Chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vết thương phía sau chăm sóc ba bốn ngày đã đi đứng dễ dàng, ngồi lâu đè ép vết thương nên ẩn ẩn có chút khó chịu, nhưng còn lâu mới có thể trở lại như lúc đầu, chí ít hắn có thể nhịn được.

Mỗi buổi sáng Tiêu Đình đi thảo luận chính sự, buổi chiều ở Thượng Thư phòng xử lý công văn, chỉ có ban đêm mới trở lại tướng phủ.

Ban ngày Tiêu Mộc ở nhà ôn bài, đợi Tiêu Đình về cùng nhau dùng qua bữa tối, sau đó cả hai đi thư phòng, hắn đứng ngoài quan sát phụ thân mà học hỏi. Mấy ngày kế tiếp không nói tiến triển cực nhanh nhưng xác thực rất có thu hoạch.

Tiêu Mộc dùng qua bữa trưa, sai người thu thập bát đũa liền hướng thư phòng đi, bỗng nhớ tới sách đã để quên ở thiện đường nên quay trở lại lấy. Vừa tới cửa đã nghe hai nha hoàn đang thu dọn bát đũa xì xào bàn tán.

“Gần đây không biết chuyện gì xảy ra mà mấy ngày trước thiếu gia vừa bị tướng gia dạy dỗ, hôm nay thì Hoàn Viễn công tử lại bị tổng quản……”

Còn chưa có nói xong đã bị chủ sự nha hoàn quát lớn.

“Không được nghị luận sau lưng chủ tử, có phải ngươi muốn học một ít quy củ?”

Tiểu nha hoàn liền im lặng, về sau cũng chỉ nghe âm thanh rất nhỏ của bát đũa va vào nhau.

Đứng ngoài cửa nghe tiểu nha hoàn nói, nửa câu đầu không khỏi có chút nóng mặt, chuyện hắn bị Tiêu Đình dạy dỗ, mặc dù không phải cả phủ đều biết, nhưng hắn đêm đó bởi vì tỉnh hồn mà thất thố kêu thảm, hầu như mọi người đều nghe thấy, may mà hạ nhân hầu hạ đều đáng tin nên tin tức ấy mới không truyền ra ngoài phủ, chỉ tuyên bố hắn gặp chuyện thụ thương. Bọn người Lưu Thừa Ân nghe nói hắn gặp chuyện còn tới thăm, thấy hắn không có chuyện gì cũng yên lòng.

Đột nhiên nghe nha hoàn bàn tán về chuyện đó, mặt mũi không khỏi có chút không nhịn được. Nhưng nghe đến nửa câu sau lại dâng lên một chút hiếu kỳ, Tiêu Hoàn Viễn cũng bị đánh? Căn cứ đồng bệnh tương liên cá mè một lứa, Tiêu Mộc nghĩ nên đi thăm hỏi Tiêu Hoàn Viễn. Thế là bước chân nhất chuyển, thay đổi tuyến đường đi xuống nhà dưới.

Tiếng bước chân xa dần, bên trong thiện phòng hai nha hoàn mới thở phào nhẹ nhõm, nữ tử tuổi tròn đôi mươi, quần áo xanh nhạt hung hắn điểm một cái trên trán tiểu nha đầu.

“Sứ men xanh, lá gan muội thật sự càng lúc càng lớn, không phải đại nhân cùng thiếu gia đối xử với hạ nhân từ trước đến nay đều khoan dung, nếu ở phủ thượng quyền quý khác có phải muội là kẻ đàm tiếu sau lưng chủ tử, còn cố ý để chủ tử nghe thấy, tiểu nha hoàn muội sẽ giữ được mệnh của mình?”

Sứ men xanh hung hăng gật đầu, nước mắt rưng rưng nói:

“Muội đây là biết chủ tử khoan dung mới dám như thế a? Bích Ngọc tỷ tỷ, nếu không ai đi cứu Hoàn Viễn công tử, chỉ sợ hắn sẽ bị đánh chết…… Tiêu tổng quản đối với chúng ta bảo vệ có thừa, vì sao hết lần này tới lần khác đối Hoàn Viễn công tử……”

Bích Ngọc trừng Sứ men xanh, thành công đem lời chưa nói xong của tiểu nha đầu ép xuống, nàng thở dài, “Yên tâm đi, thiếu gia nhất định có thể cứu Hoàn Viễn công tử.”

————————————————————

Tiêu Mộc rất nhanh liền đi tới phòng ngủ của Tiêu Hoàn Viễn, nghe được tiếng roi chạm vào da thịt vang lên, Tiêu Mộc không khỏi có chút xấu hổ, cho rằng Hoàn Viễn cũng giống hắn đang dưỡng thương, không nghĩ tới lại là đang ở dưới tình cảnh này, trong lúc nhất thời hắn không biết làm sao, đi vào cũng không phải, không đi vào thì không được.

Tiêu Nghĩa dạy con, hắn không có lập trường ngăn cản, huống hồ Hoàn Viễn đang bị đánh, nếu hắn đi vào mặt mũi Hoàn Viễn làm sao. Chỉ nghe thấy tiếng roi xé gió đó thì mồ hôi lạnh đều muốn chảy xuống, vài tiếng rên kẽ xen lẫn với tiếng xé gió vang lên làm da đầu Tiêu Mộc không khỏi có chút tê dại.

Lúc mới trùng sinh Tiêu Mộc cũng chịu qua không ít roi của phụ thân, nhưng Tiêu Đình đánh thu lại lực đạo sợ làm hỏng hắn, nơi nào có cái khí thế này? Nghe động tĩnh này làm gì phải dạy con, rõ ràng là dùng hình, như là đối đãi với chủng loại cừu nhân kia. Tiêu Mộc trong lòng biết không thể đợi thêm nữa, đưa tay gõ cửa.

Động tĩnh trong phòng ngừng lại, mở cửa quả nhiên là Tiêu Nghĩa, trên người hắn thoang thoảng mùi rượu nhàn nhạt, nhìn thấy Tiêu Mộc cũng có chút kinh ngạc, đóng lại cửa, rất cung kính hành lễ, hỏi:

“Thiếu gia sao lại tới đây?”

Tiêu Mộc có chút chột dạ cười.

“Ta có một bản du ký tìm không được, thư phòng do Hoàn Viễn quản lý nên muốn để hắn thay ta đi tìm một chút.”

Tiêu Nghĩa nghiêng thân, hướng trong phòng nói:

“Còn không mau ra?”

Tiếng xột xoạt vang lên trong không gian yên tĩnh, cửa cọt kẹt mở, một thân trường sam dài bên ngoài choàng một chiếc áo màu đen cùng đôi giày cùng màu bước ra. Tiêu Hoàn Viễn đôi môi tím tái, đôi mắt đỏ ngầu, tóc dài buông xõa, rủ xuống tới hông, chỉ đơn giản thắt một cái dây cột tóc. Sắc mặt hắn tái nhợt như là tuyết quanh năm không tan trên đỉnh Ngọc Long, giọng nói có chút mất tiếng, chắp tay nói:

“Tuân mệnh.”

Tiêu Mộc cất bước hướng thư phòng đi, Tiêu Hoàn Viễn cách hai bước đi theo sau hắn. Tiêu Mộc mới đi vài chục bước liền nghe đằng sau vang lên âm thanh bị đè nén.

“Thiếu gia.”

Tiêu Mộc quay đầu, thấy trán Tiêu Hoàn Viễn lít nha lít nhít mồ hôi, con ngươi kiêu ngạo bất khuất ấy giờ đây toát ra nhàn nhạt ý vị cầu xin.

“Có thể cho ta mượn một phần lực được không? Chỉ cần đi ra khỏi ánh mắt hắn liền tốt, chỉ cần không ở trước mặt hắn gục ngã……”

Tiêu Mộc chấn động trong lòng, tự nhiên mà đi chậm lại hai bước, hắn đưa tay nắm bả vai Tiêu Hoàn Viễn dùng sức nâng hắn, nghiêng đầu bên tai Tiêu Hoàn Viễn đụng đụng, ở xa nhìn vào như là đang cùng Tiêu Hoàn Viễn nói cái gì đó.

Tiêu Hoàn Viễn trong mắt mờ mịt dâng lên một mảnh khí ẩm, hắn hung hăng chớp mắt, đem nước mắt nén lại, nhẹ nhàng nói một câu.

“Đa tạ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro