hòa, hắn nghiêng người dang cánh tay tới vòng lấy nhi tử.

Cái trán đặt ở trong ngực phụ thân, khom người giống như một con tôm co quắp ở trong ngực phụ thân, đem hơi lạnh từ ngực từng chút từng chút ấm lên, sự ấm áp khuếch tán toàn thân. Sau đó nửa đêm không mộng.

——————————————————————

Đầu tháng năm Tiêu Mộc tại Quốc Tử Giám một đường đạt được tám mươi điểm thuận lợi tốt nghiệp, sau đó ngày ngày trong nhà ôn bài, thỉnh thoảng hẹn bọn người Lưu Thừa Ân, Chu Diệp, Úy Hoan, Ngụy Từ, Thường Hiền Húc ở Minh Nguyệt Lâu hội tụ.

Từ khi Tiêu Mộc nhắc nhở Chu Diệp về Hồng thất có vấn đề, Chu Diệp liền tránh xa Hồng thất, sau đó đem người đuổi đến nông thôn điền trang, chỉ phiền muộn mấy ngày liền rất nhanh lại có tân hoan đem người cũ quên sạch sành sanh, phong lưu không giả nhưng cũng không tránh khỏi lương bạc.

Ngày hôm đó, Tiêu Mộc đang cùng bằng hữu hội tụ ở Minh Nguyệt Lâu, đồ ăn mới vừa lên đủ Hạ Chí đã vội vàng chạy vào, ở bên tai Tiêu Mộc thấp giọng bẩm báo: ”Tướng gia gặp chuyện.”

Tiêu Mộc nghe vậy xém chút làm đổ chén trà trên tay, sắc mặt không khỏi có chút khó coi. Vội vàng hướng bằng hữu chấp tay cáo từ nói, “Trong nhà có chút việc gấp, ta xin phép đi trước ngày khác lại tụ họp.” Bọn họ thấy sắc mặt của hắn, biết hắn xác thực có việc nên không ép ở lại.

Tiêu Mộc cùng Hạ Chí rời khỏi Minh Nguyệt Lâu, trên xe ngựa hắn sắc mặt xanh xám, toàn thân khí tràng áp bách đến Hạ Chí toàn thân đầy mồ hôi lạnh.

Hạ Chí mở lời an ủi nói: ”Nô tài cũng chỉ ở trong phủ nghe được lúc tướng gia hồi phủ ở trên đường gặp chuyện, lập tức đem việc này bẩm báo công tử, tướng gia chưa hẳn là bị thương.”

“ Bây giờ phụ thân đang ở đâu?”

“Tính thời gian hẳn là không sai biệt lắm đã trở về phủ.”

Tiêu Mộc sắc mặt lúc này mới dễ nhìn hơn, lúc Hạ Chí bẩm báo đại não trong nháy mắt trống rỗng, hình ảnh trong đầu toàn là cảnh Tiêu Đình toàn thân đầy vết thương máu chảy. Hắn thậm chí nghĩ tới kiếp trước, phụ thân đầu đầy tóc xanh một đêm liền biến thành sương tuyết. Bây giờ hắn biết tin phụ thân gặp chuyện tâm còn lo lắng đến như vậy, huống hồ chi lúc phụ thân biết được tin mình chết, chắc có lẽ đau khổ lắm? Tiêu Mộc không dám nghĩ đến nữa.

Cấp thiết muốn xác nhận an nguy của phụ thân nên hắn cảm thấy hôm nay xe ngựa hồi phủ rất chậm, chậm đến nỗi hắn hận không thể tự mình đánh xe.

Đến khi Tiêu Mộc về đến tướng phủ trông thấy Tiêu Đình vẫn như thường ngày an ổn ngồi trong thư phòng làm việc công, lúc này hắn mới thở phào một hơi.

“Cha, ngài có bị thương hay không?” Tiêu Mộc không yên lòng cẩn thận xác nhận.

Tiêu Đình biết Tiêu Mộc đi Minh Nguyệt Lâu cùng hảo hữu ăn cơm, thấy hắn vội vã trở về liền biết hắn đã biết mình trên đường trở về đã gặp chuyện, Tiêu Đình gác lại bút đáp: “Không có.” Tiêu Mộc lúc này mới triệt để yên lòng.

“Đã ăn cơm chưa?” Tiêu Mộc lắc đầu.

“Cùng ta dùng bữa đi.”

Tiêu Đình sai người truyền lệnh, hai cha con ăn đơn giản, Tiêu Mộc buông xuống bát đũa hỏi mấy vấn đề liên tiếp: ”Cha, đến cùng là chuyện gì đã xảy ra? Cha làm sao lại gặp chuyện? Thích khách có bắt được không?”

“Là ta trước kia sai lầm, thích khách bị người giật dây nên đơn thương độc mã mà ám sát, còn chưa thân cận liền bị chế phục. Thích khách đã đưa đến Đại Lý Tự, cũng Không phải việc ghê gớm gì.”

Tuy nói Tiêu Đình từ khi làm thừa tướng đến nay, đắc tội người nhiều vô số kể, ám sát cũng là chuyện bình thường như ăn cơm, Tiêu Mộc xác thực cũng đã từng cho rằng ”Không phải việc ghê gớm gì”. Tiêu Đình là người như thế nào, sao lại bởi vì loại thủ đoạn ám sát vụng về này mà mất mạng. Nhưng bây giờ Tiêu Mộc nghe được những lời như vậy, tim lại hung hăng va vào nhau, rõ ràng sinh mệnh đang bị uy hiếp, sao lại có thể hời hợt như thế? Một cỗ nộ khí từ đáy lòng dâng lên, hắn lần đầu tiên giận phụ thân.

“Ăn no rồi?” Thấy nhi tử đứng dậy, Tiêu Đình hỏi.

“Cha, ta hiện tại không muốn cùng ngài nói chuyện.”

“……”

Tiêu Mộc nói xong cũng không quay đầu lại mà quay người trở về phòng.

Tiêu Đình không hiểu vì sao nhi tử bỗng nhiên lại phát tính tình, sai người thu thập bát đũa, sau đó đi thư phòng làm việc công.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro