Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đêm đã khuya, trăng khuyết lạnh lùng treo trên trời, sắc bén như câu.

Sau khi gặp Thương Vũ, Tiêu Mộc không trở về tướng phủ, mà thần xui quỷ khiến lại một lần nữa đi đến Đại Lý Tự, trong thiên lao vừa đổi quân, không phải là những gương mặt sáng hôm nay, không có Úy Hoan dẫn kiến, những người này không biết Tiêu Mộc là thừa tướng công tử, nên ngăn y ở bên ngoài, cai ngục đi tới, nhìn thấy y, mới quát lớn hai người kia. Vẻ mặt tươi cười lấy lòng nói, “Công tử là người mới tới à?”

Tiêu Mộc gật đầu. Cai ngục cầm đèn lồng, tự mình dẫn Tiêu Mộc đi thả người, ánh nến yếu ớt sáng lên, ở cái nơi âm trầm như Đại Lý Tự toát ra mấy phần khí tức quỷ bí.

Đường Uyên ngồi ngay góc tường, thấy Tiêu Mộc tới, khẽ ngẩng đầu, xiềng xích va vào nhau phát ra âm thanh lẻng kẻng lẻng kẻng, ánh mắt của hắn âm lãnh giống như rắn độc gắt gao chăm chú nhìn Tiêu Mộc.

Cai ngục tiến lên kéo lấy xiềng xích đem hắn lôi dậy nói, “Thừa tướng đại nhân khai ân, không truy cứu tội ám sát của ngươi, Tiêu công tử nhân từ, tự mình tới phóng thích ngươi, ngươi phải biết cảm ân.”

Tiêu Mộc để cai ngục mở xiềng xích cho Đường Uyên, thản nhiên nhìn thẳng vào cặp mắt của hắn nói, “Bất luận ngươi tin hay không, Tiền Đường không phải cha ta giết. Thương… Đường Ngọc cũng xác thực chưa chết.”

Đường Uyên nghe vậy ánh mắt khẽ nhúc nhích, tựa hồ đối với y lí do thoái thác tin mấy phần.

“Rắc” Một tiếng, cuối cùng xiềng xích cũng bị cai ngục mở ra.

Đường Uyên bỗng nhiên như một con thú ẩn núp đã lâu chờ thời cơ đến, rút bội đao bên hông cai ngục đâm về hướng Tiêu Mộc, y tinh thần hoảng hốt, đối mặt với đao quang làm như không thấy, trong đầu tự nhiên thoáng hiện hình ảnh Thương Vũ như đèn kéo quân mà lướt qua, để Tiêu Mộc bỗng nhiên sinh ra một loại ý nghĩ, nếu y chết chưa chắc không phải một chuyện không tốt.

Mắt thấy đao đâm về hướng Tiêu Mộc, như một loại đại thù đã báo được tràn ra, vẻ hưng phấn ở trong đáy mắt Đường Uyên toát ra hừng hực.

Tiêu Mộc từ trong mộng cảnh tỉnh bỗng dưng nghiêng người, tránh khỏi một kích trí mạng, một đao đó cắt đứt ống tay áo của y.

Lại một đạo ngân quang xẹt qua.

“Đinh ——”

Một tiếng này đem đao trong tay Đường Uyên đánh bay, một thân ảnh màu xanh lục phi thân ra, đưa tay nắm lấy hay tay Đường Uyên, bóp lấy cổ hắn đem hắn đè lên tường.

Cai ngục bị dọa đến sắc mặt trắng bệch ngồi dưới đất, run rẩy nói không ra lời. Sắc mặt Tiêu Mộc so với cai tù còn trắng hơn.

“Hạ Chí……”

Người tới một thân áo vải thô xanh lá mạ, mi thanh mục tú, chính là gã sai vặt của Tiêu Mộc, Hạ Chí.

Nghe thấy một tiếng gọi, Hạ Chí lệ khí như thủy triều liền thu liễm, hắn hướng y cười một tiếng, hoàn toàn như trước đây lộ ra hai cái lúm đồng tiền, phảng phất như người vừa mới tàn nhẫn xuất thủ bất quá chỉ là Tiêu Mộc mơ mà thôi.

“Công tử.”

Sớm chiều ở chung với gã sai vặt, xuất hiện ở Đại Lý Tự trong thiên lao, lại lắc mình biến hoá thành cao thủ tuyệt thế xuất thủ tàn nhẫn, hàn ý từ Tiêu Mộc từng chút từng chút tăng lên, nhưng thời điểm bây giờ hiển nhiên không phải đi truy cứu những điều này.

“Làm hôn mê.”

Tiêu Mộc vừa dứt lời, Hạ Chí liền đưa tay bổ choáng Đường Uyên.

Ánh mắt Tiêu Mộc không có rơi vào người đã ám sát y, mà là rơi vào người cai ngục đang run lẩy bẩy ở dưới đất.

Tiêu Mộc tinh thần hoảng hốt, chỉ cảm thấy nếu mình chết, cũng xem như một loại kết thúc. Đến khi đao quang kia cách ngực y khoảng chừng một tấc, trong thời khắc sinh tử, trong đầu lại hiện lên hình ảnh đầu tóc trắng xoá, nếu như mình chết, phụ thân sẽ như thế nào? Đáy lòng bỗng dưng đau xót, lí trí trong nháy mắt thanh minh, y khó khăn lắm mới tránh thoát một đao trí mạng. Thế mới biết mình mắc lừa, sinh ra một loạt cảm giác nghĩ tới mà sợ.

“Ngươi là một cai ngục nho nhỏ, lại có thứ đồ tốt này.”

Tiêu Mộc xoay người nhặt đèn lồng dưới đất, đem ngọn nến bên trong thận trọng lấy ra, ánh nến đung đưa, tâm ngọn lửa bốc lên một làn khói, ẩn ẩn còn có thể ngửi thấy mùi hương quỷ bí.

“Tâm tình ta hôm nay có rất nhiều thay đổi, vậy mà vì một cây nến làm mê hoặc tâm thần, xém chút mất mạng, cũng muốn thỉnh giáo ngươi, đây là vật gì?”

Cai ngục co rúm lại, thần sắc mười phần vô tội, run rẩy nói, “Tiểu nhân không biết Tiêu công tử đang nói gì.”

“Đã như vậy, ta còn có một vấn đề muốn thỉnh giáo.”

Tiêu Mộc khóe miệng khẽ nhếch lên, “Mặc dù hôm nay ta đã tới, nhưng thiên lao vừa mới thay quân, những cai ngục kia đều chưa từng thấy qua ta, cho nên không biết ta là ai, đem ta ngăn ở bên ngoài, vì sao ngươi lại nhận ra ta?”

Cai ngục thế mới biết lộ sơ hở, sợ hãi mà nép sát vào góc tường.

Tiêu Mộc thở dài, “Đến trình độ này, lại còn nghĩ ở dưới mí mắt ta động tay động chân. Hạ Chí, đi xem ở trên tường hắn viết cái gì.”

“Dạ.”

Hạ Chí lĩnh mệnh, đem cai ngục xách ra, nhìn thấy hắn lưu tin tức trên tường, sắc mặt bỗng dưng biến đổi, quỳ xuống nói, “Công tử, cái này không thể lưu.”

Tiêu Mộc đến gần, đã thấy trên tường sáu chữ cái, “Thừa tướng nuôi dưỡng tử sĩ”

Tiêu Mộc nhìn Hạ Chí, sắc mặt so với cai ngục đang nghển cổ đợi giết còn khó coi hơn, y nhặt đao trên đất, tự tay đem tin tức này từng chút từng chút vạch lên, nửa ngày sau mới nói, “Giết.”

Hạ Chí giơ tay chém xuống, cai ngục không phát ra một tiếng động.

Tiêu Mộc không thể ở trong căn phòng âm u này thêm một giây nào nữa, quay người liền đi.

“Thi thể xử lý sạch sẽ, cẩn thận tìm xem hắn còn có món quà nào hay không, nếu có thì hủy đi. Về phần Đường Uyên, cho hắn một bát thuốc, xác nhận thần trí hủy hết, liền thả đi……”

“Dạ.”

Mệnh lệnh ngắn ngủi được truyền ra, đơn giản mà kiên định, Tiêu Mộc phảng phất như sinh ra lần nữa, từ trong nhà giam đi ra, chẳng những không thể kiềm chế ngược lại phô thiên cái địa mà ra. Tiêu Mộc biết, từ giờ khắc này, y không thể quay về đoạn thời gian vui vẻ kia nữa, cũng không thể tiếp tục làm thiếu gia khờ khạo nữa.

Ở Đại Yên, nuôi dưỡng tử sĩ là tạo phản.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro