Chương 77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Không biết hôm nay cơn gió nào đưa Diệp tiên sinh đại giá quang lâm tới nơi này?" Tiêu Mộc ôm cánh tay, ngữ khí có chút cứng nhắc nói.

Diệp Diên không trả lời Tiêu Mộc mà chỉ nhìn người đứng bên cạnh, Nhan Mai, "Nhan công tử hãm hại thiếu gia nhà ta, chuyện này đến đây liền xóa bỏ, công tử nếu như không có gì dị nghị, hiện tại có thể rời đi."

Nhan Mai phát giác bầu không khí có hơi khác thường, nhưng nói cho cùng hắn cũng chỉ là người ngoài cuộc, người trước mặt này lại cho hắn cảm giác nguy hiểm, vì vậy khi nghe được Diệp Diên nói như vậy, Nhan Mai chắp tay sau đó cấp tốc rời đi.

"Ngày mai chúng ta lên đường, bây giờ thiếu gia cùng ta về khách điếm." Diệp Diên cất bước ra khỏi đại lao.

Tiêu Mộc trầm mặc đi theo sau lưng Diệp Diên, cả hai sóng bước đi về khách điếm, không ai chủ động mở lời. Tiêu Mộc dẫn đầu trở về phòng, Diệp Diên để tiểu nhị chuẩn bị thùng tắm cùng nước sạch đưa lên.

Lúc Diệp Diên đẩy cửa phòng, Tiêu Mộc vừa mới đem áo ngoài cởi xuống.

"Diệp tiên sinh, ta không nhớ rõ ngài có gõ cửa, cũng không nhớ rõ ta đã đồng ý để ngài vào."

Diệp Diên nhìn Tiêu Mộc một chút, "Thiếu gia chắc đã quên? Ta cùng ngài ở chung gian phòng."

Tiêu Mộc nhất thời nghẹn lời, cho tới khi tiểu nhị đem thùng tắm lên, Tiêu Mộc cảm thấy thoát y cũng không được mà không thoát cũng không xong, cũng may trong phòng còn có bức bình phong, dù sao cũng là nam nhân với nhau nên không có gì ngại ngùng, Tiêu Mộc tự mình cởi quần áo ra, ngâm mình trong thùng gỗ.

Diệp Diên ngồi bên bàn, chỉ cách một bình phong, có thể nghe thấy tiếng nước ào ào bên trong.

"Diệp tiên sinh." Cuối cùng vẫn Tiêu Mộc phá vỡ trầm mặc.

"Ừ?"

Tiêu Mộc cảm thấy có chút khó mở miệng, câu ý mập mờ nói, "Đêm hôm đó...... Cốc Vũ...... Có phải do người hạ lệnh không?"

Chuyện này Diệp Diên cũng không có ý định muốn giấu Tiêu Mộc, "Là ta."

Tiêu Mộc nghe Diệp Diên trả lời không chút do dự, một cỗ nhiệt lại bừng lên, hít sâu hai cái mới lấy lại bình tĩnh, giữa hai người lại tiếp tục trầm mặc.

Tiếng nước ngừng lại, Tiêu Mộc trầm giọng nói, "Diệp tiên sinh, ngài là do cha vì ta mời từ Tây Tịch đến, ta kính trọng ngài. Chuyện lúc trước ta cũng không so đo, nhưng...... chuyện như thế, xin ngài về sau đừng làm, chuyện đó đối với ta mà nói...... đó chính là làm nhục."

Diệp Diên sửng sốt một chút, nửa ngày sau mới nói, "Ừ, đã biết."

Y đứng dậy vòng qua bức bình phong đưa khăn vải cho Tiêu Mộc.

Tiêu Mộc lúc này mới phát hiện mình quên cầm khăn, hắn có chút xấu hổ, dù sao cũng vừa nói có hơi nặng lời với Diệp Diên, Tiêu Mộc đỏ mặt nói cảm ơn, lúc này mới đưa tay nhận khăn vải, Diệp Diên lại thu tay về.

Diệp Diên đứng sau Tiêu Mộc, dùng khăn vải lau đầu đứa nhỏ.

Có lẽ do động tác của đối phương quá mức ôn nhu, nhất thời Tiêu Mộc ngay cả cự tuyệt cũng quên nói.

"Diệp thúc."

"Ừ?"

"Thật ra ta biết ngài giam Nhan Mai cùng ta là muốn cho ta học vài thứ trên người hắn, ngài là một người tốt. Lúc chạy trốn ta hạ dược Diệp thúc đó là lỗi của ta, thế nhưng...... Ta không có cách nào tiếp nhận ngài để Cốc Vũ dùng phương thức như vậy phạt ta......" Tiêu Mộc cúi thấp đầu, không biết đang suy nghĩ gì.

Diệp Diên dừng tay một chút, "Yên tâm đi, ngài không chịu được thì ta cũng sẽ không miễn cưỡng."

"Diệp thúc, ta cùng ngài nói những điều này, kỳ thật không phải muốn trốn tránh trách nhiệm, ta phạm sai lầm, hậu quả ta sẽ gánh chịu, dù cho không tiếp thụ ngài dạy dỗ ta cũng có thể dần dần nhận ra sai lầm, đồng thời cố gắng sửa lại. Sau này phụ thân có trừng phạt, ta cũng sẽ chấp nhận."

Diệp Diên tâm bị Tiêu Mộc nhẹ nhàng chạm, "Cùng là một loại phương thức, tướng gia trách phạt cùng người bên ngoài trách phạt có gì khác biệt?"

"Không giống." Tiêu Mộc lắc đầu.

"Nếu là người ngoài, dù cho ta có biết đối phương muốn tốt cho ta, dù cho ta biết mình mắc lỗi, dùng phương thức như vậy làm ta cảm thấy khuất nhục."

"Nhưng nếu là phụ thân......" 

Tiêu Mộc trên mặt không tự chủ toát ra mấy phần tình cảm quấn quýt, hơi ngượng ngùng nói, 

"Bất luận phụ thân dùng phương thức nào để phạt, ta cũng sẽ không cảm thấy đó là làm nhục, bởi vì phụ thân chính là người thân của ta, lấy phương thức như vậy nhắc nhở ta, chỉ vì muốn ta bớt đi một đường gập ghềnh trên con đường nhân sinh thôi, nếu phụ thân trách phạt, ta cam tâm tình nguyện tiếp nhận không một lời oán than. Nghĩ kỹ lại đây có lẽ bởi vì, so với người bên ngoài ta càng tín nhiệm mình, mà so với mình ta càng thêm tín nhiệm phụ thân."

Nếu những người khác nghe lời này, chỉ sợ giờ phút này sẽ chấn kinh vì Tiêu Mộc không nói đạo lý. Nhưng giờ phút này đứng ở chỗ này chính là Tiêu Đình  lên áo ngoài "Diệp Diên", nghe nhi tử ngữ điệu tín nhiệm mình như thế, y chỉ cảm thấy nội tâm ấm áp cực kỳ, so với mùa đông giá rét được uống một bát canh nóng hôi hổi còn ấm áp hơn.

Tiểu Mộc đứa nhỏ này, làm sao lại làm người ta đau lòng như thế?

Tiêu Đình cầm tóc Tiêu Mộc kéo lên, đem khăn vải nhét vào tay Tiêu Mộc, lúc này mới đứng dậy đi đến ngồi bên bàn.

Tiêu Mộc ngâm mình trong thùng gỗ nói, "Mấy ngày nay ở trong đại lao ta suy nghĩ rất nhiều, Diệp thúc, ngài yên tâm, ta sẽ không chạy trốn nữa."

Hai đầu lông mày Tiêu Mộc hiện lên vẻ kiên định, "Mặc dù ta vẫn không tán đồng phụ thân lấy vụ bảo hộ ta mà đem ta tiễn đi, nhưng ít ra phụ thân có một chút đúng, bằng thực lực hiện tại, cho dù ta thực sự trốn về được Trường An, với phụ thân mà nói, đó chính là gánh nặng. Cho nên ta cần phải mạnh hơn, lần này không phải là lời nói suông."

Tiêu Đình có chút vui mừng nhưng lại đau lòng nhiều hơn, "Thiếu gia, ngài thành thục."

Tiêu Mộc tắm rửa xong có chút khát, đi đến bên cạnh bàn rót cho mình chén nước.

"Nhưng có một điều, xin thứ cho tại hạ không cách nào đồng ý."

Tiêu Mộc kinh ngạc nhìn về phía Diệp Diên.

"Nếu ta là tướng gia, nhất định sẽ không cảm thấy thiếu gia chính là gánh nặng, ngài có từng nghĩ tới tại sao tướng gia lại đưa ngài đi vì nguyên nhân khác?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro