Chương 73

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thương Lạc còn có tên gọi khác là Hạc Thành, tọa lạc ở con sông phía bắc, cách Trường An nhau hơn trăm dặm, đoàn Tiêu Mộc tiến vào Hạc Thành, tìm một khách điếm nghỉ tạm, bốn người thuê hai gian phòng phía trên, Cốc Vũ và Hạ Chí một gian, Diệp Diên và Tiêu Mộc một gian.

Ăn xong cơm trưa, Diệp Diện dẫn Hạ Chí không biết đi nơi nào, Cốc Vũ thì đi phiên chợ bổ sung vật dụng cùng lương khô.

Một người lưu lại khách điếm, Tiêu Mộc, có chút đứng ngồi không yên. Diệp Diên không sợ hắn chạy trốn sao? Cư nhiên để hắn lẻ loi trơ trọi ở khách điếm, thấy thế nào cũng không hợp lí. Nơi đây không thể so với ngoài thành, mặc dù hắn không có bản chỉ dẫn, nhưng ở nội thành muốn có một bản chỉ dẫn không gì đơn giản hơn, chỉ cần có tiền là đủ rồi. Chính vì vậy, Tiêu Mộc càng không dám làm ra hành động thiếu suy nghĩ.

Tiêu Mộc cho người đưa thùng tắm, thư thư phục phục ngâm mình, hắn xoa xoa cái mông trần trụi, một bên nghĩ, tối hôm qua ở trên xe ngựa hắn sờ mông thì vẫn còn vết sưng, làm sao có thể nói tiêu liền tiêu?

Trên xe ngựa cũng chỉ có hắn và Diệp tiên sinh hai người, nếu Diệp tiên sinh thay hắn thoa thuốc...... Tiêu Mộc lộ ra một tia cười lạnh, như vậy nói cách nào căn bản Diệp Diên không hề uống bình nước đó, cũng biết hắn ăn đòn, Diệp Diên từ đầu tới đuôi chỉ vờ ngủ, hắn như kẻ đần bị người đùa nghịch, như đang xiếc khỉ cho người ta xem, còn để tên Cốc Vũ nắm được cái cán đánh một trận.

Vân vân......

Tiêu Mộc có chút nheo mắt lại, Diệp Diên tại sao biết hắn ăn đòn?

Một loạt suy nghĩ hiện lên, trong nháy mắt Tiêu Mộc đã ghép được các khớp nối, có chút tức giận.

Cốc Vũ chỉ là một ám vệ, gan to tới đâu mà dám đánh hắn? Nguyên lai là có người sai sử. Còn người sai sử chính là Diệp Diên! Diệp Diên trên tay cầm thượng phương bảo kiếm mà cha hắn đưa, đối với hắn toàn quyền xử trí.

"Thằng nhãi ranh!" Tiêu Mộc nhịn không được lời lẽ thô tục, hắn cầm lấy khăn vải lau mình, càng nghĩ càng sinh khí, tức giận đến đem khăn vải quẳng xuống đất, thua thiệt nhất chính là vì cái bánh bao kia mà hắn coi Diệp Diên là người tốt, luôn mồm gọi Diệp thúc, tên đó rõ ràng, rõ ràng chính là tiểu nhân âm hiểm gian trá.

Nhớ tới 4 roi đêm qua, Tiêu Mộc hận đến nghiến răng, ta là người mà ai cũng có thể đánh sao? Ai cho hắn cái quyền lợi đó? Còn dám làm không dám nhận, để Cốc Vũ thay hắn cõng nồi. Tiêu Mộc lại ban cho Diệp Diên thêm một tội danh.

Tiêu Mộc ngây người trong khách điếm đến buồn bực, liền đổi một thân y phục đi ra ngoài dạo một vòng, khoác lên trường sam màu xanh, hiện ra mấy phần tuấn dật tiêu sái.

Hạc Thành nằm phía Tây Trường An, là yết hầu đất Tần Sở, thương khách lui tới không ngừng. Phiên chợ cũng hết sức phồn hoa, tuy không thể so với Trường An, nhưng cũng rất phát triển. Đáng tiếc người không may, uống nước lạnh cũng sẽ tê răng, Tiêu Mộc bị một thiếu niên va vào, trong lòng dâng lên cảnh giác, sờ thử bên hông, túi tiền đã không thấy.

Lửa giận trong người Tiêu Mộc cuối cùng cũng bạo phát, hắn trở tay một đòn tung ra, tên kia tránh được, Tiêu Mộc liền bắt hụt, quay đầu đã thấy thiếu niên nhìn hắn lè lưỡi.

Tiêu Mộc nghiến nghiến răng, co giò đuổi theo, thiếu niên linh hoạt trong đám người mà cắm đầu chạy, Tiêu Mộc nhiều lần suýt mất dấu, rốt cuộc đuổi tới trong một ngõ hẻm, phía trước là bức tường chắn, thiếu niên đó không còn đường chạy, lúc này mới quay người nói với Tiêu Mộc, "Không phải chỉ là một túi tiền nhỏ thôi sao? Ta thấy ngươi cũng giống người có tiền, đuổi theo ta chạy cùng đường ngõ hẻm chi vậy?"

Tiêu Mộc cười lạnh, "Ta không chỉ đuổi theo ngươi chạy cùng đường ngõ hẻm, ta còn phải đưa ngươi đi gặp quan."

Tiêu Mộc vừa dứt lời liền bay người lên trước, hướng thiếu niên đánh tới.

Thiếu niên trơn trượt giống con lươn, một bên tránh một bên chi chi oa oa la, "Trả lại cho ngươi, ta trả lại cho ngươi nè."

Đồ vật quăng tới, Tiêu Mộc thuận tay bắt lấy, đúng là túi tiền hắn bị trộm.

Thiếu niên đó nhảy lên bức tường chắn, chân chạm nhẹ vào tường, xoay qua xoay lại liền biến mất trong tầm mắt Tiêu Mộc, Tiêu Mộc nhìn qua, một mảnh ngói cũng không chấn động dù chỉ một chút.

Tiêu Mộc thầm khen một tiếng hảo khinh công, lại bỗng dưng biến sắc, khinh công giỏi như vậy đã sớm có thể cắt đuôi mình, tại sao lại muốn dẫn mình tới đây? Tiêu Mộc mở túi tiền, không có dù chỉ một đồng, trong túi tiền chỉ có một viên ngọc nằm lẻ loi trơ trọi một mình.

Tiêu Mộc cầm ngọc bội đánh giá một phen, đồ vật không tốt, vung tay chuẩn bị ném đi, thì cũng là lúc quan binh vây chặt đến một giọt nước cũng chảy không lọt. 

Một thanh niên mặc y phục của bộ đầu, mắt nhìn ngọc bội trong tay Tiêu Mộc, lại đánh giá vóc người cùng một thân y phục xanh của Tiêu Mộc mới nói, "Chính là hắn, bắt lấy."

Hai sai dịch tiến lên trấn áp Tiêu Mộc, hắn phản xạ có điều kiện muốn phản kháng, cuối cùng lý trí vẫn chiếm thượng phong, từ bỏ chống cự.

Trên đường áp giải, mặc cho Tiêu Mộc giải thích thế nào, bộ đầu đều không đáp hắn. Mặc cho hắn nói khô cả họng, đối phương chỉ phun ra bốn chữ.

"Miệng lưỡi dẻo quẹo."

Tiêu Mộc một đường bị bắt đến trước mặt Huyện lệnh.

Bộ đầu vừa chắp tay, nói "Đại nhân, trộm ngọc tặc đã bắt được."

Huyện lệnh gật gật đầu, hướng bên người thanh niên nói, "Diệp tiên sinh, để ngài chê cười rồi."

"Đây là lệnh lang? Tuổi còn trẻ cũng đã là bộ đầu, quả nhiên là tuổi trẻ tài cao."

"Haha, ha ha." Huyện lệnh nghe thấy thanh niên khen nhi tử hắn trên mặt liền nở hoa.

Tiêu Mộc nghe giọng của thanh niên hơi quen tai.

Ngẩng đầu.

Khá lắm, Diệp nhãi ranh!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro