Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 So với xe tù áp giải Hiền Phi một đường toàn trứng gà rau rác quả là khác biệt, hôm nay là ngày kinh thành Tây Môn náo nhiệt nhất, tây chinh chủ tướng Mạch Đường Viễn mang binh đến thái miếu tế giao tuyên thệ trước khi xuất quân, bách tính đứng chật kính hai bên đường tiễn đưa Mạch lão tướng quân ra tây chinh, Mạch tướng quân đi tới đâu chỗ đó đều là hoa tươi cùng những lời reo hò.

Khách sạn ở Tây Môn đã sớm hết chỗ, Tiêu Mộc đặc biệt dậy thật sớm, ở lầu hai Tụ Phúc Lâu đặt thượng giai sương phòng khu vực trung tâm. Theo triều hoan hô vang lên liên tục, Tiêu Mộc nửa người nhô ra cửa sổ nhìn bên ngoài.

Mạch Đường Viễn là quân thần ở Đại Yên, một thanh đại đao thủ hộ ở nơi này cũng hơn bốn mươi năm, mặc dù tuổi quá một giáp cùng với mái tóc hoa râm, nhưng dáng người của ông vẫn uy nghiêm như cũ, mặt trời chiếu vô một thân thiết giáp làm nó như đang phát ra ánh sáng. 

Thiếu niên nào cũng từng có anh hùng trong lòng, mà Mạch Đường Viễn lại là anh hùng của Tiêu Mộc thậm chí là đại đa số thiếu niên Đại Yên. Hắn mắt không chớp nhìn chằm chằm thiết kỵ kia kích động đến nỗi hai gò má đỏ bừng, quanh thân nhiệt huyết đều bùng cháy. Hắn nhớ tới kim qua thiết mã tranh vanh tuế nguyệt, nhớ tới Tây Khương cát vàng vạn dặm, nhớ cái rét lạnh thấu xương trong đêm dài đằng đẵng.

Thiên tử cao cao tại thượng chỉ cần thêm mấy bút vào sổ công tích, bách tính sinh hoạt chỉ nghe tin chiến thắng truyền đến, hận không thể đại quân trực đảo Tây Khương vương thành. Ngoại trừ các tướng sĩ cùng bọn gia thuộc ra thì còn có người nào chân chính hiểu được cái gì gọi là da ngựa bọc thây, cái gì gọi là đống xương Vô Định.

Đống xương Vô Định: Con sông ở tỉnh Tuy Viễn và tỉnh Thiểm Tây Trung Quốc, vì hay bị đất lấp, đổi dòng luôn,cho nên gọi là sông không nhất định (Vô Định hà). Ở nơi này đã từng trải qua nhiều cuộc chiến tranh giữa người Trung Quốc và người Hung Nô. Câu thơ của Trần Đào đời Đường: Khả lân Vô Định hà biên cốt, Do thị khuê trung mộng lí nhân, nghĩa là: Tội nghiệp cho đống xương bên sông Vô Định, hãy còn là người bước vào trong giấc mộng chốn phòng khuê. Do đó, đống xương Vô Định là chỉ những người chết do chiến tranh.

Lúc trước Tiêu Mộc mang một cỗ khí phách gia nhập đội ngũ tây chinh. Đầu óc chìm đắm trong việc khải hoàn trở về, trong bộ dáng được thiên tử phong thưởng, lòng tràn đầy nghĩ đến cảnh Tiêu Đình trông thấy mình sẽ có biểu cảm gì, có thể hay không đối với hắn coi trọng mấy phần. Nhưng hắn xưa nay chưa từng nghĩ đến chiến tranh chân chính là như thế nào.

Trong chiến tranh chảy máu, hi sinh, tử vong đây đều là chuyện bình thường. Lúc trước hắn nghĩ rất đơn giản, cho đến khi hắn chân chính trải qua trận chiến cùng Tây Khương , từng mảng lớn máu tươi thấm ướt đất, tứ chi, thịt nát, thân xác tàn tạ, trên đất đầy đầu lâu, tứ bề báo hiệu bất ổn, hắn lần đầu chân chính biết cái gì gọi là sinh mệnh như cỏ rác, đối diện với đại đao đang lao tới ngay cả dũng khí cầm vũ khí lên hắn cũng không có. Một lão binh vớt cho hắn được cái mạng nhỏ. Nhưng ông vừa chặn đao phía trước sau lưng trường thương đã xuyên ngực.

Hắn ở trong mộng tỉnh, phản kích lại, lần đầu tiên giết người, ban đầu là vì cừu hận chống đỡ lấy hắn, về sau thì giết đỏ cả mắt. Trận chiến kết thúc, liên tiếp mấy ngày hắn đều ăn không ngon. Mạch Đường Viễn thân là quân chủ soái nên đến thăm hỏi tân binh, cùng bọn hắn tâm sự chuyện lần đầu ông ra chiến trường, một khắc này ông không còn là sát thần chủ tướng trên chiến trường nữa mà giống như một vị trưởng bối ôn hòa, từng chút từng chút trấn an lòng bọn họ, bất an cùng đau xót.

Mạch Đường Viễn không hổ là Đại Yên quân thần, ông không chỉ dụng binh như thần, đồng thời cũng thương lính như con mình, ăn mặc chi phí đều cùng binh lính bình thường nhất trí, mỗi khi cùng Tây Khương binh sĩ giao chiến ông đều xung phong đi đầu, toàn thân đẫm máu.

Vô số lần lâm vào hiểm cảnh, trời đầy cát vàng, hết nước, ban ngày cực nóng, đêm đến rét lạnh tận xương. Lần đầu đến Tây Khương, ít nhiều người bởi vì khí hậu biến đổi thất thường mà vĩnh viễn lưu lại nơi đó, bảy tháng ngắn ngủi trôi qua Tiêu Mộc như là một con người khác thoát thai hoán cốt, lúc đầu bởi vì sợ hãi tử biệt mà không dám cùng người thâm giao, càng về sau càng trân quý mỗi đoạn duyên phận, người bên cạnh cũng lần lượt rời đi, duy chỉ có Mach Đường Viễn như Định Hải Thần Châm trong thần thoại bất bại, mang đến cho Tiêu Mộc vô tận dũng khí.

Vì bảo hộ người bên cạnh, vì sống sót, Tiêu Mộc dựa vào một cỗ cô dũng liều mạng huấn luyện, từ tay trói gà không chặt đến trở thành quân hảo thủ, Tiêu Mộc không biết mình đã chịu bao nhiêu đau khổ. Nhưng cũng được Mạch Đường Viễn thưởng thức, ông đem hắn đề bạt đến bên người làm thân binh, thỉnh thoảng gặp hắn luyện công sẽ tự mình chỉ điểm hắn một hai chiêu. Tiêu Mộc thông minh chăm chỉ thiện lương lại thêm tuổi còn nhỏ, rất được các tướng sĩ yêu thích, Mạch Đường Viễn cũng không ngoại lệ. Thậm chí lúc Tiêu Mộc liều lĩnh xém chút mất mạng, ông lấy thân mình làm đại giá cứu Tiêu Mộc.

Bởi vậy Mạch Đường Viễn trong lòng Tiêu Mộc không chỉ là Đại Yên quân thần, mà là tướng quân của hắn, càng như thầy như cha, từ trong đáy lòng mà tôn kính. Bây giờ gặp lại ông, cũng đã cách một thế hệ, Tiêu Mộc vịn cửa sổ nhìn thiết kỵ phía trên thân ảnh, hốc mắt ửng đỏ.

Tây chinh đội ngũ chậm rãi tiến lên, Tiêu Mộc đứng tại bên cửa sổ thấp giọng hát, "Há nói không có quần áo? Cùng tử đồng bào. Vương tại khởi binh, tu ta qua mâu."

—————————

Tiêu Đình ngồi cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài, đưa tay bưng chén trà, thưởng thức một hớp.

Lưu Thừa quan sát Tiêu Đình thật lâu mới chậm rãi nói: 

"Bây giờ ngươi khống chế cảm xúc đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa."

Tiêu Đình cầm chén trà trong tay không chút biểu cảm nào nói:

"Người luôn luôn muốn trưởng thành."

Biết Tiêu Đình nhìn thấy Mạch Đường Viễn chỉ sợ không thống khoái, Lưu Thừa kép hờ cửa sổ lại, xen qua khe hở mà nhìn ra bên ngoài, bỗng dưng mở to hai mắt nhìn.

"Ngươi mau nhìn chếch bên kia đi, nửa người nhô ra ngoài cửa sổ lầu hai Tụ Phúc Lâu, có phải là tiểu Mộc?"

Tiêu Đình lông mày bất động, cũng không thuận theo Lưu Thừa nhìn ra ngoài mà chỉ nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói, "Đúng rồi."

Cách một đường phố Lưu Thừa cũng có thể thấy rõ bộ dáng kích động của Tiêu Mộc, cắn răng nghiến lợi nói: 

"Tiểu tử này, sao có thể...... Nó có biết hay không......"

"Nó không biết."

Tiêu Đình cắt ngang lời Lưu Thừa, rót cho hắn chén trà, "Nam nhi trong lòng khó tránh khỏi kính ngưỡng anh hùng."

Lưu Thừa thở dài, cau mày nói, "Ta chỉ đang thay ngươi khổ sở."

——————————

Tiêu Mộc hồi phủ, ngựa quen đường cũ hướng thư phòng đi, đợi một hồi không thấy phụ thân mà lại thấy Tiêu Nghĩa.

Tiêu Nghĩa hướng Tiêu Mộc đi lễ nói:

"Tướng gia có chút mệt đã về phòng nghỉ ngơi, để thuộc hạ nói cho thiếu gia hôm nay không cần chờ tướng gia, thiếu gia sớm đi nghỉ ngơi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro