Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện Thương Vũ đã xong, Tiêu Mộc quan tâm đến chuyện thích khách liền thay đổi tuyến đường đi Đại Lý Tự. Xa xa liền trông thấy một người tròn vo mập mạp đứng trước cổng giam Đại Lý Tự ấp ấp úng úng gặm bánh nướng.

"Úy Hoan." Tiêu Mộc cười gọi người kia một tiếng.

Úy Hoan giật nảy mình, miếng bánh bột ngô còn nguyên bên trong miệng bị nuốt xuống, hắn liền bị nghẹn trợn tráo con mắt, nửa ngày mới thuận khí được.

" Lúc ta đang ăn ngươi đừng có hù doạ." Úy Hoan oán trách nhìn Tiêu Mộc một chút, lau miệng.

"Nào có ai giống như ngươi, đứng trước cửa phòng giam mà ăn bánh nướng." Tiêu Mộc chỉ chỉ khoé miệng của y dính hạt vừng.

"Nếu như nói trên đời này còn có cái gì không thể cô phụ, đó chính là mỹ thực." Úy Hoan nhắm mắt, xoa ngực, kính trạng mà nói.

(*) Cô phụ: một người phụ nữ góa chồng hoặc ly dị hay đang không chung sống với chồng mình

Tiêu Mộc thấy bộ dạng say mê của hắn, nhịn không được đá hắn một cước, "Sao ngươi lại xuất hiện ở chỗ này?"

"Phụ thân ta là Đại Lý Tự khanh, ta ở đây rất kỳ quái sao?" Úy Hoan đưa tay lấy hạt vừng trên khóe miệng sau đó cho vào miệng, "Còn ngươi, hôm nay sao lại tới đây?"

Tiêu Mộc nghiến nghiến răng, "Ta đến chiếu cố cái kẻ dám can đảm ám sát phụ thân ta."

Úy Hoan bỗng nhiên hít một hơi thật sâu, lại tiến đến bên cạnh Tiêu Mộc hít hà, "Chậc chậc, nữ nhi hương, ngươi vừa mới đi gặp Thương Vũ?"

Tiêu Mộc mồ hôi lạnh đều muốn chảy ra, cười mắng, "Ngươi là cẩu à? Cái mũi thính như vậy."

"Ngươi thật sự muốn đi vào gặp cái kẻ thích khách đó ư?" Úy Hoan không biết từ nơi nào mà lại rút một khối bánh ngọt ra.

"Đến cũng đã đến......"

"Phụ thân ta ở bên trong."

"......"

"Tiêu bá phụ cùng phụ thân ở cùng một chỗ."

"!"

"Ngươi còn muốn vào sao?"

"Vào! Vì cái gì lại không dám vào?" Tiêu Mộc cất bước vào đại lao.

Lần đầu tiên Tiêu Mộc bước vào nhà giam Đại Lý Tự, cấu tạo bên trong mười phần tinh xảo, là địa phương dễ vào khó ra. Phòng giam bên trong nhốt không ít phạm nhân, phần lớn đều bẩn thỉu co rúm lại trong góc, bốn phía đều là màu xám của tường gạch vì vậy mà cũng lộ ra một chút khí tức âm lãnh, đè nén khiến người ta không thở nổi. Tiêu Mộc không khỏi bước nhanh hơn đuổi theo cai ngục, cách mấy gian nhà tù, Tiêu Mộc nghe thấy phía trước truyền đến tiếng gào thét cuồng loạn.

"Đường Ngọc chết, Đường Lặn cũng đã chết. Vì cái gì ngươi không chết? Vì cái gì con của ngươi bất tử? Ông trời quả thật không có mắt, Tiêu Đình! Ta làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho phụ tử các ngươi."

Cai ngục vừa mới chuẩn bị mở miệng, liền bị Tiêu Mộc ngăn lại. Tiêu Mộc thấp giọng nói, "Cai ngục đại ca, ta tự mình đi là được, đã làm phiền rồi."

Trước đó nghe được tiếng phạm nhân gào thét, cai ngục đã có chút hối hận vì muốn lấy lòng Tiêu Mộc mà chủ động đi đến xin dẫn đường. Chuyến này hắn hận không thể đem lỗ tai để quên ở trong nhà, biết được càng ít càng an toàn, Tiêu Mộc làm vậy chính là hợp tâm ý của hắn.

"Tiêu công tử, đi thẳng về phía trước sau đó rẽ phải liền đến." Cai ngục hạ giọng, nói xong hành lễ liền vội vàng rời đi.

Tiêu Mộc không tiếp tục đi về phía trước mà ngừng chân, vểnh tai mà nghe động tĩnh phía trước, chỉ nghe âm thanh thanh lãnh của phụ thân truyền đến.

"Đường Lặn không phải ta giết."

"Một ngày trước bởi vì cảnh cáo của ngươi mà nhi tử ta mới thu thập đồ đạc hồi hương, sau đó trên đường hồi hương liền chết bởi núi lở. Trên đời này nào có chuyện trùng hợp như vậy? Quan chữ hai cái miệng, ngươi nói cái gì chính là cái đó."

"Đường Ngọc còn sống."

"A! Năm đó chính ta ôm đứa nhỏ từ bãi tha ma về sau đó tự tay an táng, đáng thương nữ nhi của ta còn còn nhỏ như vậy, nàng lúc đó có thể an an ổn ổn tìm người thành thân sinh con, lại bởi vì con của ngươi mà gánh chịu hết thảy lăng nhục mà chết, cuối cùng chỉ có thể bị chiếu rơm quấn lại, ném ở bãi tha ma. Bây giờ ngươi còn muốn ăn nói suông mà nói nàng còn sống? Các ngươi...., đến cùng có còn lương tâm hay không? Đến cùng có lương tâm hay không?" Âm thanh cuối đều run rẩy, không biết là bởi vì tức giận hay là buồn đỗng.

"Lệnh ái sự tình, ta rất xin lỗi, nàng đến cùng là bởi vì ta mà liên luỵ. Tiểu Mộc lúc đó cũng chỉ là tiểu hài tử mà thôi, không phải lỗi của y."

Tiêu Mộc trong lúc nhất thời cái gì cũng nghe không lọt, đầu óc trống rỗng mà quanh quẩn hai câu nói kia.

-- Bởi vì con của ngươi mà gánh chịu hết thảy lăng nhục mà chết, cuối cùng chỉ có thể bị chiếu rơm quấn lại, ném ở bãi tha ma.

-- Tiểu Mộc khi đó cũng chỉ là tiểu hài tử mà thôi, không phải lỗi của y.

Tiêu Mộc bất tri bất giác đi về phía trước mấy bước đến chỗ rẽ, chỗ rẽ phía bên phải, đứng đấy có Tiêu Đình cùng Đại Lý Tự khanh Úy Khai Nguyên. Phòng giam bên trong giam giữ người trung niên gầy gò là Tiền Đường phụ thân, hoặc là nói phụ thân Đường Lặn hay là thích khách ám sát Tiêu Đình -- Một tiên sinh dạy học.

Úy Khai Nguyên trông thấy Tiêu Mộc đột nhiên đi tới dọa một cái, Tiêu Đình lông mày cũng nhăn, thanh âm của hắn có chút lạnh, "Ra ngoài."

Tiêu Mộc lại phảng phất không có nghe thấy, thanh âm của hắn có chút run rẩy, "Cha, Đường Ngọc...... Là ai?"

Tiêu Đình không trả lời mà nghiêm nghị quát, "Ra ngoài!"

"Ha ha ha ha ha ha...... Ha ha" người trung niên lại cười, cười đến mặt đầy nước mắt, "Đường Ngọc...... Là ai......?"

Tiêu Mộc nhìn về phía người trung niên gầy gò bên trong phòng giam, tiến lên một bước, đưa tay nắm lấy cổ áo hắn, "Đường Ngọc...... Là ai?"

Người trung niên đó không thèm để ý chút nào, xoa xoa khóe mắt đọng nước nói, "Tiêu Mộc, ngươi năm đó cũng hỏi như vậy. Cho nên đã mất đi tất cả giá trị lợi dụng nàng, bị thưởng cho đám người trong hộ viện thay phiên...... sảng khoái."

Con ngươi Tiêu Mộc đột nhiên co lại thành lỗ kim, hắn nghĩ không ra nàng là ai, không chống lại được sâu trong nội tâm mà suy đoán, hắn một lần một lần đọc danh tự Đường Ngọc, làm thế nào cũng không nhớ nổi...... Nàng.

Tiêu Mộc lảo đảo một cái, lại phát hiện Tiêu Đình nắm lấy tay áo đem hắn ném ra khỏi Đại Lý Tự.

Tiêu Mộc mờ mịt luống cuống nhìn qua phụ thân, con ngươi đen nhánh nhuận nước trực câu mà nhìn về phía Tiêu Đình, qua nửa ngày Tiêu Mộc mới nghe được giọng nói của mình, "Cha...... Đường Ngọc...... Là ai?"

Tiêu Đình buông tay Tiêu Mộc ra, trông thấy đôi mắt tràn ngập cầu khẩn kia làm sao mà hắn có thể qua loa nên cũng vô pháp nói ra khỏi miệng. Tiêu Đình thở dài một cái, ôm lấy nhi tử, thương xót nói: "Thương Vũ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro