Chương 75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nếu nói trên đời này có chuyện thảm hại hơn so với tỉnh lại phát hiện mình bị nhốt vào trong đại lao, thì đó chính là tỉnh lại phát hiện mình cùng người mình hãm hại bị giam chung phòng.

Nhan Mai mơ mơ màng màng mở mắt, trước mắt chính là gương mặt âm u cười lả dã của Tiêu Mộc, trong nháy mắt hắn bị dọa tỉnh lại mấy phần, còn chưa kịp tránh, Tiêu Mộc nắm đấm liền tiếp xúc nhẹ nhàng với mặt hắn.

Tiếng kêu thảm như heo bị chọc tiết từ phòng giam truyền ra ngoài, những cai ngục thì nhìn như không thấy.

Nhan Mai che mũi hướng Tiêu Mộc quát, "Ngươi cái tên điên này!"

Tiêu Mộc lại vung nắm đấm, cười lạnh nói, "Ngươi không phải ỷ mình khinh công tốt sao? Có bản lĩnh thì ngươi chạy cho ta xem."

"Nếu không phải nơi này quá nhỏ ta không thi triển khinh công được, nếu không thì góc áo của ta ngươi có muốn đụng cũng đụng không tới. Có gì tốt mà đắc ý?" Nhan Mai sau nhảy ra tránh thoát Tiêu Mộc một quyền.

"Ta cũng đâu có gì tốt để mà đắc ý, " Tiêu Mộc nhếch miệng châm chọc nói, " Ngươi không phải rất lợi hại sao? Không phải cũng bị bắt tới đây cùng ta cùng một chỗ ngồi xổm?"

Nhan Mai sửng sốt một chút, lúc này mới sơ mộng mới tỉnh hoảng sợ nói: "**, ta sao lại ở chỗ này!"

Tiêu Mộc mặc kệ tên đó, tự mình leo lên giường cây duy nhất ở đây, gối lên cánh tay, ngẩn người nhìn nóc nhà.

Nhan Mai chưa thể tiếp nhận sự thật mình ngủ một giấc lúc tỉnh lại đã bị giam trong đại lao, một mực nói lẩm bẩm nói: "Ta làm sao lại ở nơi này? Sao lại ở đây được chứ? Có phải là do ngươi làm hay không? Có phải là ngươi không? Không dám trả lời ta? Khẳng định do ngươi chột dạ! Ngươi chột dạ có phải không? Ngươi nói chuyện a, nói chuyện a a a a a a a a a!"

Tiêu Mộc không nghĩ tới tên nhóc này không những có khinh công tốt mà còn là đứa nói nhiều, bị hắn nói cho đau não, Tiêu Mộc trực tiếp vung tay đối đầu của hắn lại cho hắn một quyền.

Nhan Mai thở phào nói, "May mắn ta né nhanh, cái tên này sao ngươi đánh ta? Đánh lén tính là gì hảo hán?"

"Giống như ngươi, vu oan giá họa cho người ta chính là hảo hán sao?" Tiêu Mộc khinh thường nhìn Nhan Mai một chút, "Đạo tặc bị giam trong đại lao là chuyện thiên kinh địa nghĩa gì sao?"

"Nghe cho kỹ, ta cũng không phải đạo tặc bình thường, ta, ngọc thụ lâm phong tiêu sái lỗi lạc thiên thủ đạo tặc, Nhan Mai. Bị quan phủ bắt được cũng chỉ là bất nhập tiểu lâu la, cái đại lao nho nhỏ này làm sao có thể quản được ta?"

Tiêu Mộc lười nghe tên đó niệm kinh, Nhan Mai lải nhải nửa ngày thấy Tiêu Mộc không để ý tới hắn nên hắn cảm thấy không có ý nghĩa, liền tự mình đi nghiên cứu khóa cửa phòng giam, một trận thanh âm huyên náo vang lên, lại nghe Nhan Mai gào to nói, 

"**, ngươi rốt cuộc là ai vậy, bọn họ nhốt ngươi vậy mà dùng chính là ngàn chìa khóa, điên rồi, điên thật rồi."

Tiêu Mộc dùng ánh mắt còn lại nghiêng mặt nhìn hắn một chút, "Lúc ngươi vào bọn họ mới đổi khóa."

Nhan Mai: "......"

Đến giờ cơm trưa, liền có cai ngục đến đây đưa cơm, "Tiêu công tử, ăn cơm."

Tiêu Mộc theo lệ ngồi vào bàn, cai ngục đem một bàn thịt kho tàu, khoai tây xào dấm, một bát canh cá bạc Tây Hồ bưng đến, cho Tiêu Mộc thêm chén cơm, đưa lên đũa.

Nhan Mai nuốt nước miếng một cái đi đến cạnh bàn, "Không nghĩ tới a, nơi này cơm nước lại tốt như vậy."

Cai ngục nhìn hắn một cái, "Đừng nhìn, đây là cơm trưa của Tiêu công tử."

"Vậy của ta đâu?" Nhan mai chờ mong nói.

Cai ngục kín đáo đưa cho Nhan Mai hai cái bánh cao lương, "Của ngươi."

Nhan Mai:"......"

Nhan Mai không cam lòng kháng nghị nói, "Cùng là phạm nhân, dựa vào cái gì mà hắn ăn đồ tốt như vậy? Còn ta chỉ có hai cái bánh cao lương?"

Cai ngục xem thường nhìn Nhan Mai một cái nói, "Bởi vì nhà hắn có quan hệ, còn có tiền. Ngươi có không?"

Nhan Mai:"......"

Tiêu Mộc ăn cơm trưa xong, lại nằm trên giường gỗ. Một trận tiếng xột xoạt mở khóa, không biết qua bao lâu, chỉ nghe một âm thanh răng rắc vang lên, xiềng xích rầm rầm rơi xuống mặt đất.

Nhan Mai đến bên giường đẩy đẩy Tiêu Mộc, nhỏ giọng nói, "Có đi hay không? Xem như ngươi bị ta hại nên mới vào đây, ngươi cầu ta, gọi ta một tiếng Nhan Mai gia gia, ta sẽ mang ngươi đi cùng."

Tiêu Mộc trở mình, quay đầu để cái ót trả lời Nhan Mai, còn ngáp một cái.

Nhan Mai thấy hắn không quan tâm, cũng lười lấy chính mình mặt nóng đi dán mông lạnh, tự mình xem xét thời cơ chạy ra ngoài.

Cửa đại lao mở ra, Tiêu Mộc cũng không gọi cai ngục, cũng không lên đường (chuyển động thân thể) chạy trốn, trợn tròn mắt tự nhủ, "Nếu ngươi chạy trốn được, Tiêu Mộc ta lấy danh tự viết ngược lại."

Hôm sau, Nhan Mai tỉnh ngủ mở mắt lại trông thấy khuôn mặt vừa âm âm u u vừa cười của Tiêu Mộc.

"A a a a a a a a a a a a, sao lại ở đây nữa??? Hôm qua rõ ràng ta chạy rồi mà!!!"

"A a a a a a, ngươi sao lại đánh người???"

Tiêu Mộc ngậm cọng rơm, ngồi xổm trên ghế hướng hắn nói, "Người ngu xuẩn thì muôn đời ngu xuẩn."

Nhan Mai:"......"

"Bằng khinh công của ngươi, ngươi cho rằng quan phủ nơi này tóm được ngươi sao?"

Tiêu Mộc rót cho mình chén nước, "Có thể thần không biết quỷ không hay đem ngươi ném vào đây, bắt ngươi một lần thì cũng có thể bắt ngươi lần thứ hai. Đừng uổng phí công phu, ngươi lại trốn tiếp cũng không tốt, không bằng ngẫm lại đối phương bắt ngươi tới là vì điều gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro