Chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Mộc hồi phủ, ngựa quen đường cũ hướng thư phòng đi, đợi một hồi không thấy phụ thân mà lại thấy Tiêu Nghĩa.

Tiêu Nghĩa hướng Tiêu Mộc đi lễ nói:

"Tướng gia có chút mệt đã về phòng nghỉ ngơi, kêu thuộc hạ nói với thiếu gia hôm nay không cần chờ tướng gia, thiếu gia sớm đi nghỉ ngơi."

Hắn nghe vậy không khỏi có chút kinh ngạc, từ khi phụ thân nói muốn dạy hắn đến nay, mỗi đêm hắn sẽ ở thư phòng đứng quan sát phụ thân xử lý công vụ. Tiêu Mộc mỗi lần có chỗ không rõ Tiêu Đình sẽ kiên nhẫn dạy bảo, đây là lần đầu được nghỉ. Tiêu Mộc cảm thấy có chỗ bất thường, không khỏi có chút lo lắng, cha hắn...... Chẳng lẽ bệnh?

Tiêu Mộc không tính trở về phòng mà dự định đi tìm Tiêu Đình, chuẩn bị hướng phòng phụ thân đi đến, liền bị Tiêu Hoàn Viễn đứng giữ cửa ngăn lại.

"Tướng gia có lệnh, mời thiếu gia trở về phòng nghỉ ngơi."

Sự tình khác thường tất có yêu, Tiêu Mộc dùng sức dụi dụi con mắt, điềm nhiên như không có việc gì chỉ vào mặt trăng bị mây che chỉ lộ một phần nói:

"Trời tối, có chút nhìn không rõ đường." Nói xong xoay người trở về gian phòng của mình.

Tiêu Hoàn Viễn mang theo mấy hộ viện trấn giữ bên ngoài viện của hắn. Hắn trở lại phòng ngủ, sai người bưng nước rửa mặt. Tiêu Mộc nhìn thấy người vừa tới không phải là Hạ Chí thoáng nhẹ nhàng thở ra, làm bộ rửa mặt xong sai người đem nước mang đi. Gã sai vặt cúi đầu bưng nước nên Tiêu Mộc rón rén tới phía sau người kia, đưa tay bóp cổ hắn nhưng được giữa đường tay bỗng dưng bị bắt lấy.

Gã sai vặt bất đắc dĩ cười cười, chỉ vào cái bóng dưới đất nói: "Thiếu gia, ngài chủ quan."

Tiêu Mộc nghiến nghiến răng, hầm hừ nói: "Ta nhớ kỹ ngươi, ngươi tên gì?"

Gã sai vặt đáp, "Nô tài Cốc Vũ"

"Cốc Vũ đúng không?" Tiêu Mộc cười giả dối, tay phải bị nắm chặt xòe ra, nước trộn thuốc mê trong tay hướng mặt mũi hắn mà ném.

Cốc Vũ ngã xuống, nghe được Tiêu Mộc cười tủm tỉm nói, " Là ngươi chủ quan."

Tiêu Mộc đỡ lấy thân thể mềm nhũn của Cốc Vũ, lột y phục của hắn mặt vào sau đó kéo hắn an trí trên giường, để mặt hắn xoay vào trong đối diện tấm gương lại phủ một lớp chăn lên người, dịch dung cho Cốc Vũ hắn làm không được nhưng ngụy trang đơn giản không làm khó được hắn huống hồ bên ngoài trời tối như vậy, hắn và Cốc Vũ vóc người tương tự nên khó mà bị Tiêu Hoàn Viễn nhìn ra. Tiêu Mộc bưng chậu gỗ cúi đầu đi ra khỏi viện.

——————————

Ánh nến trong phòng Tiêu Đình chưa tắt, màu da cam hắt lên bốn bức tường trong phòng. Tiêu Mộc chuẩn bị đẩy cửa, bỗng dưng một luồng khí lạnh thổi sau gáy, cơ bắp trên người kéo căng, còi báo động trong cơ thể vang liên hồi, quay đầu, một thanh chủy thủ xẹt qua cổ Tiêu Mộc, găm vào cửa.

Tiêu Mộc không lo máu chảy trên cổ, rút chủy thủ găm trên cửa ném trở về. "Rầm" một tiếng, âm thanh vật nặng rơi xuống đất vang lên, những tên thích khách ẩn mình trong bóng đêm như châu chấu ùa ra, mũi đao lóe sáng, mặt trăng từ từ lộ ra sau tầng mây. Tiêu Mộc chiếm được một thanh trường đao từ tay tên thích khách trước, trở tay đem thích khách quăng lăn trên đất, quay người chặn binh khí của tên khác. Tay bị chấn động đến tê dại một hồi, kiếp trước ở trên sa trường ma luyện mà luyện ra một thân công phu. Mặc dù thân thủ không tan thành mây khói, nhưng cũng mất hơn phân nửa, vì cỗ thân thể này chưa hề trải qua huấn luyện, bất luận là tốc độ hay sức chịu đựng đều không bằng trước khi hắn trùng sinh. Chỉ có thể dựa vào ý thức chiến đấu cường hãn và kinh nghiệm chiến đấu phong phú cùng thích khách quần nhau.

Từ lúc Tiêu Mộc đẩy cửa cho đến khi bị thích khách vây công, tổng cộng cũng chỉ qua mấy hơi thở công phu thôi, đối phương người đông thế mạnh, Tiêu Mộc một thân một mình, từng bước bị dồn vào cửa.

Cửa bỗng dưng mở, Tiêu Mộc lảo đảo ngã về phía sau được Tiêu Đình đỡ lấy, y đem Tiêu Mộc bảo hộ sau lưng, trong tay bưng chén rượu. Lúc đầu đao kiếm của mấy tên thích khách hướng Tiêu Mộc chém tới, sau khi thấy Tiêu Đình, hướng đao lại đổi qua y, Tiêu Đình lù lù bất động, đao kiếm chém tới nhưng mặt không đổi sắc, y mặt mày lạnh lùng, đáy mắt hình như còn điểm một ít sương.

Tiêu Mộc bị kéo một phát giật nảy mình, lấy lại tinh thần liền trông thấy một màn kinh tâm động phách, dọa cho sợ vỡ mật, tê tâm liệt phế mà gào, "Cha ——"

Tiêu Đình nghe được, xoay người lại, chén rượu rơi trên mặt đất phát ra âm thanh thanh thúy, sau lưng quần ma loạn vũ y nhìn như không thấy, cau mày nói, "Không phải kêu ngươi trở về phòng nghỉ ngơi sao?"

"Keng——"

"Keng——"

"Keng ——"

Loạn tiễn xuyên không.

Tiêu Mộc trừng to mắt nhìn chằm chằm một màn sau lưng phụ thân, trong đầu ong ong tiếng vang "Cẩn thận" hai chữ cắm ở trong cổ họng, nhả không ra lại nuốt không trôi, rất giống con gà bị bóp cổ.

Vẩy huyết ra hoa, vỡ toang đầu óc, xuyên qua đoản tiễn. Thích khách ùa lên ban nãy giờ đã phơi thay nằm khắp nơi. Chẳng biết từ lúc nào một loạt người áo xám đồng loạt đem cung nỏ trong thu hồi, mặt không đổi sắc xử lý thi thể, đem nước trong chậu đồng xối lên vệt máu rửa sạch  thềm đá, bọn họ lặng yên không tiếng động rời đi giống như lúc lặng yên không tiếng động mà đến, ánh trăng vừa đủ sáng hòa vào một đêm tĩnh lặng.

Tiêu Mộc há to miệng, một chữ cũng nói không nên lời. Mắt thấy vệt máu trên cổ nhi tử liền đem hắn kéo đến bên giường, lại lấy hòm thuốc đến xử lý vết thương.

Mùi rượu thoang thoảng bay trong không khí từ thân thể Tiêu Đình truyền đến, Tiêu Mộc mím môi thở mạnh cũng không dám, thẳng đến khi bị thuốc ngấm vào mới nhẹ "Tê" một tiếng.

Động tác thoa thuốc dừng lại một chút, "Hơi đau một chút, ngươi nhẫn nại tí nữa."

Tiêu Mộc lúc này mới nhe răng nhếch miệng mà hỏi, "Cha, chuyện tối hôm nay, cha không có ý định giải thích với con một chút sao?"

Tiêu Đình thay Tiêu Mộc băng bó kỹ, bỏ băng gạc xuống, nhìn Tiêu Mộc ăn mặt như gã sai vặt, "Ngươi trước hết nghĩ cho tốt nên làm sao giải thích đi."

Không hiểu vì sao hắn lại thấy hơi lạnh người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro