Chương 76

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhan Mai làm sao biết vì cái gì, hắn hảo hảo ngủ ở nhà lớn, đùng một cái thức dậy thấy mình ở trong đại lao, hôm qua hắn trốn ra ngay lập tức đổi chỗ ở, không nghĩ tới vẫn bị bắt trở lại......

Tiêu Mộc bất động thanh sắc quan sát phản ứng của tên nhóc này, biết hắn hơn phân nửa là bị bắt tới thật, cũng không phải cùng Diệp Diên thông đồng diễn trò trước mặt mình, nhưng mà tại sao Diệp Diên lại làm vậy? Tại sao cứ đem Nhan Mai chộp tới cùng mình nhốt chung? Tiêu Mộc không cho rằng Diệp Diên đại phí khổ tâm như thế chỉ để mình trút cơn giận.

Nhan Mai chạy trốn lần nữa, không ngoại lệ lại bị nắm trở về, trong lòng biết mình bị người khác đùa bỡn, Nhan Mai giống tên yên rau xanh ngồi xổm trong góc ai oán nói, "Bọn họ sẽ không giam ta cả đời chứ? Không muốn a, ta còn rất trẻ, ta chưa kết hôn đâu."

Tiêu Mộc đứng dậy xách Nhan Mai tới cửa, chỉ chỉ khóa cửa, "Dạy ta mở khóa."

Bộ dáng không tưởng nổi của Nhan Mai nhìn chằm chằm Tiêu Mộc, "Ngươi muốn ra ngoài ta sẽ mở cho ngươi. Đây chính bí truyền nhà ta, sao có thể dạy cho ngươi?"

Tiêu Mộc nghiêng người dựa vào cửa gỗ, "Ngươi có nghĩ tới tại sao bọn họ đem chúng ta giam chung một chỗ không? Nếu ngươi không dạy, ta cũng không sao, qua mấy ngày ta cũng sẽ được thả ra ngoài, nhưng ngươi thì không giống ta, nói không chừng thực sự ở chỗ này cả một đời."

Trưa hôm nay, cai ngục tới đưa cơm trưa không còn mang thức ăn bình thường tới nữa, Nhan Mai đã nhận được một bát mì trứng gà, rốt cuộc cũng không ăn bánh cao lương nữa, Nhan Mai vui đến phát khóc.

Nhan Mai một bên cắn trứng gà, một bên hỏi Tiêu Mộc, "Ê tiểu huynh đệ, người mà bắt ta tới đây đến cùng là có quan hệ gì với ngươi vậy?"

Tiêu Mộc nuốt thức ăn xuống mới trả lời, "Bọn họ là thuộc hạ của phụ thân ta."

Nhan Mai để đũa xuống, "Là ngươi kêu bọn họ bắt ta? Nói cái gì để cho ta dạy ngươi mở khóa, đùa ta à?"

"Không phải ta bắt ngươi."

"Thuộc hạ của phụ thân ngươi không nghe ngươi thì nghe ai?" Nhan Mai hồ nghi nhìn Tiêu Mộc.

Tiêu Mộc lộ ra vẻ xấu hổ, "Thật là có người không nghe ta, không phải ta cũng bị giam ở đây không ra được sao. Nếu ta hạ lệnh bắt ngươi, làm gì làm lớn chuyện như vậy? Đem chính ta cũng giam vào đại lao."

"Người đó đúng thật là một kẻ biến thái, ta bất quá tiện tay...... Hố ngươi một xí, hắn ngược lại không chỉ đem ta bắt tới ép khô giá trị của ta mà còn đem thiếu chủ ngươi nhốt vào đại lao." Nhan Mai cả kinh nói.

"Ngươi nói không sai." Tiêu Mộc cảm thán nói, "Chính là một kẻ biến thái."

Sau khi cơm nước xong xuôi, Tiêu Mộc bắt đầu bẻ cái khóa đồng mà tên cai ngục mang tới, tốn ba canh giờ mới có một lần vận khí vô cùng tốt trùng hợp nạy được.

Nhan Mai ở bên cạnh líu ríu chỉ huy, còn khen vài câu Tiêu Mộc có thiên phú.

Tiêu Mộc một bên tiếp tục loay hoay với khóa đồng, một bên giống như vô ý đề một câu, "Khinh công của ngươi không tệ, có bí quyết gì không?"

Nhan Mai:"......"

"Không chịu nói coi như xong."

"Có."

Tiêu Mộc tinh thần tỉnh táo, vểnh tai cẩn thận nghe.

"Trên đùi buộc mấy chục cân cát, mỗi ngày chạy cái mấy chục dặm."

Tiêu Mộc:"......"

"Ai?"

"Người nào?" 

Nhan Mai cùng Tiêu Mộc đồng thời hướng cửa phòng giam nói.

Diệp Diên đẩy cửa, tựa cạnh đó, khóe môi nhếch lên một nụ cười như có như không đáp, "Một kẻ biến thái."

Nhan Mai:"......"

Tiêu Mộc:"......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro