Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thương...... Vũ"

Điều đáng sợ nhất là chân tướng của sự việc, sợ nhất là không dám đối mặt chân thực trần trụi lộ trước mắt, thế giới của Tiêu Mộc trong một nháy mắt chỉ còn lại sự mờ mịt cùng luống cuống, thậm chí chỉ có thể vô ý thức mà lặp đi lặp lại cái tên này như người mất hồn.

Tiêu Đình nghe nhi tử thì thầm, càng thêm đau lòng, y biết đứa nhỏ này là cỡ nào hài tử hiền lành. Nó có bao nhiêu thiện lương mà lúc nó biết được chân tướng một khắc này sẽ thống khổ cỡ nào, thống khổ này Tiêu Đình không cách nào gánh chịu thay, chỉ có thể ở bên cạnh mờ mịt luống cuống, dang tay nhẹ nhàng ôm lấy Tiêu Mộc.

"Lạch cạch"

"Lạch cạch"

Giọt nước ấm áp thấm vào đầu vai Tiêu Đình, y sờ nhẹ lên đầu nhỏ Tiêu Mộc.

"Khi con còn bé, bởi vì công vụ mà ta thường đi bôn ba tứ phương, lại không yên lòng để một mình con ở lại kinh thành nên đem con theo bên mình. Năm đó con năm tuổi ta đang làm khâm sai ở Thanh Châu, ở Thanh Châu này con lại không có bằng hữu, khó tránh khỏi cô độc. Ta liền đưa con đi trường học để con có bằng hữu, tiểu Mộc rất nhanh đã dung nhập trường học, cũng kết giao không ít bằng hữu. Ta thấy con ngày càng sáng sủa, cũng hơi yên lòng một chút.

Về sau công vụ đã làm xong ta liền mang con trở về kinh thành, con không nỡ rời đi Thanh Châu nên có chút không vui. Nhưng tiểu hài tử ham chơi cũng nhiều mà bệnh hay quên cũng lớn. Trở lại kinh thành, nhìn thấy Thừa Ân, Diệu Chi rất nhanh liền đem bằng hữu ở Thanh Châu ném ra sau đầu. Qua bảy năm, Thanh Châu Tri phủ bởi vì tham ô sự tình bị tra mà đến cầu ta, nói là muốn đưa một phần lễ vật cho con nhưng lúc đó con đang đứng ngoài cửa nghe thấy liền đẩy cửa bước vào sau đó nói bất luận lễ vật gì con cũng không muốn, hắn hỏi con còn nhớ người gọi là Đường Ngọc cô nương không, con nói 'Đường Ngọc...... Là ai?' , Thanh Châu Tri phủ nghe vậy biến sắc, không dám dây dưa nhiều liền vội vàng rời đi. Ta phát giác sự tình không đúng, liền phái người đi điều tra mới biết được Đường Ngọc là bằng hữu năm đó của con, là nữ nhi của tiên sinh.(chỗ này là nhỏ này là con gái của thầy giáo á, mà mình không biết ghi sao:)) nên để vậy nha)

Bởi vì muốn con vui, nên Thanh Châu Tri phủ ép mua nhập phủ, điều giáo thành Dương Châu sấu mã(*). Muốn chờ con tuổi tròn mười lăm liền đưa nàng làm lễ vật, dùng cái này để lấy lòng ta. Thật không nghĩ đến con vừa mới mười hai, hắn vốn tham ô sự tình bị tra, Đường Ngọc trở thành một cọng cỏ cứu mạng hắn, nhưng mà tiểu hài năm tuổi, ký ức rất mơ hồ, đã bảy năm qua đi, con chỗ đó nào còn nhớ rõ tiểu bằng hữu năm đóp. Hắn đã mất đi cọng cỏ cứu mạng, giận chó đánh mèo lên Đường Ngọc không còn giá trị lợi dụng. Lúc ta biết liền đi cứu Đường Ngọc nhưng...... Thanh Châu Tri phủ nói rằng Đường Ngọc bị đùa bỡn... Đã chết. Cho đến ngày đó Thương Vũ đáp ứng lời mời đi vào tướng phủ, ta mới biết được nàng nguyên lai không chết."

Tiêu Đình không nhanh không chậm mà nói, từng chút từng chút khơi gợi lên ký ức xa xăm của Tiêu Mộc, hắn sinh ra một ảo giác như bị lăng trì.

Thanh Châu Tri phủ bộ dáng Tiêu Mộc đã sớm không nhớ rõ, thanh âm của hắn như ma chú chạy trong đầu y, từng từ đâm thẳng vào tim gan.

"Tiêu công tử, ngươi thích chơi với tiểu tỷ tỷ kia sao?"

"Thích!"

"Để nàng về sau hầu hạ ngươi có được hay không?"

"Hầu hạ?"

"Chính là để nàng chơi với ngươi có được hay không?"

"Được!"

......

......

"Tiêu công tử, ngươi còn nhớ rõ Đường Ngọc sao?"

"Đường Ngọc... Là ai?"

"Ta vốn dĩ chính là kỹ nữ, không làm cái này thì làm gì?"

"Thương Vũ chẳng qua là kỹ nữ ngàn người cưỡi vạn người gối mà thôi, không băng thanh ngọc khiết như trong tưởng tượng của Tiêu công tử. Huống hồ ai chả có điểm yêu thích, nếu Tiêu công tử nguyện ý trả tiền, Thương Vũ cũng sẽ bồi ngài chơi."

"Ta là một kỹ nữ, ở cùng một chỗ với ngươi sẽ hủy thanh danh của ngươi, lại nói, nếu ngươi mang ta hồi phủ, đã nghĩ kỹ sẽ giải thích với Thừa Tướng đại nhân như thế nào chưa?"

"Ta đã từng coi ngươi là bằng hữu."

"Ta biết điều thỉnh cầu này là làm khó ngươi, nhưng ngươi là người duy nhất có thể khuyên Thừa Tướng thả hắn một con đường sống. Ta......"

"Cầu chàng......"

Tiêu Mộc xưa nay không biết lại có sự hiện diện của ký ức tàn nhẫn như thế. Tàn nhẫn đến mức chỉ cần thoáng nhớ lại, liền làm cho y khó mà hô hấp.

Nửa ngày, Tiêu Mộc mới khàn khàn lên tiếng, "Cha, có thể hay không......"

"Tốt." Tiêu Đình cơ hồ một nháy mắt liền hiểu tâm tư nhi tử, không có nửa phần nghi hoặc đã đáp.

Thỉnh cầu mới nói được một nửa, cuống họng như bị chặn lại, thế nào cũng không thể nói ra khỏi miệng. Hắn đã từng khinh miệt hỏi kẻ sau màn dựa vào cái gì cho rằng chỉ bằng vào một Thương Vũ liền có thể đối phó được phụ tử bọn họ, cho đến giờ phút này, hắn mới thật thật cảm nhận được kẻ sau màn hiểm ác dụng tâm. Hắn ai cũng không nghĩ cô phụ, kết quả đều bị hắn cô phụ. Nhìn thần sắc ôn hoà mà bao dung của phụ thân, Tiêu Mộc lần đầu sinh ra cảm giác mình không xứng nhi tử của người này, không khỏi tự ti mặc cảm.

Tiêu Đình lại nhìn ra suy nghĩ của Tiêu Mộc, y đưa tay sửa sang tóc mai nhi tử, "Tiểu Mộc, có con cha rất kiêu ngạo."

Tiêu Mộc nhìn chăm chú vào hai mắt phụ thân, chỉ thấy trước mắt bỏng mắt đến làm cho hắn muốn rơi lệ.

"Cha, con nghĩ mình cần yên tĩnh một chút."

"Tốt."

-----------------

"Sấu mã"  thực ra chính là các cô bé được mua từ nhỏ. Đến thời kì Minh - Thanh thì việc nuôi "sấu mã" đã trở thành mối đầu tư mang lại món lợi kếch sù, có rất nhiều kẻ chuyện làm nghề này. Trước bỏ vốn mua những cô bé xinh xắn từ gia đình nghèo khổ về dạy dỗ, dạy các nàng ca múa, cầm kì thư hoa, trưởng thành sẽ bị bán cho những người giàu có làm thiếp hoặc bán vào lầu xanh, kiếm lời từ đó. Lúc mua, giá một cô bé chỉ khoảng hơn mười quan tiền, đến lúc bán lợi nhuận khoảng một ngàn năm trăm lượng, vô cùng hời. Bởi vì các cô bé xuất thân nghèo khổ rất gầy yếu vì đói ăn mà cái danh "sấu mã" tức là "ngựa còm" cũng từ đó mà ra.

P/s: ư gớm thiệt, đúng là thời phong kiến, đàn bà con gái như món hàng, may mình sinh ra đúng thời điểm:))

Mà thương Vũ nhi ghê, em nó thật bất hạnh.

Mà edit tới đây tự nhiên thấy sợ khúc bị drop trúng khúc hay:)) đi edit mà không chọn ngày lựa truyện drop nữa chớ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro