Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Mộc tức giận chẳng những không hết ngược lại còn vì sự kiềm nén mà có xu hướng phát triển. Hôm đó Tiêu Mộc nhất thời nộ khí bùng phát mà nói những lời đại nghịch bất đạo sau đó quay người liền rời đi. Đi được một đoạn phòng cũng chưa tới, hắn liền hối hận. Nhưng hối hận cũng không đại biểu hắn không tức giận.

Chưa qua hết buổi chiều Tiêu Mộc đã nhịn không được mà chạy tới bên cạnh phụ thân, thậm chí vào ban đêm hắn còn chủ động chui vào trong ngực phụ thân nằm.

Phụ thân trong mắt hắn đoán chừng là ”Sinh khí không hiểu, hết giận lại càng không hiểu, chỉ dùng một từ không hiểu thấu.” Mỗi lần nghĩ đến đây Tiêu Mộc đều cảm thấy khổ sở, ẩn ẩn muộn phiền. Quyển sách trên tay lật qua lật lại không vào một chữ, Tiêu Mộc không khỏi có chút tâm phiền ý loạn.

“Công tử, Bình cô nương cầu kiến.” Hạ Chí ở ngoài gõ cửa nói.

Tiêu Mộc chân mày cau lại, từ khi phụ thân nói hắn cũng không muốn cùng Thương Vũ qua lại nữa, hắn cũng không đi Cận Hồng Các. Thương Vũ lúc trước chưa từng chủ động gặp mặt Tiêu Mộc, như thế nào lại ở thời điểm này chủ động sai người đến đây cầu kiến? Nàng có mục đích gì?

Mặc kệ nàng có mục đích gì, Tiêu Mộc đều không nghĩ đến đối phó, liền đóng sách lại, đứng dậy rót cho mình chén trà thản nhiên nói: “Không gặp.”

Một lát sau Hạ Chí lại gõ cửa, “Công tử, Bình cô nương đã đi rồi, nàng để lại một phong thư nói là Thương Vũ cô nương gởi cho người, người xử lý như thế nào?”

Tiêu Mộc trầm mặc một lát, vẫn là không nhịn được, “ Đem vào đi.”

Thư của Thương Vũ có thái độ khiêm nhường vượt quá dự kiến của Tiêu Mộc, nhưng Tiêu Mộc từ đáy lòng không muốn gặp lại nàng, đã từng quan tâm thưởng thức nàng, biết nàng rắp tâm không tốt hắn rất thất vọng đau khổ. Cho tới bây giờ, nàng cũng không chân chính gây ra bất lợi cho hắn, nhưng cũng chính điều này mà Tiêu Mộc mới không nguyện ý gặp lại nàng, không muốn chân tướng bị phơi bày, không muốn lá mặt lá trái. Thương Vũ cũng biết điều này, bởi vậy mà ở cuối thư nàng viết rằng nàng biết toàn bộ sự tình liên quan tới chuyện của Tiêu Đình,  đánh thẳng vào tâm lí Tiêu Mộc.

Thương Vũ định ngày hẹn là ở đình ngay giữa hồ Ngân Thủy, hồ Ngân Thủy là một trong những cảnh đẹp ở kinh thành, mỗi khi màn đêm buông xuống ánh trăng phảng phất bị vò nát thành tơ liễu, nhỏ vụn rơi trên mặt hồ, ánh trăng chiếu xuống mặt hồ trong đêm tối giống như một tấm gương, đem toàn bộ mặt hồ chiếu sáng như ban ngày.

Tiêu Mộc đi dọc theo bên hồ, từ xa trông thấy một người đang nhẹ nhàng nhảy múa ở trong đình, phấn hồng thoa mặt, quần áo thủy tụ, hoàn bội(*) leng keng. Ánh trăng chiếu xuống vai nàng, mặt hồ như một đài sen, ôm tay áo nhẹ khom lưng. Tiêu Mộc nghe nàng cùng ánh trăng nhẹ hát, “Vừa nhìn giống như đào hoa phiến, tơ liễu mà theo gió phiêu.”
Nàng nhúng người, xách vạt áo xoay tròn, lại hát: ”Tay áo che đậy gió xuân trên mặt, hoàng hôn đã ra Hán triều, tiêu điều đầy bụi không người quét, tịch liêu hoa nở một mình nhìn. ” Phong hoa tuyệt đại.

Ven hồ là một đám người rộn rộn ràng ràng đứng xem múa, có người quá mê mẩn tới nỗi rơi xuống nước mà không biết, vì thế mà gây nên nhiều tiếng hô kinh ngạc. Thương Vũ người này bất luận là ở đâu cũng đều là một cảnh đẹp.

Tiêu Mộc không gần không xa đứng ở trên cầu đá nhìn vào trong đình, bị đám người chen chúc, thịnh cảnh mỹ nhân cũng thu vào đáy mắt. Thương Vũ nhìn một chút liền tìm được Tiêu Mộc trong biển người mênh mông, nàng kết thúc vũ đạo, tươi sáng cười một tiếng, xinh đẹp giống như một đoá hoa.

Đối với những ánh mắt nhiệt liệt kia thì nàng xem như không thấy, Thương Vũ hướng Tiêu Mộc đi đến, đi tới đâu thì đám người tự động nhường ra một lối nhỏ cho nàng. Nàng kéo tay Tiêu Mộc, hé môi cười thản nhiên, ngữ khí hoàn toàn quen thuộc như trước đây, “Thất thần làm gì, còn không mau đi.”

Chuyện mới như hôm qua, nàng trăm phương ngàn kế cũng chỉ là do Tiêu Mộc ảo giác.

Tiêu Mộc bị nàng lôi kéo một đường chạy vội, từ ánh trăng hoà thuận vui vẻ ở hồ Ngân Thủy đến phố xá đèn đuốc sáng trưng. Nàng đi đến một gian hàng bán kẹo đường thổi gần như ngây thơ mà hỏi: ”Lão bản, có thể làm cho ta một con đại lão hổ được không?.”

Lão bản cười hỏi: ”Cô nương không đi dạo sao? Nói không chừng có thể đổi thành một con đại phượng hoàng.”

Thương Vũ lại lắc đầu, “Ta muốn đại lão hổ.”

“Được rồi.”

Thương Vũ hài lòng mà có được đại lão hổ nàng muốn, cắn một cái, phát ra một tiếng vang giòn, đầu lão hổ bị cắn mất gần một nửa.

Tiêu Mộc trả tiền, vỗ nhẹ đầu Thương Vũ một cái, “Có người nào ăn kẹo đường thổi như nàng sao? Nàng nhìn người khác làm sao ăn.”

Thương Vũ hướng ánh mắt về phía Tiêu Mộc nhìn, thấy một tiểu cô nương đang vui vẻ cầm kẹo đường thổi, duỗi ra đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm kẹo.

Thương Vũ nhếch miệng, lại cắn một cái "Rốp" cho hả giận, kẹo rất nhanh liền ăn xong. Hai người nhất thời không nói chuyện, đi được một đoạn Tiêu Mộc bỗng nhiên nói: ”Ta đã từng xem nàng là tri kỷ.”

Thương Vũ phảng phất không nghe ra ý của Tiêu Mộc, đùa nói: ”Ta cũng đã từng coi ngươi là bạn.”

Tiêu Mộc dừng bước nghiêm túc nhìn về phía Thương Vũ, nàng vẫn phong tình như cũ, hắn cảm thấy người này quả thật là khó hiểu nhất trên thế giới này, nhìn làm sao cũng nhìn không thấu.

Tiêu Mộc nói: ” Nàng trăm phương ngàn kế để ta ra gặp nàng không phải chỉ là muốn ta mua kẹo đường thổi thôi? Ta cũng không rảnh hao tâm tổn trí để đoán nàng đến cùng là đang suy nghĩ cái gì, nàng có mục đích gì thì nói thẳng đi.”

Thương Vũ thấy sắc mặt này của hắn cũng thu lại nụ cười mà nhìn thẳng vào mắt hắn, nàng chắp tay trước ngực khẩn thiết nói:”Ta muốn cầu ngươi giúp ta cứu một người.”

“Ai?”

“Tiền Đường phụ thân, ba ngày trước là thích khách ám sát phụ thân ngươi.”

“ Nàng điên rồi.” Tiêu Mộc gần như biểu lộ ra nụ cười lạnh.

------------
Hoàn bội

Giá: 145 cành (để cho ai có nhu cầu mua)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro