Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiêu Mộc đi dọc theo đường cũ, mơ mơ hồ hồ. Phố xá náo nhiệt vẫn như cũ, gian hàng kẹo thổi đường vẫn vây quanh tốp năm tốp ba tiểu hài tử, mà một màn diễm sắc kia sớm đã không nhìn thấy nữa. Tiêu Mộc mờ mịt đứng im tại chỗ, đám người dần dần tản đi, đèn hoa tắt dần, những người bán hàng rong cũng thu dọn hàng quán chuẩn bị về nhà.

Đến khi Chu Diệp dùng quạt xếp vỗ bả vai y, “Đứng ở đây có khác gì cây cột đâu?”

“Diệu Chi…” Tiêu Mộc mờ mịt nhìn hắn, mở miệng liền hỏi: ” Ngươi có… nhìn thấy Thương Vũ không?”

Chu Diệp gấp lại quạt xếp, thở dài: "Mỹ nhân như thế, ngồi xổm trên mặt đất khóc đến thở không ra hơi, muốn không gặp cũng khó.”

Tiêu Mộc sắc mặt hơi trắng bệch, y liễm mục đem những cảm xúc muốn tràn ra toàn bộ che giấu, “Nàng… Đi nơi nào?”

Chu Diệp tựa hồ có chút kinh ngạc nhìn Tiêu Mộc một chút, “Nàng còn có thể đi đâu, tất nhiên là về Cận Hồng các.”

Nghe thấy Cận Hồng các, sắc mặt y lại trắng thêm mấy phần, quay người liền đi.

Chu Diệp kéo y lại, “Ngươi đi đâu?”

“Cận Hồng các.”

Giờ này chính là thời điểm náo nhiệt của Cận Hồng các, Tiêu Mộc vừa bước vào, nhìn thấy bóng dáng Mạn Hinh một thân áo gai đang bưng chậu nước làm việc của tỳ nữ hạ đẳng nhất. Từ cửa Cận Hồng các nhìn lên, Mạn Hinh một mực đi theo Thương Vũ, tỳ nữ bên trong cũng coi như nhân vật có mặt mũi. Trông thấy nàng khốn đốn như vậy, Tiêu Mộc trong lòng không khỏi hơi hồi hộp một chút. Y tiến lên giữ chặt Mạn Hinh, “Cô nương nhà ngươi đâu?”

Mạn Hinh hốc mắt đỏ lên, “Hôm đó nô tỳ thay cô nương đưa thư cho ngài, về sau cô nương cũng không cần nô tỳ, cô nương đem nô tỳ đuổi đến phòng thô, Tiêu công tử, ngài có thể hay không thay nô tỳ năn nỉ một chút, nô tỳ không biết mình đã làm sai điều gì.”

Tiêu Mộc đi đến trước cửa Thương Vũ, lại bỗng nhiên mất đi dũng khí đẩy cửa bước vào, Thương Vũ lưu lạc phong trần thậm chí rơi xuống ngày hôm nay cửa nát nhà tan, mặc dù không phải do y làm hại, nhưng lại do y mà ra. Nếu nàng không gặp phải y… Nếu không từng gặp phải… Tiêu Mộc một quyền đánh vào trên cây cột, giọt máu tí tách rơi xuống đất.

Tựa hồ nghe thấy động tĩnh bên ngoài, một bóng dáng ẩn ẩn lấp loáng đi đến cạnh cửa, nhưng không có mở cửa.

Tiêu Mộc biết là Thương Vũ, trầm mặc hồi lâu, y mở miệng nói, “Phụ thân của nàng ngày mai có thể từ trong đại lao đi ra nhưng có hình phạt kèm theo.”

Bóng dáng kia tựa hồ nhẹ nhàng run rẩy một chút, hồi lâu mới nói, “Đa tạ……”

Tiêu Mộc nghe nàng một tiếng đa tạ, đáy lòng lại sinh ra vô tận chua xót, không vì mình, mà vì nàng, y có chút gian nan mở miệng nói, “Nàng không cần nói lời cảm tạ, ta thật xin lỗi……”

“Tại sao muốn xin lỗi?” Thương Vũ thanh âm có chút mất tiếng để lộ ra tâm nàng cũng không bình tĩnh, “Ngươi đã từng làm chuyện gì sai sao?”

Tiêu Mộc trong lòng run lên một cái, “Là ta…… hiểu lầm nàng…… là lỗi của ta……”

Thương Vũ không đợi hắn nói xong liền liên tiếp hỏi ba cái vấn đề đánh gãy hắn.

“Tuổi nhỏ ngây thơ là sai lầm sao?”

“Không rành thế sự là sai lầm sao?”

“Ăn ngay nói thật là sai lầm sao?”

Tiêu Mộc một chữ bị nghẹn ở cổ họng làm sao cũng vô pháp nói ra khỏi miệng.

“Đem ta chà đạp chính là ngươi sao?”

“Giết đệ đệ ta chính là ngươi sao?”

“Giật dây phụ thân ta ám sát chính là ngươi sao?”

Thương Vũ hỏi vấn đề này đến vấn đề khác giống như cảnh tỉnh, Tiêu Mộc từ ánh mắt mờ mịt luống cuống dần dần biến thành kiên định, “Không phải ta.”

“Đã không phải.” Thương Vũ dừng lại một chút một chút, thanh âm trở nên nặng nề, “Vậy ngươi vì sao muốn xin lỗi? Vì sao muốn chủ động đi gánh vác tội lỗi không thuộc về ngươi? Nếu ngươi vác không nổi nữa, Thừa tướng đại nhân thay ngươi gánh chịu ư?”

Tiêu Mộc á khẩu không trả lời được.

“Tiểu Mộc.”

Tiêu Mộc đã thật lâu chưa từng nghe Thương Vũ gọi mình như thế này, không giống Phong Nguyệt ôn nhu kiều diễm giữa sân gặp dịp thì chơi, không phải mối hận trong lòng dâng lên khó tự kiềm chế lạnh lùng như băng. Chỉ là đơn giản là bằng hữu xưng hô.

“Ta là nữ nhi tiên sinh dạy học, đến tuổi sẽ gả cho một người thư sinh, sinh mấy đứa bé, nuôi một chút gà vịt, trồng một ít hoa cỏ, trước cửa có vài cây liễu, bình bình đạm đạm mà trôi qua.” Thương Vũ ngữ khí ôn nhu như tháng ba sơ dương mang theo mộng cảnh mê say.

“Đó từng là tương lai của ta, bây giờ là giấc mơ của ta.”

“Ngươi thật sự chưa từng làm gì sai, thế nhưng ta không cách nào khống chế được mình không hận, mỗi khi hiểu rõ ngươi hơn, nổi thống khổ của ta liền càng thêm sâu. Ngươi không giống ta đã từng tưởng tượng sẽ là thiếu gia ăn chơi trắng trợn cướp đoạt dân nữ, ngươi là một người tốt.”

Thương Vũ khóc không thành tiếng,

“Nhưng ngươi vì cái gì lại là một người tốt?”

Nhìn qua khung cửa thấp thoáng bóng dáng nữ nhi cúi đầu thút thít, Tiêu Mộc hai mắt không biết làm sao liền ẩm ướt.

Thương Vũ đưa tay một lần lại một lần lau đi nước mắt, không biết làm sao, bị ép mua thành Dương Châu sấu mã chưa từng rơi nước mắt, bị người gian ô chưa từng rơi nước mắt, từ trong phần mộ leo ra cũng không rơi một giọt nước mắt, nhưng hôm nay lại như là vỡ đê, làm sao cũng lau không hết.

Đợi đến bọn hắn lẫn nhau đều bình tĩnh lại, Tiêu Mộc nghe thấy Thương Vũ nói, “Ngươi là một người tốt, nhưng ngươi cũng là ác mộng cả đời này của ta. Sau này, chúng ta đừng gặp mặt nhau nữa.”

“Được.”

Người bên trong quay lưng đi, Tiêu Mộc cũng quay người, trong tay là văn tự bán mình mới chuộc từ Vân Nương kia, đầu nhập ánh nến, hóa thành tro bụi, y từng bước một, đi ra khỏi Cận Hồng các, lệ rơi đầy mặt lại chưa từng quay đầu.

Thương Vũ tựa lưng vào thành giường chán nản ngồi dưới đất, trước mặt là một người mặc bộ trường sam quý báu theo chủ nhân ngồi xuống mà uốn lượn trên mặt đất, người kia khóe miệng mỉm cười, bám vào bên tai nàng, tình nhân mà thì thầm, “Giết đệ đệ nàng chính là ta, giật dây phụ thân nàng đi ám sát Thừa tướng cũng là ta, để nàng ở trong cái thanh lâu này nhận hết lăng nhục cũng là ta. Hận ta sao?”

Thương Vũ hai mắt hồng hồng, cắn một cái vào cổ của người nọ, máu thuận theo khóe miệng của nàng mà chảy xuống, ở trên da thịt trắng sứ của nàng như con rết đang trườn.

Yết hầu bị cắn, người kia cũng không để ý lắm, mà đưa tay bế nàng lên giường, nàng nới lỏng miệng, người kia lau đi vết máu trên khóe miệng nàng, cúi đầu hôn xuống môi nàng, chẳng biết lúc nào, Thương Vũ váy dài cùng hắn trường sam dây dưa rơi trên mặt đất.

Chỉ nghe người kia trầm thấp nói, “Thương Vũ, phản bội ta, nàng còn dám trở về sao?”

Thương Vũ phảng phất lại thấy được đêm hôm đó, khuôn mặt đẹp như vẽ đứng trước phần mộ, lương bạc nói, “Nếu muốn báo thù thì tự mình leo ra. Ngươi bò ra ngoài, ta liền cứu ngươi.”

Ngươi đem ta từ Quỷ Môn Quan kéo trở về, lại đem ta quẳng xuống Địa Ngục.

Nến đỏ đốt một đêm, Thương vũ trên tay châu xuyên cắt ra, tích tích đáp đáp tản mát đầy đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro