Chương 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mình lộn nên sửa tên nhân vật lại nha mn.

Lục hoàng tử: Cơ Ly, mẹ là người Tây Khương.

Ngũ hoàng tử: Cơ Tốn, mẹ chưa biết.

--------------------

Tiêu Đình thay Tiêu Mộc băng bó kỹ, bỏ băng gạc xuống, nhìn Tiêu Mộc ăn mặt như gã sai vặt, "Ngươi trước hết nghĩ cho tốt nên làm sao giải thích đi."

Không hiểu vì sao hắn lại thấy hơi lạnh người.

Nhưng phụ thân không nhìn hắn mà tự mình ngồi xuống ghế gỗ bên cạnh, châm cho mình một chén  rượu.

Mùi rượu đầy phòng, con sâu rượu Tiêu Mộc bị câu ra, nuốt một ngụm nước miếng, vụng trộm nhìn Tiêu Đình một chút. Bởi vì trên thân còn đang mang tội nên không dám giống như thường ngày trực tiếp đi qua rót đầy một chén mà chỉ có thể vô cùng đáng thương nhìn qua.

Tiêu Đình nhìn nhi tử không khỏi cảm thấy buồn cười, rót một chén đặt lên bàn, ngón tay trên bàn nhẹ nhàng điểm một cái.

Tiêu Mộc nhếch môi, hấp tấp chạy qua bưng chén rượu lên một hơi cạn sạch. Một chút mùi rượu cũng không có, Tiêu Mộc nghi hoặc liền đổ mấy chén cho mình, kết quả tất cả đều giống nhau, hắn chần chờ nhìn về phía phụ thân, "Cha, đây là rượu gì vậy?"

Tiêu Đình khóe miệng cười nhẹ, liếc qua cổ nhi tử, "Thương binh uống nhiều nước một chút."

Tiêu Mộc thế mới biết mình bị phụ thân lừa, mở nắp rượu ấm ra, bỉu môi nói, "Cửu khúc uyên ương ấm."

Tiêu Đình bưng chén rượu trước mặt uống một ngụm. Tiêu Mộc muốn một chút uyên ương ấm, mắt thấy phụ thân bất động như núi cuối cùng cũng không có can đảm rót cho mình ít rượu mà như chân chó tiến lên rót đầy cho phụ thân.

Tiêu Đình cười như không cười liếc hắn một cái.

Lúc này lại vang lên tiếng đập cửa, Tiêu Đình nói: 

"Vào đi."

Tiêu Nghĩa hướng Tiêu Đình cùng Tiêu Mộc đi lễ sau đó đặt chủy thủ lên bàn, "Tướng gia, chủy thủ lục soát được trên người thích khách."

Tiêu Mộc cầm chủy thủ lên, phát hiện nó được khắc một chữ  "Tốn" nho nhỏ trên lưỡi dao, cán chủy thủ cột băng gấm, và nó thêu chính là hình trang sức của Ngũ hoàng tử phủ, Tiêu Mộc lẩm bẩm nói, "Ngũ hoàng tử Cơ Tốn?"

Tiêu Đình không phi đao mà nói: "Vũ khí có hình dáng trang sức như vầy không chỉ có một cái?"

Tiêu Nghĩa gật đầu, " Không chỉ vũ khí mà còn có quần áo của những tên thích khách đó đều là hình trang sức, quả thực như là......"

"Quả thực như là sợ chúng ta không biết thích khách là Cơ Tốn phái tới." 

Tiêu Mộc tiếp lời, "Cha, chỉ sợ chuyện ám sát không đơn giản như vậy." Tiêu Đình ra hiệu hắn nói tiếp.

Tiêu Mộc nói, "Nếu như con phái thích khách đi ám sát, khẳng định sẽ dốc hết toàn lực che giấu thân phận thích khách chứ làm sao lại trắng trợn để bọn hắn mang theo vũ khí có hình trang sức như thế kia. Cơ Tốn cũng không ngốc đến mức này."

Tiêu Đình ngón trỏ trên bàn nhẹ chụp, "Ngươi cho là ai sai sử ám sát?"

Tiêu Mộc mắt nhìn sắc mặt phụ thân, tiếp tục nói:

"Không lâu trước đây Khúc gia mới mất Khúc Tĩnh, nếu nói lúc này ai là người hận cha nhất thì chắc là Ninh Vương. Cho dù ám sát không thành, giá họa cho Ngũ điện hạ, sau đó cha sẽ cùng Ngũ điện hạ đánh nhau, còn hắn chỉ cần ngư ông thủ lợi thôi."

Tiêu Đình nhấp miếng rượu, đặt chén rượu xuống, "Chuyện này đúng là không phải ngoài mặt  đơn giản như thế."

Tiêu Mộc không hiểu nhìn về phía Tiêu Đình. Y ra hiệu nhi tử ngồi xuống, "Cơ Tốn xác thực không ngốc, nhưng Ninh Vương cũng không phải kẻ ngốc. Hắn mới ở trên tay ta mất đi Khúc Tĩnh nên chuyện xảy ra sẽ nghĩ đến hắn có động cơ rõ ràng nhất, sao lại có thể vào lúc này vụng về dùng thủ đoạn đến châm ngòi ta cùng Cơ Tốn đánh nhau, đây không phải rõ ràng nói cho ta biết là hắn sai sử sao?"

Tiêu Mộc chau mày, "Ngài là nói, là Ngũ hoàng tử cố ý để cho người mang vũ khí có hình dáng trang sức vì để cha nghĩ là những người này do Ninh Vương sai đến giá họa hắn?"

Đối với lời nói ấy của nhi tử, Tiêu Đình từ chối cho ý kiến, hướng Tiêu Nghĩa nói: 

"Phái người đến phủ Ngũ hoàng tử và Ninh Vương phủ, có động tĩnh gì ngay lập tức bẩm báo."

"Tuân mệnh." Tiêu Nghĩa nhận mệnh chuẩn bị rời đi.

Tiêu Đình liếc mắt thấy Tiêu Mộc, thuận miệng hỏi Tiêu Nghĩa, "Hoàn Viễn và Cốc Vũ đâu?"

"Đang quỳ ở bên ngoài." 

Tiêu Nghĩa hỏi, "Tướng gia muốn bọn hắn tiến vào sao?"

"Không cần." Tiêu Đình mí mắt không nhấc lên, "Làm việc bất lợi, phạt hai mươi gậy sau đó để bọn hắn xuống dưới dưỡng thương."

Tiêu Mộc trợn tròn mắt nhìn, quỳ xuống nhìn về phía Tiêu Đình cầu xin nói, "Cha."

"Trong viện tử này đánh." Âm thanh thanh lãnh phát ra làm mặt hắn trắng thêm mấy phần.

Tiêu Nghĩa lĩnh mệnh lui xuống dưới, khép cửa phòng lại.

Tiêu Mộc hốc mắt ửng đỏ, "Cha, là nhi tử muốn tới, có phạt thì phạt con đi, chuyện không liên quan đến bọn họ."

"Sao lại không liên quan?"

Tiêu Đình nhìn đứa nhỏ quỳ gối bên chân nói: "Ta giao nhiệm vụ nhưng bọn hắn lại không hoàn thành, hình phạt này bọn hắn nên nhận."

"Do con tự chạy đến mà, đánh ngất Cốc Vũ sau đó đổi y phục của hắn. Lại mượn trời tối lừa gạt Hoàn Viễn." Nước mắt lạch cạch lạch cạch rơi xuống.

"Cảm thấy ủy khuất?"

Tiêu Đình thở dài đưa khăn cho nhi tử, Tiêu Mộc không nhận khăn ngược lại nắm lấy góc áo phụ thân lau nước mắt cùng nước mũi, nổi giận nói:

"Nếu không phải do con lo lắng cho phụ thân thì con không thèm đến đâu."

Ngoài cửa bắt đầu vang lên tiếng gậy đánh vào da thịt, loáng thoáng còn có thể nghe được âm thanh rên rỉ của Hoàn Viễn và Cốc Vũ.

Tiêu Mộc gấp đến độ tông giọng cũng nâng lên, kêu một tiếng, "Cha!"

Tiêu Đình ngoảnh mặt làm ngơ, Tiêu Mộc cũng biết chuyện này không có nửa phần đường lui, mím môi thật chặt, sắc mặt tái nhợt, toàn thân thẳng băng quỳ dưới đất. Tiêu Đình thấy nhi tử như vậy cũng có chút đau lòng nhưng chỉ nói,

"Ngươi ở đây nghe, nghe xong lên giường đi ngủ, mấy ngày sau cũng không cần đi thư phòng, lúc nào nghĩ thông suốt thì tới tìm ta."

Tiêu Mộc không đáp lời, Tiêu Đình xoay người đi thư phòng. Hắn quỳ gối trong phòng đếm từng gậy vang bên ngoài, hai mươi lần đã kết thúc hắn cũng chưa đứng dậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro