Chương 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Giữa mùa hè, cái nắng gắt muốn bốc lên một tầng lửa, một tiếng lại một tiếng ve kêu ở cái khí trời thiêu đốt hạ lộ càng thêm ồn ào.

Một nữ nhân tóc đen mắt xanh bị giam trên xe tù, tay chân nàng đeo xiềng xích đen nhánh nặng nề, nhìn qua như nó có thể đè gãy tay chân nàng. Nàng khoác trên mình váy dài lộng lẫy, mái tóc rối tung dài tới mắt cá chân. Diện mạo của nàng không khác biệt mấy so với nữ tử Đại Yên, trừ đôi mắt, xanh đến dập dờn sóng biếc. Cũng chính đôi mắt này, liền biết rõ nàng là người Tây Khương. Mấy ngày trước, nàng vẫn là sủng phi của hoàng thượng Hiền Phi nương nương, mà bây giờ đã thành ăn bữa hôm lo bữa mai Tây Khương mật thám.

Đại Yên cùng Tây Khương mấy năm qua phân tranh không ngừng, hai mươi năm trước, dãy núi thuộc vùng tranh chấp đã từng có một trận đại chiến, trận chiến này đánh ba năm, chiến sự giằng co, người này cũng không thể làm gì được người kia, hai nước đều là nguyên khí đại thương, cuối cùng phía Tây Khương lấy công chúa hòa thân để kết thúc.

Hai mươi năm nghỉ ngơi lấy lại sức, Đại Yên mưa thuận gió hoà, ngày càng cường thịnh. Mà mấy năm nay Tây Khương liên tục gặp khô hạn, suy yếu lâu ngày khó có thể trở về như cũ. Yến đế là vị quân vương dã tâm bừng bừng, thời cơ khai cương thác thổ như thế sao có thể bị hắn tuỳ tiện bỏ qua. Chỉ là muốn đánh, cũng phải đứng ở góc độ đại nghĩa, danh chính ngôn thuận mà đánh, chí ít không thể để cho người trong thiên hạ lên án. Quân vương muốn ngủ gà ngủ gật, tự nhiên có vô số người nguyện ý vì hắn đưa gối đầu. Khúc gia là một ví dụ.

Thành cung sự tình bên trong cư nhiên thành cung giải quyết, Khúc gia thông qua Thục phi, nói rằng Hiền Phi lấy vu cổ chi thuật nguyền rủa Thái tử. Yến đế "Không tin" , lệnh Tông Nhân phủ tra rõ, cũng chứng minh Hiền Phi trong sạch, nhưng mà theo tầng tầng cẩn thận thăm dò, chứng cứ Hiền Phi là mật thám cho Tây Khương cũng dần dần bị tìm được, chứng cứ cho thấy Hiền Phi gả vào Đại Yên hai mươi năm, một mực cùng Tây Khương Vương thư qua thư lại, đem mật văn cơ yếu của Đại Yên ghi trong tín thư gửi cho Tây Khương.

Trận đại chiến hai mươi năm trước, tướng sĩ chết trong trận chiến nhiều vô số kể, người Yến quốc xưa nay không ngừng quên biển máu thâm cừu. Lại thêm có người hữu tâm trợ giúp, việc này vừa lộ ra, dân chúng lên án Tây Khương nổi lên bốn phía, chiến sự hết sức căng thẳng.

Yến đế đau đầu nhức óc, lập tức ra chiếu thư, lên án mạnh mẽ Tây Khương lòng lang dạ thú. Nhịn đau cắt thịt, hạ lệnh tây chinh đại quân ngày nhổ trại lấy Hiền Phi tế cờ, cũng đem Lục hoàng tử sủng ái nhất biếm thành thứ dân.
*Biếm: giáng chức

Xe chở tù lộc cộc lộc cộc hướng về phía trước, một đường đều là binh sĩ mặc áo giáp, tay cầm binh khí mở đường, ánh mặt trời độc ác chiếu xuống bộ giáp của binh sĩ, phát ra hàn quang. Dân chúng chen chúc hai bên đường, không biết là ai dẫn đầu đem trứng thối ném vào xe tù, một bên ném một bên cao giọng mắng.

"Tây Khương chó chết đáng chết."

Đám người lập tức sôi trào lên, vô số người bắt đầu hướng xe tù ném trứng gà rau quả, thậm chí nhặt đá mà ném.

Nữ tử bên trong cúi thấp đầu không nhúc nhích, lòng đỏ trứng cùng rau nát dính vào tơ lụa cùng tóc dài, nàng ngoảnh mặt làm ngơ, cục đá đập vào thái dương, thái dương liền bắt đầu rướm máu, mí mắt nàng dù chỉ một chút cũng chưa từng nhấc lên.

Cho đến khi một thiếu niên áo vải bố nhào về phía xe, thiếu niên bất quá mười lăm mười sáu tuổi, mặt mũi toàn là nước mắt, như bị điên xông phá tầng tầng biển người, nhào về phía xe chở tù, tê tâm liệt phế gào thét, khuôn mặt cơ hồ vặn vẹo.

"Mẫu phi! Mẫu phi!"

Binh sĩ đang muốn ngăn lại nhưng thấy đôi mắt xanh sẫm kia, liền biết thân phận người này là ai, tuy nói đã bị biếm thành thứ dân, nhưng đến cùng vẫn là hoàng tử, cho nên cũng để hắn tiến lên.

Nữ tử lúc này mới hơi khẽ động, nàng ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên, bờ môi có chút run rẩy, lại lạnh lẽo cứng rắn nói, "Ngươi tới đây làm cái gì?"

Thiếu niên leo lên xe chở tù, chắn trước người nữ tử, tùy ý để trứng gà hay đá nện vào người mình, hắn đưa tay nâng xiềng xích, thấy làn da bị mài hỏng mới thoáng dừng lại, thiếu niên áp trán mình lên song gỗ, giống như một con thú nhỏ bị thương nặng nức nở kêu:

"Mẫu phi."

Nữ tử cụp hai mắt, âm thanh lạnh lùng nói, "Trên người ngươi chảy dòng máu Yến quốc, không xứng làm con dân Tây Khương, đứng đây chỉ tổ chọc tâm ta phiền, biến đi!"

Thiếu niên lại đối với lời nói tuyệt tình mà mắt điếc tai ngơ, hắn chảy nước mắt nói:

"Ly nhi biết mẫu phi không muốn liên lụy con nên mới nói những lời này. Vô luận mẫu phi nói cái gì con cũng sẽ không đi."

Nữ tử nghe vậy lúc này mới rơi những giọt lệ, "Đứa nhỏ ngốc, giống phụ hoàng ngươi không tốt sao? Hết lần này tới lần khác muốn giống ta làm chi."

Cơ Ly đưa tay lau lệ trên mặt Hiền Phi, dưới ánh mặt trời, một đôi mắt màu xanh sẫm như bảo thạch, giờ phút này lại ngậm lấy vô hạn bi thương.

"Mẫu phi đối phụ hoàng tình sâu như vậy, phụ hoàng rõ ràng biết. Phụ hoàng một mực sủng ái ngài có thừa, vì cái gì lần này vẫn cứ không tin mẫu phi?"

Nữ tử cười khổ một cái, cách một song gỗ đưa tay xoa đầu Cơ Ly, "Phụ hoàng không phải không tin ta."

Mắt Cơ Ly lập tức phát sáng, "Con đi nói với phụ hoàng, là Thục phi hãm hại người, muốn giết người. Chỉ cần phụ hoàng chịu tin...... Mẫu phi nhất định sẽ không có việc gì."

Nữ tử nhìn khuôn mặt cực giống Yến đế, cười khẽ một tiếng, "Đứa nhỏ ngốc."

Thục phi nghĩ chẳng qua là ta thất sủng, phụ hoàng con muốn chính là mạng của ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro