Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


“Cha, người đó là ai vậy? Hắn phải trả công đạo gì cho con?”

Tiêu Đình cầm thuốc trị thương, ngồi bên giường kéo quần Tiêu Mộc xuống, một bên bôi thuốc nói:

”Người này là Kinh Triệu Doãn phủ Triệu Sĩ Chiêm, hôm nay đến tra án.”

“Tra án?” Tiêu Mộc ngẩng đầu không rõ ràng lắm.

Động tác trong tay y ngừng lại, nhìn vào mắt Tiêu Mộc sau đó mới chậm rãi nói:

”Đêm qua cai tù mất tích.”

Tiêu Mộc đầu óc nổ tung, ngệch mặt một chút liền trợn nhìn.

“Con…… Để Hạ Chí giết hắn.”

“Ta biết.”

Tiêu Đình kéo quần hắn lên, đứng dậy dùng khăn vải lau tay.

“Con vì sao muốn giết hắn?”

Tiêu Mộc nhìn không thấy thần sắc phụ thân trong lòng thấp thỏm, sợ hãi phụ thân sẽ cảm thấy hắn làm việc quá mức tàn nhẫn, lại không muốn vạch trần phụ thân nuôi dưỡng tử sĩ cho nên ấp a ấp úng nói:

”Bởi vì… Hắn… Muốn giết con.”

Tiêu Đình làm sao không biết Tiêu Mộc không muốn vạch trần y? Cho nên đặt khăn xuống, quay người trở lại, khẽ thở dài một tiếng chậm rãi nói:

”Nếu thật sự như thế, cha ngược lại rất yên tâm. Nhưng con giết hắn, chẳng lẽ không phải vì hắn biết cha nuôi dưỡng tử sĩ?”

Tiêu Mộc mặc dù đã biết, nhưng nghe chính miệng phụ thân thừa nhận việc này, trái tim cơ hồ từ trong cổ họng nhảy ra ngoài.

Tiêu Đình như không thấy được sắc mặt tái nhợt ấy tiếp tục nói:

”Con vì bảo vệ ta mà giết hắn, lại kém chút đem lửa ném lên người mình. Chuyện này mới làm ta lo lắng nhất, con muốn vì ta phân ưu ta biết, nhưng nếu không thể toàn thân trở về ta thà rằng con đừng làm gì hết.”

Tiêu Mộc chăm chú mấp máy môi, nắm đấm thả lỏng lại cuộn chặt sau đó lại buông cuối cùng vẫn gian nan nói:

”Kêu con khoanh tay đứng nhìn, con làm không được.”

“Thật ngốc.”

Hai chữ này như đang nói Tiêu Mộc lại như xuyên qua Tiêu Mộc đang nói cố nhân nào đó.

Y sờ lên đầu Tiêu Mộc.

“Cho nên ta chỉ có một yêu cầu, nếu đã làm, vậy phải làm cho thiên y vô phùng, trên đời này không biết bao nhiêu người muốn mạng của chúng ta, một chút sơ hở là vạn kiếp bất phục.”

“Có biết tại sao Kinh Triệu Doãn phủ tìm đến cửa không?”

Tiêu Mộc hé miệng, cảm xúc có chút sa sút. 

“Do con làm việc có sơ hở, lưu lại dấu vết?”

Đầu ngón tay Tiêu Đình một chút một chút nắm lấy mép giường, không trả lời mà hỏi lại.

“Con cũng biết mình để lại sơ hở?”

Tiêu Mộc hai tay nắm chặt gối, nhắm mắt lại suy nghĩ.

Tiêu Đình cũng không hối thúc hắn, bưng lên ly nước đã uống qua của Tiêu Mộc, nhàn nhạt uống một ngụm.

Tiêu Mộc bỗng dưng mở mắt ra, đưa tay kéo vạt áo Tiêu Đình, y hướng hắn lộ ra một nụ cười cổ vũ.

Tiêu Mộc lúc này mới chậm rãi nói:

“Con chỉ lo để Hạ Chí đem hắn đi tiêu hủy chứng cứ mà quên mất có người nhìn thấy hắn dẫn đường vào nhà giam, lúc con ra thì hắn chưa từng đi ra…… Con lúc ấy tâm hoảng ý loạn, vậy mà lưu lại sơ hở lớn như thế.”

“Tùy lúc mà bảo trì đầu óc tỉnh táo.”

Tiêu Đình ngón trỏ nhẹ nhàng ở dưới mi tâm Tiêu Mộc búng một cái.

“Chừng nào nhi tử của ta mới có thể đứng ở thế bất bại.”

Tiêu Mộc như có điều suy nghĩ.

Tiêu Đình nhàn nhạt cười một tiếng.

“Nếu lúc ấy nghĩ ra được vậy thì có kế sách giải quyết gì?”

“Bịt…… Miệng?”

Tiêu Mộc cúi đầu thấp xuống, hồi lâu mới nói:

“Nhưng những cai ngục kia vô tội…… Nhi tử…… Làm không được…… Thật xin lỗi.”

Tiêu Đình nhất thời không nói gì, ở giữa bầu không khí có chút xấu hổ. Cuối cùng y phá vỡ sự trầm mặc.

“Còn nhớ lần đi mua thức ăn không?”

Tiêu Mộc được nhắc bỗng dưng nhớ tới một giỏ rau xanh bị xe ngựa giẫm nát, nhớ tới phụ thân hôm đó dạy bảo mình, trái tim hung hăng co rút lại mới ý thức được mình đã nói điều gì. Hắn vậy mà bởi vì phụ thân nuôi dưỡng tử sĩ mà theo bản năng đối với người sinh ra hoài nghi, vậy mà cho rằng phụ thân sẽ dạy hắn giết người diệt khẩu, hắn quả nhiên là một đứa hỗn trướng.

Tiêu Mộc thanh âm có chút run rẩy.

“Cha…… Có phải con lại làm cho ngài thương tâm?”

“Không sao.”

Tiêu Đình nắm tay Tiêu Mộc, thanh âm vẫn ôn hòa như cũ.

Không phải ”Không có” , mà là ”Không sao”.

Trong lúc nhất thời hắn nói không nên lời, từng chút từng chút mất đi không khí, đau lòng đến ngạt thở. Đã bao lần mình làm phụ thân thương tâm, trước khi trùng sinh, sau khi trùng sinh, mà phụ thân đối đãi mình như thế nào? Bao nhiêu lần ”Không sao” để bao dung những thương tổn mà hắn gây ra? Không oán không trách một lời.

Hốc mắt từng chút từng chút đỏ lên, trong lúc nhất thời mời xưng đều quên dùng, giữ chặt ống tay áo của Tiêu Đình cầu khẩn nghẹn ngào nói:

“Cha đừng thương tâm được hay không? Nhi tử van cầu cha, đừng thương tâm có được hay không? Cha đánh con đi, chỉ cần người xem như chưa từng nghe thấy câu nói kia.”

Thời gian phảng phất một nháy mắt quay về vài phút trước, Tiêu Đình nhàn nhạt cười một tiếng.

“Nếu lúc ấy nghĩ ra được vậy thì có kế sách giải quyết gì?”

Tiêu Mộc vừa khóc lại cười, một bên xoa xoa khóe mắt, vừa nói:

“Nhi tử không biết, nhi tử ngu dốt xin phụ thân chỉ dạy.”

“Hạ Chí sẽ dùng thuật dịch dung đi ra gặp cai ngục kia để hắn trông thấy tên 'cai tù' kia đã ra rồi.”

“Hôm nay Kinh Triệu Doãn phủ tới vì sao không bắt con? Mà lại rời đi?”

“Bởi vì ta cùng hắn nói mấy câu.”

Tiêu Mộc ngạc nhiên, Kinh Triệu Doãn phủ dễ đuổi đến như vậy? Hắn hiếu kỳ hỏi:

”Lời gì vậy ạ?”

“Đêm qua con gặp chuyện ở Đại Lý Tự đúng không?”

Tiêu Mộc gật gật đầu.

“Bây giờ nằm ở trên giường không cách nào đứng dậy?”

Tiêu Mộc bên tai hơi nóng.

“Thích khách là thiên lao cai tù.”

Tiêu Mộc gật đầu, cũng có thể nói như vậy.

Tiêu Đình có chút nhếch miệng.

“Nhi tử ta đêm qua ở Đại Lý Tự thiên lao gặp chuyện, hiện nay còn nằm ở trên giường không cách nào đứng dậy, thích khách chính là cai tù trong miệng ngươi không biết tung tích.”

“Cha…… Ngài thật sự là……” Tiêu Mộc yên lặng.

Tiêu Đình nhìn chăm chú gương mặt nửa ngây ngô nửa thành thục này, cuối cùng cũng không giấu diếm hắn.

“Vụ án thứ hai cũng có liên quan đến con.”

“Còn có vụ án thứ hai?” Tiêu Mộc nghe vậy ngạc nhiên.

“Cận Hồng các đầu bài té lầu mà chết.”
(không biết thay chữ đầu bài là gì nên mọi người tự biết là Thương Vũ nhé)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro