Chương 86

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tiểu tử Tiêu Đình, cầu kiến Tiêu Dương Hà Tiêu lão gia."

Người gác cổng thấy Tiêu Đình quần áo tả tơi, dù tuổi còn nhỏ nhưng khí độ bất phàm, so với những đứa ăn mày trong thành quả là khác biệt rất lớn, liền đem người nhận vào. Bẩm báo Tiêu Dương Hà cùng Tiêu phu nhân Tô Hoàn, dẫn Tiêu Đình tới nhà chính.

Tiêu Dương Hà cùng Tô Hoàn đến nhà chính liền trông thấy một hài tử khoảng năm sáu tuổi, áo quần lam lũ, giày vải rách tơi, gương mặt bình tĩnh không hề có một chút bất an. Trông thấy Tiêu Dương Hà cùng Tô Hoàn tiến đến, tiểu tử tự nhiên hướng hai người đi lễ, thần sắc không kiêu ngạo không tự ti.

Tiêu Dương Hà nhìn thấy Tiêu Đình giây trước còn đang hiếu kì mùa đông khắc nghiệt sao lại có tiểu ăn mày yêu cầu gặp ông, giây sau ông liền nhớ tới chuyện cách đây một năm trước. Đứa bé này để lại cho ông ấn tượng quá sâu.

Hơn một năm trước ông cùng hảo hữu xuôi nam du lịch, nhưng tới Chương Châu lại gặp giặc cướp, hảo hữu bất hạnh lâm nạn còn ông trong lúc cửu tử nhất sinh trốn thoát, mất máu quá nhiều nên ngất bên đường, là gia đình Tiêu Đình cứu ông về nhà dốc lòng chăm sóc. Đến khi mở mắt, ông mới thật sự hiểu rõ cảm giác chết đi sống lại là như thế nào.

Tiêu gia một nhà sáu nhân khẩu, trên có già, dưới có trẻ, vợ chồng Tiêu gia thiện lương hiếu khách, gia đình bọn họ ở nơi mà chỉ có khoảng trăm hộ dân trong làng trôi qua an nhàn hạnh phúc.

Đại nhi tử Tiêu gia khoảng mười một mười hai tuổi, cả ngày trèo trên nhảy dưới khiến phụ mẫu hắn rất đau đầu. Tiểu nhi tử Tiêu gia Tiêu Đình lại là một tiểu tử lập dị, chỉ khoảng bốn năm tuổi là cao, tiểu tử ở tuổi đó vốn rất hoạt bát hiếu động, nhưng Tiêu Đình lại hết sức yên tĩnh hệt như ông cụ non. Đứa nhỏ không thích nói chuyện, cũng không cùng những bạn nhỏ cùng tuổi trong làng cùng nhau đùa giỡn, đại đa số thời gian đều ngồi trên tảng đá lớn trước cửa thôn, mở to đôi mắt đen nhánh lẳng lặng nhìn dòng người lui tới, trong làng có một nhà duy nhất coi như có chút học vấn nên đứa nhỏ ngẫu nhiên sẽ tới đó ngồi một chút.

Người Tiêu gia tướng mạo cũng không tính là sáng chói, nhưng Tiêu Đình lại nhìn rất đẹp, dung mạo xuất thần, lại thêm tính tình trầm tĩnh lãnh đạm. Tuổi còn nhỏ nhưng phong hoa khí độ, thật sự nhìn không giống đứa nhỏ của một gia đình không tính là giàu có trong thôn mà nhìn rất giống tiểu công tử của gia đình đại hộ nhân. Nhưng người Tiêu gia lại không màng tới, trừ bản thân Tiêu Đình, năm người khác đều lấy đứa nhỏ ra trêu đùa mua vui, Tiêu Đình phản ứng nhàn nhạt bọn họ sẽ không thu tay, nhất định phải làm cho tiểu tử tức giận lên mới dừng lại.

Tiêu Dương Hà dần dần từ người đau xót mất đi hảo hữu, tới thời gian mùa màng cần gặt, lúc gặp bọn cướp nên người không có đồng nào, Tiêu Dương Hà vì báo đáp ân tình Tiêu gia nên xuống đất giúp Tiêu gia làm việc nhà nông, đến trưa Tiêu phu nhân sẽ dắt theo Tiêu Đình ra đồng đưa cơm cho các nam nhân trong nhà. Mọi người lần lượt lên bờ ruộng, Tiêu Đình mang cái rổ nhỏ phát bánh ngô cho mọi người.

Một ngày nọ, Tiêu Dương Hà nhận bánh từ Tiêu Đình đưa qua, nhưng đứa nhỏ không lập tức buông tay như lúc trước nữa, Tiêu Dương Hà không hiểu nhìn về phía Tiêu Đình, lại nghe Tiêu Đình dùng giọng trẻ con non nớt nói, "Bên trong thành Chương Châu có thương đội chuẩn bị tiến về Hàng Châu, ngày mai ngài có thể vào trong thành nhìn xem, nói không chừng bọn họ có thể tiện đường cho ngài quá giang."

Tiêu Dương Hà sửng sốt một chút, trải qua mấy ngày nay ông chưa hề nói mình là người Hàng Châu, bất quá khẩu âm cùng người ở đây có chút khác biệt nên có người nhìn ra cũng không kì quái. Ông đưa tay vỗ nhẹ đầu Tiêu Đình, "Cảm ơn tiểu Đình, là mẫu thân nhờ con nói cho thúc thúc sao?"

Tiêu Đình lắc đầu, "Khẩu âm của ngài cùng những thương nhân Hàng Châu giống nhau."

Con ngươi Tiêu Dương Hà co rút lại, cho tới nay Tiêu Đình để lại cho ông ấn tượng là một tiểu tử an tĩnh không thích nói chuyện mà thôi, nhưng hôm nay xem ra, một hài tử không đến năm tuổi, không chỉ có thể nghe giọng nói suy đoán ra ông đến từ Hàng Châu mà còn biết vào thành thay ông tìm hiểu tin tức, biết ông không có một xu dính túi, nên chỉ có thể thỉnh cầu thương đội tiện đường mang theo ông. Những cái suy nghĩ này đặt trên người trưởng thành còn có lý, đằng này lại là một hài tử chỉ mới bốn năm tuổi thật làm người ta có chút sợ hãi, tiểu tử này tâm trí không khỏi quá mức thành thục đi, Tiêu Dương Hà đem sự nghi hoặc dưới đáy lòng yên lặng nuốt vào, lần nữa hướng Tiêu Đình nói cảm ơn.

Sau đó Tiêu Dương Hà liền cáo biệt người Tiêu gia, theo thương đội về tới Hàng Châu, trở lại Hàng Châu thì công vụ đọng lại quá nhiều mà Tiêu Dương Hà lại không thể phân thân để đi Chương Châu tạ lễ, không cách nào nên đành phải mấy lần phái người đưa hậu lễ nói lời cảm tạ.

Tiêu Dương Hà từ trong chuyện cũ lấy lại tinh thần, nhìn về hài tử trước mắt quần áo tả tơi không khỏi có chút thương tiếc, nén lại cảm giác bất an trong lòng hỏi, "Tiểu Đình, người nhà của ngươi đâu?"

Tiêu Đình trầm mặc một lát, đôi con ngươi đen nhánh sâu không thấy đáy, "Trừ ta ra, toàn bộ lâm nạn."

Tiêu Dương Hà nghe tin dữ này bỗng nhiên lùi một bước, Tô Hoàn đỡ ông, "Bọn họ là thế nào......"

"Chết bởi biển..." Thấy thân sắc bi thương của Tiêu Dương Hà, Tiêu Đình sửa lời nói, "Chết bởi đồ sát."

Tiêu Đình quỳ xuống, dập đầu, "Ngày đó ngài rời Chương Châu có nói, sau này nếu có việc gì khó khăn thì cứ đến Tiền Đường tìm ngài, bây giờ cả gia đình ta vong tận, thân phụ huyết hải thâm cừu, ta chỉ mới năm tuổi, một thân một mình nửa bước khó đi, ngài có thể cưu mang nuôi dưỡng ta vài năm, đợi ta cánh chim cứng cáp, tất báo ngài hôm nay đã ra tay tương trợ."

Lời nói này được nói bởi giọng trẻ con non nớt vốn cực kỳ lập dị, nhưng Tiêu Dương Hà lại cảm nhận được nét bi thương bên trong, ông chậm rãi nói, "Ngươi ngàn dặm xa xôi từ Chương Châu đi tới đây, mà chưa từng tìm hiểu qua ta là hạng người gì trong thành Hàng Châu này sao? Toàn bộ thành Hàng Châu không ai mà không biết Tiêu Dương Hà là một người nhát gan sợ phiền phức, bo bo giữ mình. Thân phụ ngươi huyết hải thâm cừu, ta lại là người từ trước đến nay sợ nhất là bị liên lụy, ngươi không sợ ta trở mặt không quen biết, không giúp đỡ ngươi sao?"

Tiêu Đình võ đoán nói, "Ta chỉ tin tưởng người mình nhìn thấy, ngài ngày đó thương thế chưa lành đã xuống giường giúp phụ thân ta làm việc, không chịu nhận lấy thứ gì từ nhà ta, về Hàng Châu mấy lần phái người hậu lễ, có thể thấy được ngài là một người tốt có ơn tất báo."

Tiêu Dương Hà lúc này mới đỡ Tiêu Đình dậy nói, "Ta trước hết cho người mang ngươi xuống dưới rửa mặt sạch sẽ, về phần thu dưỡng ngươi, cho ta suy nghĩ thêm mấy ngày."

Tiêu Đình không đáp lại, đứng dậy theo hạ nhân đi ra ngoài.

"Đau, đau, đau......" Tiêu Đình vừa đi ra ngoài Tiêu Dương Hà liền nhe răng nhếch miệng thay đổi sắc mặt, hướng Tô Hoàn nói, "Phu nhân đừng vặn nữa, cánh tay của ta chắc cũng sắp bị nàng nhéo rớt miếng thịt rồi a."

Tô Hoàn nhéo Tiêu Dương Hà cả giận nói, "Hài tử đáng thương biết bao, nhỏ như vậy mà đã gặp đại nạn, cơ khổ không nơi nương tựa, huống hồ hài tử lại là ân nhân của ông đó, thu dưỡng hắn cũng không tốn bao nhiêu gạo hết, thế mà ông còn nói muốn cân nhắc cân nhắc?"

Tiêu Dương Hà thật vất vả mới đem cánh tay từ trong ma trảo rút ra, độ nói, "Phu nhân ngẫm lại xem, hài tử năm tuổi nói không chừng còn đang tè ra quần, Du nhi bây giờ cũng mới có mười tuổi, luận suy nghĩ lời nói cử chỉ làm sao có thể so sánh được với Tiêu Đình? Đứa nhỏ Tiêu Đình này cùng lắm năm tuổi, hài tử nào mới năm tuổi mà có thể ngàn dặm xa xôi một mình đi từ Chương Châu đến Hàng Châu, tới trước mặt ta nói ra mấy câu như vậy, nàng không cảm thấy kì quái sao?"

Tô Hoàn nghĩ lại lời nói hành động của Tiêu Đình xác thực cảm thấy đứa nhỏ thực sự quá mức thông minh, quả thực không giống như một đứa trẻ bình thường, nhưng nàng vẫn nói, "Thông minh không tốt sao? Phải tỉnh tỉnh mê mê ông mới thu dưỡng đúng không?"

Tiêu Dương Hà thở dài, "Nếu nó chỉ có chút thông minh ta cần gì phải do dự như này? Nó vừa thông minh sáng dạ, tướng mạo rạng ngời, ở thành Chương Châu chẳng lẽ không có nhà nào nguyện ý thu dưỡng nó sao? Nhưng tại sao tiểu Đình lại bỏ gần tìm xa, ngàn dặm xa xôi đi tới Hàng Châu tìm ta, phu nhân biết không?"

Tô Hoàn nhíu mày lắc đầu.

"Vùng đất Ngô Hưng từ xưa đến nay nhân tài xuất hiện lớp lớp, hàng năm nhân tài đổ vào triều đình đếm không xuể, một trong tứ đại thế gia là Khúc gia, không phải bắt nguồn từ Ngô Hưng sao? Nếu tiểu Đình ở nơi này học tập, điểm xuất phát so với Chương Châu đã cao hơn, mà nơi này chính xác là nơi địa linh nhân kiệt, vùng đất linh thiêng thì sinh người hào kiệt, chính vì thế nó có thể học được nhiều thứ hơn. Năm tuổi đã có ánh mắt như thế, suy tính được sâu như vậy. Phu nhân còn cảm thấy nó chỉ có chút thông minh thôi sao? Tâm trí như thế này, đến khi trưởng thành, phu nhân không cảm thấy có chút...... Đáng sợ a?"

Những lời nghiêm túc ấy Tô Hoàn đều nghe được, bà cũng luôn biết Tiêu Dương Hà ở trước mặt người ngoài thường xuyên giấu dốt, ông không có khát vọng lớn lao, là một người muốn bình dị yên ổn trôi qua từng ngày, nhưng ông có ánh mắt nhìn người nhìn sự tình lại rất chuẩn, bà trầm ngâm chốc lát nói, "Ông sẽ không cự tuyệt hắn."

Tiêu Dương Hà cười khổ nói, "Đúng vậy a, mặc dù ta sẽ do dự, nhưng ta không cách nào cự tuyệt nó, gia đình bọn họ đối ta có ân, ta không cách nào ngồi yên không để ý đến. Tiểu Đình đoán chắc điểm này nên mới dám ngàn dặm xa xôi lẻ loi một mình đi vào Hàng Châu, dạng người này...... Đến khi trưởng thành, thật đáng sợ......"

Tô Hoàn nắm chặt tay Tiêu Dương Hà, không nói gì.

Tiêu Dương Hà trong lòng ấm áp, "Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, tiểu Đình hôm nay nóng vội như thế, bất quá là vì ngày sau có thể thay người nhà báo thù, có thể thấy được đứa nhỏ là người tình nghĩa, tâm tính chưa chắc sẽ xấu nhưng tuyệt nhiên không phải vật trong ao, chúng ta bảo vệ nó cơm áo không lo, không đắc tội với nó. Với lại tiểu Đình tuổi còn nhỏ đã mất đi chỗ dựa, phu nhân hãy đối xử với tiểu Đình ôn nhu một chút, đừng có giống ta với Du nhi......"

Tô Hoàn gật gật đầu, hướng Tiêu Dương Hà ôn nhu cười một tiếng.

Tiêu Dương Hà cả người nổi da gà lên.

---------------------------------
Merry Christmas everyone🥳

Chúc mọi người giáng sinh an lành hạnh phúccc.

Đúng ra là đăng hôm qua rồi, nhưng mà quên mất đến giờ mới nhớ. Mọi người đọc truyện vui vẻ nhó😬😆

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro