CHƯƠNG 8: NGƯỜI CŨ - NGƯỜI MỚI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau khi thức dậy, Hoàng Tĩnh Tường liền nhìn thấy một đôi mắt to đen lay láy đang chằm chằm nhìn mình. Đôi mắt tỉnh táo cùng quầng thâm nhàn nhạt ở mí dưới, y vừa nhìn liền biết thỏ con nhà y vừa trải qua một đêm không ngon giấc.

"Tại sao không ngủ, hửm?"

"..."

Hoàng thượng nhỏ vẫn giương đôi mắt tròn ra nhìn y không đáp. Hoàng Tĩnh Tường liền vươn tay nắm lấy mũi hắn lắc lắc.

"Sao vậy?"

Hoàng thượng mím môi thành công cứu cái mũi mình khỏi tay Hoàng tổng, không nhìn y nữa mà bò xuống giường, bộ đồ thỏ làm hắn khoe trọn bờ mông lồ lộ ngoe nguẩy theo từng bước đi. Hoàng tổng vừa nhìn thấy liền chảy nước miếng, vội vàng nhảy xuống giường bước dài vươn tay túm lấy đuôi thỏ của hắn kéo lại, ý định trêu chọc rõ ràng.

"Sao lại mất ngủ, gặp ác mộng sao?"

Hoàng thượng nhỏ vẫn mím môi lắc lắc đầu. Mắt nhìn đăm đăm phía trước, gương mặt hờn dỗi. Mặc cho bị nắm đuôi vẫn cậy mạnh dùng sức di chuyển về phía trước. Hoàng tổng cảm thấy mình cũng không đành chọc thỏ con nữa nên buông tay ra, không ngờ hoàng thượng vì vậy mà mất đà lập tức toàn thân tiếp đất, mặt cũng va mạnh vào sàn nhà nghe "boang" một cái. Lập tức vang lên tiếng thét thất thanh.

"Oa oa...đau quá, chết trẫm, đau chết trẫm!"

Hoàng tổng kinh hoảng lao đến đỡ người dậy ôm vào lòng, kéo mặt hoàng thượng lên xem. Đầu liền xuất hiện một cục u tròn như quả trứng gà ở trên trán. Hoàng thượng khóc đến hôn thiên địa ám. Nước mắt nước mũi nhem nhuốc chà vào ngực Hoàng tổng. Hoàng thượng hai tay buông thõng trên sàn nhà, toàn thân vô lực nằm trong ngực Hoàng tổng, miệng mếu lại, hai mắt cũng không thèm nhìn y mà chỉ nhìn ra khoảng không vô định, nhòe nhoẹt nước mắt tủi thân.

Hoàng tổng vội ôm lấy người mang lên giường, bản thân ngồi tựa lưng vào thành giường, ôm lấy Kỳ Quang trong ngực, một tay bụm lấy trán hắn, bên ngoài vì tiếng khóc thất thanh của cậu chủ mà nhanh chóng tiến vào.

"Ông chủ, cậu chủ bị làm sao?"

Hoàng Tĩnh Tường gấp gáp.

"Gọi bác sĩ đến, nhanh lên! Lấy cho tôi một viên đá!"

"Dạ!"

Từ quản gia và người làm hốt hoảng chạy ra ngoài, nhanh chóng đá được mang vào. Tĩnh Tường lập tức chườm lên trán hắn. Vừa chườm vừa thổi.

"Ngoan, đừng khóc, sẽ hết đau ngay, ngoan!"

Hoàng thượng hức hức mấy cái, như một hài tử nhỏ bị té ngã mà kinh hãi, chỉ biết khóc thảm kêu gào. Hoàng tổng vừa sợ vừa lo lại vừa tức giận trong lòng. Rõ ràng Kỳ Quang như vậy là do y một tay dưỡng thành. Nếu Kỳ Quang xuyên qua nhưng không gặp y mà gặp kẻ xấu nào khác thì hắn phải sống làm sao? Hài tử nhà y sẽ không bị ức hiếp chứ? Càng nghĩ y càng thấy lòng mình quặn lại. Không được, y phải sớm thay đổi lại cách dạy dỗ hài tử, cuộc đời không ai nói trước được điều gì, trước đây y nghĩ đã có y bảo hộ, hắn vĩnh viễn cũng sẽ bình an. Nhưng sau biến cố vừa rồi rõ ràng cái gì cũng không thể nói trước, y tuyệt nhiên phải chừa đường sống cho hài tử nhà mình, phải dạy vài kỹ năng cơ bản cho hắn.

Dỗ một hồi thật lâu bác sĩ cũng đến, lúc này hoàng thượng nhỏ đã không còn khóc, chỉ nằm trong lòng Hoàng tổng ôm eo y, đôi mắt, cánh mũi cùng bờ môi đều hồng hồng, thỉnh thoảng còn nấc nên vài cái.

"Hoàng tổng, để tôi xem vết thương của cậu ấy một chút!"

Người đến là một nam nhân chưa đến hai mươi lăm tuổi, cao hơn mét tám, dáng người khá gầy, gương mặt trắng nõn, đôi mắt to với những sợi lông mi cong vút ẩn sau chiếc kính gọng vàng trên sống mũi thẳng tắp tạo nên nét cấm dục, môi hồng mềm mại khẽ nhếch lên làm người ta nhìn thấy ở hắn nét thanh tao cao ngạo. Chiếc áo sơ mi đen bó trong quần tây trắng khoe ra chiếc cổ trắng ngần. Tóc ngắn có vài sợi phủ trên trán tạo nên một gương mặt thập phần hoàn mỹ.

"Cậu thấy thế nào, có đau hay không?"

Nam nhân khẽ cúi đầu xuống thấp để quan sát vết thương trên đầu Kỳ Quang, gò má như có như không lướt nhẹ qua sống mũi Hoàng Tĩnh Tường một cái trượt xuống làm y hơi nhíu mày. Mùi nước hoa thoang thoảng mát rượi phả ra làm Kỳ Quang hít hít vào mấy cái rồi nhìn hắn mấp máy môi.

"Đau..."

Bác sĩ nở nụ cười từ ái.

"Được rồi, vết thương không nghiêm trọng, chỉ cần tịnh dưỡng ít ngày sẽ ổn."

Hoàng Tĩnh Tường lập tức lên tiếng.

"Có chấn thương gì bên trong không? Có cần chụp não?"

Bác sĩ hơi nheo mắt một cái nhìn Hoàng tổng nhưng không lâu, nhàn nhạt lên tiếng.

"Vậy thì không cần!"

Nói xong hắn kê một toa thuốc rồi đưa cho Từ quản gia.

"Cái này theo toa mà uống... Hoàng tổng có thể nói chuyện với tôi một chút hay không?"

Hoàng Tĩnh Tường nhìn đứa nhỏ trong lòng mình, khàn khàn hỏi một câu.

"Còn đau hay không?"

Hoàng thượng nhỏ rầu rĩ lắc đầu. Mới có mấy ngày đến thế giới này mà tai họa liên tục ập đến, hết bị người ta dùng ám khí với mình lại bị một đám người khiêng ném ra ngoài, sau đó bị quái vật ô tô rượt đuổi, rồi bị một bầy chó coi là kẻ thù. Hôm nay lại té ngã thành ra bộ dạng này, hoàng thượng càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, hơi bĩu bĩu môi. Hoàng Tĩnh Tường thấy vậy phì cười một cái, vuốt vuốt tóc hắn rồi đặt nằm xuống giường. Bản thân trước khi rời khỏi còn quay lại quẳng cho Từ quản gia một câu.

"Bác Từ, xem Kỳ Quang thật tốt!"

"Dạ ông chủ!"

Hoàng Tĩnh Tường cùng nam nhân kia vào thư phòng của y, vừa ngồi xuống ghế thì nam nhân liền nhào vào lòng y, còn ngồi trên đùi y cọ cọ, môi mút lên môi y một cái thật mạnh, hai tay vòng qua cổ ôm y ngả ngớn.

"Anh đó, sao đi công tác về mà không gọi em? Hại người ta ở nhà nhớ anh muốn chết!"

Hoàng Tĩnh Tường không nói không rằng một tay lấy trong hộc tủ ra tờ chi phiếu, ký vào đó rồi đưa cho nam nhân.

"Như vậy đủ chưa?"

Nam nhân bất giác mặt tối sầm lại, như không tin vào những gì mình vừa nghe thấy, trân đôi mắt hoa đào nhìn y.

"Bao nhiêu đây đủ để cậu mở một phòng khám tư. Nhà tôi từng mua cho, cậu cứ giữ."

Nam nhân liền thẫn thờ, như hiểu rõ số phận của mình, đôi mắt từ âm trầm bỗng trở nên sắc bén.

"Anh đã có người khác?"

Hoàng Tĩnh Tường không trả lời chỉ khẽ nhướng mày. Y không có thói quen phải giải thích bất kỳ điều gì với ai, y tuyệt nhiên không có kiên nhẫn. Nam nhân lặng người, trong giây phút bỗng như bừng tỉnh, mắt lóe lên tên sắc lạnh.

"Là vì cậu ta?"

Hoàng Tĩnh Tường nhìn người đang ngồi trên đùi mình, y ngả về phía lưng ghế tựa, hai tay chắp trước ngực như đang nói chuyện giao dịch làm ăn.

"Thiếu Vinh, tôi nghĩ là cậu nên hiểu, đến lúc phải rời khỏi rồi!"

Nam nhân khóe mắt đã đỏ ửng, ngờ cũng không ngờ một ngày mình bị đá thê thảm như vậy!

"Tường...anh thật tàn nhẫn, em đã ở với anh gần một năm nay, anh nói chia tay liền chia tay? Nếu em có gì khiến anh không thích em sẽ thay đổi, cho em cơ hội đi mà Tường..."

Nam nhân dùng đôi mắt đã sũng ướt hơi nước của mình nhìn y, hèn mọn cầu xin nhưng đổi lại cũng chỉ có thái độ lạnh lùng của Hoàng tổng.

"Tôi không phải là người yêu của cậu, bất quá chỉ là bao dưỡng, cũng đừng nói khó nghe như vậy. Cậu là người thông minh, chính vì vậy tôi mới thích cậu. Đến lúc cần trở về vị trí của mình rồi!"

"Anh..."

Nam nhân này chính là Hoa Thiếu Vinh, cha của hắn trước là bác sĩ riêng cho Hứa gia, tiền ăn học của hắn cũng chính là do Hoàng Tĩnh Tường tài trợ. Mấy năm nay hắn vì giúp Hoàng Tĩnh Tường một số việc mờ ám, trong đó có ngụy tạo kết quả chẩn đoán bệnh tâm thần cho Hứa Kỳ Quang mà được phép đi theo y. Họ cũng có nhiều lần lên giường cùng nhau, nói một cách chính xác chính là trao đổi lợi ích. Hồng nhan hoặc nam nhân bên cạnh Hoàng Tĩnh Tường không ít, y vốn dĩ cũng lăn lộn trong thương trường nhiều năm, thủ đoạn không nhỏ, tất nhiên cũng không ít đối tác làm ăn dâng người cho y. Về khoản này y cũng hiếm khi từ chối. Nhưng chính là món ăn phải đúng khẩu vị, thông minh, xinh đẹp, sạch sẽ. Đó là thứ y muốn.

Tính đến nay thì Hoa Thiếu Vinh là người trụ lại lâu nhất. Còn tưởng rằng so với người khác có lẽ mình đã chiếm được chân tình của Hoàng tổng. Thật không ngờ hôm nay lại bị bại dưới tay tiểu thiếu gia họ Hứa, còn chính là người mà bọn họ ra tay hãm hại một năm trước. Hắn không hiểu rốt cuộc trong đầu Hoàng tổng đang nghĩ gì, nhưng thái độ dịu dàng khi nãy với Hứa Kỳ Quang tuyệt nhiên không phải giả.

Hoa Thiếu Vinh từ từ rời khỏi đùi Hoàng Tĩnh Tường, nhìn ánh mắt lạnh lẽo không chút tình người của y, hắn cũng không dám nháo. Dù là lửa hận cùng chua xót ngùn ngụt cháy trong lòng. Nhưng hắn có thể phản đối hay sao? Người trước mặt chỉ cần dí tay một cái hắn liền chết không biết rõ nguyên nhân. Hoa Thiếu Vinh tuyệt nhiên hiểu rõ Hoàng Tĩnh Tường có bao nhiêu thủ đoạn và tàn nhẫn.

"Còn nữa, nguyên tắc giữ bí mật, cậu hiểu ý tôi chứ?"

"Dạ...ông chủ!"

Hai từ này nói ra khiến lòng Hoa Thiếu Vinh tan như bọt biển, đã có lúc hắn tưởng mình đã có được trái tim y, vì so với bất kỳ tình nhân nào trước đây của Hoàng tổng, hắn hơn họ rất nhiều, trẻ tuổi, tài cao, xinh đẹp lại dâm đãng trên giường, luôn ngoan ngoãn thỏa mãn Hoàng tổng. Nhưng cuối cùng vẫn thua người kia. Rốt cuộc Hoàng tổng che giấu điều gì trong lòng, vì sao một năm trước làm chuyện đó, một năm sau liền xoay chuyển một trăm tám mươi độ?

Hoa Thiếu Vinh rời đi, Hoàng Tĩnh Tường phủi phủi đùi mình một cái, lấy trong hộc tủ một điếu xì gà, châm lửa rồi từ từ đưa lên môi rít một hơi nhẹ. Sau đó từ trong túi quần lấy ra chiếc điện thoại.

"A Tứ, điều tra cho tôi một người..."

Y ngồi tựa lưng vào ghế khẽ đung đưa, vừa nói vừa gõ gõ ngón tay đều nhịp lên bàn, ánh mắt nhìn vào khung hình gia đình đặt trước mặt, trong đó chính là hình y chụp cùng Hứa gia, Hứa thiếu khi đó đang đứng ở giữa khung ảnh tươi cười ngây ngô, mắt ánh Hoàng Tĩnh Tường ánh lên lên một tia quỷ dị.

Khi Tĩnh Tường trở lại phòng ngủ thì không nhìn thấy Kỳ Quang đâu nữa, y nhíu mày gọi lớn.

"Người đâu?"

Trần Ổn bên ngoài chạy vào.

"Cậu chủ đi hóng mát dưới nhà!"

"Có ai đi cùng?"

"Dạ?"

"Tôi đã bảo phải trông chừng hắn, các người điếc hết rồi hay sao? Muốn nghỉ việc?"

Dứt lời, y nổi giận đùng đùng bước dài xuống lầu, ánh mắt không ngừng tìm kiếm thân ảnh kia. Trần Ổn ngây ngốc đứng dại người ra.

"Cậu chủ bất quá chỉ trầy xước nhẹ, ông chủ cũng không cần hung dữ vậy đi? Trước đây máu chảy đầu rơi sao không thấy quan tâm?"

Hoàng Tĩnh Tường xông ra ngoài liền nhìn thấy Hoa Thiếu Vinh đang nói cái gì đó với Kỳ Quang ở dưới tán cây lớn trước cổng. Y lập tức nhíu mày trừng người kia. Nhìn thấy sự xuất hiện của Hoàng Tĩnh Tường, Hoa Thiếu Vinh lập tức cong khóe môi lên cười, khẽ cúi đầu chào rồi rời đi, để lại Kỳ Quang ngốc nghếch đứng một mình dưới đó. Nhìn bóng dáng hắn lúc này có bao nhiêu yếu ớt, mái tóc dài trong gió tán loạn bay bay, Hoàng Tĩnh Tường lập tức bước qua.

"Sao khi không lại chạy ra ngoài? Còn đau hay không, cho tôi xem em!"

Kỳ Quang nghe giọng nói của y thì giật mình xoay người lại, hắn hơi nhíu nhíu mày, dưới ánh mặt trời thấy rõ tròng mắt y sóng sánh như thứ rượu vang cất ủ lâu ngày, tuyệt đẹp. Nhưng ánh mắt nhìn Hoàng Tĩnh Tường như kẻ xa lạ làm y cảm thấy bất an trong lòng.

"Kỳ Quang?"

"...Không đau, trẫm không còn đau!"

Hắn nói xong liền lảng tránh ánh nhìn của y mà lủi đầu đi mất. Hoàng Tĩnh Tường lập tức tối sầm mặt, y đoán có thể Hoa Thiếu Vinh đã nói gì đó với hắn.

"Kỳ Quang!"

Y lập tức sải chân bước theo nắm lấy cánh tay hắn kéo lại đối diện cùng mình.

"Kỳ Quang, người lúc nãy đã nói gì cùng em?"

"...Không...không có!"

Kỳ Quang lắp bắp trả lời y, rõ ràng là có chuyện giấu diếm trong lòng. Kỳ Quang từ nhỏ đã không quen nói dối, bất quá chỉ giả khóc giả đau để lừa y, chứ chưa từng nói dối y bất luận là chuyện gì. Chân mày Tĩnh Tường càng lúc nhíu càng chặt lại.

"Dù bất kỳ ai nói gì đi chăng nữa, em chỉ cần nhớ, tôi mới là người thân duy nhất của em ở đây, cũng là người yêu thương em nhất! Có nhớ hay không?"

Kỳ Quang không nhìn y, hắn chớp chớp mắt bối rối. Tĩnh Tường liền kéo mặt hắn lên đối diện cùng mình.

"Nhớ chưa?"

"...Ân!"

Hoàng Tĩnh Tường miệng cười tâm không cười nhìn hắn.

"Ngoan!"

Dứt lời y ôm hắn vào lòng thật chặt, còn hôn hôn lên mái tóc hắn. Kỳ Quang cũng không làm ra động tác gì quá lớn, bất quá hắn cảm thấy chân mình có hơi run.

Lát sau cả hai vào nhà, Kỳ Quang liền bò lên giường nằm xuống như muốn ngủ. Hoàng Tĩnh Tường rất hiểu hài tử nhà mình, hắn tuyệt nhiên là người thích vui đùa nhảy nhót, hiếm khi buồn bã không nói chuyện như thế này. Sáng nay thức dậy hắn đã khác.

"Trẫm muốn về nhà!"

Câu nói tối qua của Kỳ Quang vang lên trong đầu Hoàng Tĩnh Tường khiến y vô cùng khó chịu. Tối nay y có buổi đấu giá phải tham dự. Lát nữa còn đến công ty giải quyết nhiều công việc đang chờ. Nhưng hài tử nhà y lại giấu diếm tâm sự, y tuyệt nhiên không thể an tâm để hắn ở nhà. Y không muốn khi trở về thì không còn nhìn thấy bóng dáng của hắn nữa.

"Bác Từ, gọi bên camera đến lắp toàn bộ hệ thống trong nhà cho tôi. Tôi muốn mọi ngóc ngách mình đều có thể nhìn thấy. Ngay trong hôm nay."

"Nhà tắm có gắn hay không?"

Hoàng Tĩnh Tường trừng mắt nhíu nhíu mày làm Từ quản gia giật mình một cái xoay người đi. Lập tức từ phía sau giọng Hoàng tổng khàn khàn.

"Gắn trong phòng Kỳ Quang!"

Từ quản gia không khỏi cảm thấy ông chủ mình có bao nhiêu biến thái. Cậu chủ e là cả đời này cũng không thoát khỏi tầm mắt của ông chủ đây mà. Thật đáng thương nga!

Hoàng Tĩnh Tường sau đó cũng nằm xuống giường vươn tay ôm hài tử nhà mình vào lòng, vỗ về.

"Lát nữa ra ngoài cùng tôi."

Hoàng thượng nhỏ đang trịch thượng hờn dỗi trong chăn thì không khỏi khởi động tư duy, tròng mắt đảo vòng tròn. Hắn nhớ rõ mấy ngày trước đi xem xiếc nước rất thú vị, từ nhỏ đến lớn đều chưa từng nhìn thấy thứ làm hắn trầm trồ như vậy. Quả nhiên ở với Hoàng tổng thì hắn liền được nhìn thấy những thứ hắn chưa từng được nhìn qua. Nhưng bất quá, đi cùng Hoàng tổng nhiều quá hắn sẽ không quên hoàng thúc của mình chứ?

"..Đi đâu?"

Hoàng thượng nhỏ liền trở nên e dè. Hắn cả đêm qua không thể ngủ được, mỗi lần nhắm mắt ngủ hắn đều cố nhớ ra gương mặt cùng dáng vấp của hoàng thúc, nhưng mỗi lần như vậy hắn đều không thể nhớ ra hoàng thúc trong bộ trường bào dài năm xưa nữa, thay vào đó là một Hoàng tổng tóc ngắn cùng y phục kỳ dị. Hoàng thượng vô cùng đau khổ, cảm thấy mình thật hư quá, mới không nhìn thấy hoàng thúc vài ngày đã quên luôn hoàng thúc.

Hoàng thượng nghĩ nghĩ cả đêm vẫn muốn trở về cái chỗ kia để sớm đoàn tụ cùng người thân. Hắn thấy mình không thuộc về thới giới này, cái gì hắn cũng không hiểu. Hắn càng không muốn nhìn thấy Hoàng tổng nữa, vì nhìn thấy người này hắn sẽ càng nhanh chóng quên mất đi bộ dạng hoàng thúc nhà hắn. Nhưng bây giờ có phải hoàng thúc đã đăng cơ rồi hay không? Càng nghĩ Kỳ Quang càng rối trí, trở về hay không trở về chứ?

"Em có muốn đứng ở một nơi thật cao nhìn xuống hay không?"

Hoàng Tĩnh Tường thấy bộ dáng ảo não của hài tử nhà mình thì liền đưa lời dụ dỗ.

"Ý ngươi là núi sao? Trẫm mới không thèm, chỗ đó đi mỏi chân lắm!"

Thấy hoàng thượng có vẻ quan tâm, y liền thừa thắng xông lên.

"Không có đi, là bay, có hiểu không?"

"Bay?"

Hoàng thượng nhỏ lập tức tưởng tượng mình ngồi trên một cánh diều to lớn, sau đó được người thả đi, mặt đang buồn chán liền ngồi bật dậy. Dù gì vài ngày nữa cũng sẽ trở về, không phải Hoa Thiếu Vinh đã nói như vậy hay sao? Trước khi đi phải chơi cho thật đã mới cảm thấy hài lòng.

"Có phải sẽ có cái gì đó kéo trẫm lên hay không? Trẫm rất muốn, mang trẫm đi!"

Hoàng Tĩnh Tường không ngờ nhanh như vậy đã câu được con thỏ này, liền vươn tay vuốt vuốt mái tóc dài của hoàng thượng.

"Chỗ đó rất vui, em sẽ được nhìn thấy những thứ to lớn bay lượn, em cũng có thể chạm vào chúng!"

"Hay như vậy?"

"Phải, có điều..."

"Sao?"

"Trước đó phải đi hóa trang một chút!"

"Hóa trang, có phải giống như thích khách bịt mặt hay không?"

Hoàng thượng càng nghe càng cảm thấy hào hứng, hắn vẫn nhớ rõ những lần Phí Lời mang hắn ra khỏi cung đều bắt hắn phải hóa trang. Hắn thích lắm! Những lúc đó tim đều đập lợi hại nha.

"Phải, hóa trang xong người ta sẽ không dễ dàng nhận ra em nữa, sẽ rất bí ẩn đi!"

"Bí ẩn sao? Ha ha, trẫm thích. Đi nga đi, trẫm lập tức đổi y phục."

Nói xong, hoàng thượng lập tức bò xuống giường chạy về phòng mình, cả dép cũng không thèm mang. Rõ ràng chỉ là một tiểu hài tử, nghe được mang đi chơi liền vui đến như vậy? Chỉ có điều, Hoàng tổng khẽ nhếch mép lên cười đến sâu xa.

Hoàng thượng chạy về phòng lập tức gọi Từ tổng quản.

"Từ công công, thay y phục cho trẫm. Trẫm phải ra ngoài!"

Cái người được gọi là công công đó vừa nghe thấy liền kinh hoảng trong lòng, không khỏi thở dài một hơi.

"Cậu chủ lại trở bệnh rồi nga!"

Từ quản gia liếc liếc thấy Trần Ổn bên cạnh mặt liền ánh lên nét gian xảo.

"Ổn, cậu lên thay đồ cho cậu chủ!"

Trần Ổn một bên đang lau chùi bóng đèn mà cong cong miệng lên nhìn Từ quản gia đầy khinh thường.

"Cậu chủ gọi bác chứ có phải tôi đâu?"

"Cậu không thấy tôi đang ghi sổ sách? Còn ở đó lười biếng đi?"

"Tôi mới không lười biếng, tôi cũng đang bận nha!"

Dứt lời, Trần Ổn liền nghe tiếng bước chân trên lầu, ngoáy đầu nhìn lên cười một cái.

"Tôi nghĩ chúng ta không cần lên, có người giúp rồi!"

Hai người không hẹn cùng nhìn nhau âm trầm nét mặt.

Trên lầu, Hoàng Tĩnh Tường đang chọn quần áo cho Kỳ Quang, khi nãy vừa nghe tiếng gọi của Kỳ Quang y lập tức đi qua. Da thịt của hài tử nhà y cũng chỉ có thể để một mình y nhìn thấy, kẻ khác nhìn qua nhất định y không bỏ qua đâu.

"Xoay lưng lại."

Hoàng thượng liền nghe lời xoay người, sau đó tiếng dây kéo chầm chậm vang lên. Hoàng tổng dứt khoát kéo sợi dây bộ đồ con thỏ của hoàng thượng, nhanh chóng một mảng lưng trắng trẻo mềm mại lộ ra. Phân thân bên dưới không khỏi rục rịch, y liền mất khống chế vén tóc Kỳ Quang qua bên vai, một tay ôm eo Kỳ Quang, một tay luồn vào bên trong áo mò mẫm ra phía trước ngực. Đầu cúi xuống từ từ bờ môi chạm vào bờ lưng mê hoặc kia. Tay không an phận tìm kiếm điểm nhô trước ngực bất giác nhéo một cái. Hoàng thượng rùng mình hét lên, tay liền nắm lấy bàn tay cách lớp áo đang làm loạn cơ thể mình. Nhưng áo liền quần, hoàng thượng không cách nào giữ lấy bàn tay đó. Tiếng nói hoàng thượng trở nên yếu nhược rên rỉ, chân cũng hư nhuyễn, bủn rủn không còn sức đứng vững.

"...Ngươi làm gì?...ưm..."

Hoàng Tĩnh Tường không quan tâm đến lời hoàng thượng, y vừa mút vừa liếm trên vai hắn. Từ từ cắn vào cổ rồi hôn đến tai, bàn tay vẫn như cũ dày vò càng ác liệt đầu nhũ Kỳ Quang. Kỳ Quang chân không còn đứng vững hít khí run run tựa vào lồng ngực phía sau lưng.

"Trẫm khó chịu, đừng...đừng mà...ưm...buông trẫm ra....ưm..."

Hoàng Tĩnh Tường nghe tiếng rên rỉ như mèo con trong miệng hoàng thượng mà máu không khỏi từng đợt sôi lên. Hắn khom tới bất giác nắm lấy cằm Kỳ Quang giật qua đột ngột cắn lên duyện mút. Càng cắn hắn càng thấy cỗ nhiệt khí trong bụng mình từng đợt dâng lên.

"Chiếm lấy hắn, chiếm lấy hắn! Từ nay hắn sẽ thuộc về ngươi!"

Trong đầu có tiếng nổ vang lên, Hoàng Tĩnh Tường càng cắn càng hăng, y bóp cằm Kỳ Quang để hắn mở miệng, đầu lưỡi trơn ướt nóng hổi lập tức trườn vào, chạm phải đầu lưỡi người kia liền quấn lấy, cuồng bạo chiếm đoạt. Hoàng thượng nhỏ tưởng Hoàng tổng định ăn lưỡi mình, hắn hoảng sợ dùng hai bàn tay nhỏ đẩy người kia ra. Mất đà cả hai cùng ngã lên giường, y đè lên người hắn, phân thân bên dưới dứng ngắt dựng thẳng, từ lúc nào đã dựng lên thành lều cao trong quần y.

"Buông ra...buông ra...ưm..."

Lời nói bị Hoàng tổng nuốt mất phân nữa, y thở hồng hộc như con trâu mộng ra sức cắn lấy đôi môi mà y ngày đêm thèm khát kia. Hoàng thượng nhỏ sợ quá tay vơ được cái gối liền kéo qua đánh vào đầu y một cái, Hoàng Tĩnh Tường lập tức bừng tỉnh. Y tách khỏi môi hắn, chóp mũi chạm vào nhau, nhìn đôi mắt tràn ngập nước mắt vì sợ hãi của Kỳ Quang y liền tỉnh ngộ. Mình lại làm hắn sợ rồi!

Y đành thở dài kiềm nén dục vọng của mình lại từ từ ngồi dậy khỏi cơ thể hắn. Hoàng thượng vẫn còn sợ hãi lắm, khi nãy người này vì sao muốn ăn lưỡi hắn nga? Hắn chỉ có cái lưỡi này, không còn thì làm sao mà ăn cơm? Hắn càng nghĩ càng thấy xót. Chẳng lẽ lưỡi của hắn lại ngon như vậy? Hoàng thượng mừng vì vẫn còn giữ được chiếc lưỡi cho mình nên không khỏi thở ra một cái.

"Xin lỗi!"

Hoàng Tĩnh Tường nói xong đứng dậy đi thẳng vào nhà tắm. Khoảng mười lăm phút sau y mới trở ra, trên người toàn là hơi nước. Hoàng thượng nhỏ vẫn chưa có thay quần áo, tóc tai vì cú lăn lộn vừa rồi mà trở thành một mớ hỗn loạn. Hoàng Tĩnh Tường lần này thành thật thay y phục cho hắn, cũng không dám nghĩ bậy nữa. Dục tốc bất đạt, y hiểu rõ, còn rừng không sợ thiếu củi đốt, mọi chuyện đều phải từ từ.

Hoàng thượng vì bảo hộ cho chiếc lưỡi của mình không bị Hoàng tổng dòm ngó mà từ đầu đến cuối đều lấy tay che miệng, mắt cảnh giác luôn quan sát y đề phòng, làm y không khỏi dở khóc dở cười, tay xoa xoa đầu nhỏ.

"Tôi sẽ không làm như vậy nữa, em đừng sợ!"

Nói xong, y kéo hắn vào xe, tài xế nhận lệnh chở bọn họ đến một Hair salon nổi tiếng ở gần Hứa thị, mà lúc này hoàng thượng nhỏ vẫn đang tưởng tượng mình sẽ hóa trang thành hắc y nhân, trên tay cầm trường kiếm khuấy đảo thiên hạ mà trong lòng vui sướng không yên, miệng tràn ra cả ý cười.

--------------------

HẾT CHƯƠNG 8

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro