Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“ Nàng điên rồi.” Tiêu Mộc gần như biểu lộ ra nụ cười lạnh.

Phản ứng của Tiêu Mộc không như Thương Vũ dự liệu, nàng khẩn cầu: ”Ta biết điều thỉnh cầu này là làm khó ngươi, nhưng ngươi là người duy nhất có thể khuyên thừa tướng thả cho y một con đường sống. Ta……”

“A.” Tiêu Mộc mỉm cười một tiếng, quay người liền rời đi.

“Cầu ngươi……”

Thương Vũ kéo ống tay áo của Tiêu Mộc lại, khom gối quỳ xuống.

Thương Vũ có thể đối với tất cả mọi người khúm núm nhưng chỉ đối với Tiêu Mộc chưa từng như thế, tương giao tri kỷ bất luận là Thương Vũ hay là Tiêu Mộc đều đem đối phương bày ở địa vị ngang hàng không hơn không kém. Tiêu Mộc bình dị gần gũi, Thương Vũ thì không kiêu ngạo không tự ti, mà bây giờ, nàng lại hướng hắn quỳ xuống……

Tiêu Mộc ánh mắt như dao sắc bén, mắt của hắn thẳng tắp đâm về phía Thương Vũ,

“Tiền Đường muốn giết ta, phụ thân của hắn muốn giết phụ thân của ta, dù như thế nàng cũng muốn ta đi cầu cha ta bỏ qua cho hắn?”

Thương Vũ không trả lời, một đôi mắt phượng bên trong vẻ kiên định lại chưa từng bởi vì Tiêu Mộc chất vấn mà giảm bớt nửa phần.

“Giữa các ngươi tình nghĩa rất thâm hậu.”

Tiêu Mộc không khỏi cười lạnh nói, “Nhưng nàng dựa vào cái gì nhận định ta sẽ vì nàng mà làm tổn thương phụ thân ta?”

“ Tiền Đường đã chết, vô luận như thế nào ta ít nhất phải bảo vệ phụ thân hắn một mạng.” Thương Vũ biến sắc “Huống chi, phụ thân Tiền Đường cũng bị người ta giật dây thành đầy tớ, chân chính mưu đồ hết thảy là một người khác hoàn toàn.”

Tiêu Mộc nhìn qua khuôn mặt tinh xảo bên cạnh, cau mày nói, “Tiền Đường không phải hồi hương sao?”

Đôi mắt phượng của nàng ửng đỏ: " Trên đường hồi hương gặp núi lở, đã…… chết.”

“Không phải phụ thân ta.” Tiêu Mộc nghe vậy thốt ra.

“Ta biết, Tiền Đường chết đối phụ thân ngươi có chỗ gì tốt? Hắn còn sống, chí ít còn có thể để cho ta sợ ném chuột vỡ bình, không dám hành động thiếu suy nghĩ.” Thương Vũ dừng lại một chút, hơi mỉm cười nói, “Ngươi đối phụ thân ngươi rất tín nhiệm.”

“Xem ra kẻ sau màn cùng ngươi quan hệ không ít.” Tiêu Mộc trong mắt giống như có lưu quang bay qua, khuôn mặt ngây ngô nhiễm lên mấy phần lãnh khốc.

Trong nháy mắt, Thương Vũ phảng phất nhìn thấy Tiêu Mộc lộ ra răng nanh, so với lúc trước thì bây giờ Tiêu Mộc như biến thành một người khác. Thương Vũ đối với Tiêu Mộc sinh ra một loại ảo giác, nàng cười khổ nói: ” Kẻ sĩ ba ngày không gặp lại phải nhìn bằng con mắt khác, ta không nghĩ tới chỉ ngắn ngủi mấy ngày không gặp, ngươi vậy mà nhạy cảm đến trình độ này, ta xác thực đã coi thường ngươi.”

“Nếu có người an bài phụ thân Tiền Đường đến ám sát như vậy mục đích của người đó tuyệt đối sẽ không trông cậy vào một kẻ thất phu chi dũng mà có thể giết được đương triều thừa tướng. Hắn làm như vậy mục đích để làm gì?”

(*) "Thất phu chi dũng" là việc chê cái oai dũng tầm thường, không có gì đặc sắc. Câu chê "kẻ thất phu" hóa cũng chỉ là chê ai đó là một người đàn ông bình thường, chẳng tài cán gì nổi trội. 

Tiêu Mộc nhếch miệng, ngồi xổm người xuống giống như cười mà không cười nhìn thẳng vào mắt Thương Vũ.

“Vốn dĩ ta không rõ nhưng từ lúc nàng nói ra Tiền Đường đã chết, một khắc kia ta đã hiểu được. Bất kể là cái chết Tiền Đường hay là phụ thân của hắn ám sát cha ta mà bị phán trảm hình, đều sẽ đạt được mục đích mà hắn đã vạch ra.”

“Làm ta gia tăng oán hận đối với phụ tử các ngươi sau đó lại lợi dụng ta đối phó ngươi.” Thương Vũ thẳng thắn nói.

“Kẻ sau màn chắc chẳn cũng chưa từng nghĩ nàng vậy mà lại nhìn thấu ý đồ của hắn, thậm chí biết Tiền Đường không phải là cha ta giết, lại tới cầu ta với ý đồ muốn cứu Tiền Đường phụ thân.”

Tiêu Mộc đưa tay vén sợi tóc đã rủ xuống của Thương Vũ, ôn nhu nói: “Chỉ là ta không rõ, chủ tử của nàng dựa vào cái gì mà cho rằng để quân cờ như nàng bại lộ thân phận là có thể đối phó được ta? Thậm chí phụ thân ta? Hoặc là nói…… Nàng còn có giá trị lợi dụng gì mà ta không biết, cái giá trị đó đáng giá như thế nào mà để hắn đại phí khổ tâm như thế?”

Thương Vũ thần sắc căng cứng, mím môi không nói thêm gì nữa.

“Chủ tử của nàng.” Tiêu Mộc đứng dậy, ở trên cao mà nhìn xuống Thương Vũ, “Là ai?”

Thương Vũ không đáp, ngược lại bái xuống thật sâu, chậm rãi nói, “Cầu ngài, chúng ta làm trao đổi, ngài cứu Tiền Đường phụ thân, ta nguyện ý khai ra kẻ sau màn, chỉ cần ngài mau cứu y.”

Tiêu Mộc thanh âm ôn hòa nhưng từng chữ tàn nhẫn nói, “Nàng vì chủ tử có thể coi thường tình nghĩa giữa chúng ta, tuy nói bất nghĩa, nhưng đến cùng cũng coi như tận trung với chủ, ta có thể hiểu. Nhưng bây giờ nàng vì Tiền Đường mà phản bội chủ tử, đã là bất trung. Một người bất trung bất nghĩa như nàng thì lấy cái gì để ta tin tưởng nàng sẽ giữ lời. Nàng đã không chịu khai ra kẻ sau màn, ta cũng không ép, ta có thể tự mình đi thăm dò. Nhưng nếu nàng muốn ta cầu phụ thân thả thích khách, ta chỉ có thể nói cho nàng biết…… si tâm vọng tưởng.”

Đôi mắt đang nhìn vào bụi cỏ, chưa kịp ngẩng đầu đã thấy một đôi hài màu xanh và tà áo đang dần dần mờ đi. Nước mắt của nàng không hiểu tại sao lại trào dâng, tí tách rơi vào trong bụi cỏ, bốn phía người người lui tới, ánh đèn hoa ồn ào náo nhiệt, phố xá sầm uất, duy chỉ có một mình nàng lòng lạnh như tuyết.

Nàng trầm thấp nghẹn ngào, “Ta cũng chỉ muốn sống mà thôi…… Cùng người nhà sống mà thôi……”

Âm thanh dần dần không nghe thấy,
Tiêu Mộc từ đầu đến cuối chưa từng quay đầu nhìn, gió nhẹ quất vào mặt như chưa từng mang đến một người lẩm bẩm.

Tiêu Mộc nghe thấy ngõ sâu trẻ con ngây thơ hát, “ Hồi nhỏ thanh mai chử tửu bạn, vô duyên đối diện bất tương phùng.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro