Chương 65 (1) - Theo Convert

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngô Lãng trực tiếp bị kéo tới dưới bãi đỗ xe, Tần Chiêu mệt đến thở phì phò, buồn bực nói: "Cậu như làm sao không phản kháng?"

Ân người này tính cách không ổn a.

Ngô Lãng dựa vào cửa xe chơi đùa chùm chìa khóa xe trong tay, "Tôi thấy cậu kéo đến hăng say, nuối tiếc đánh gãy nhiệt tình của cậu."

Tần Chiêu thân hình đơ ra, cả người không được tự nhiên phủi phủi trên bộ vest phẳng phiu của mình, nhưng căn bản không có vết bẩn nào cả.

"Thể trạng không tồi a." Ngô Lãng trêu ghẹo nói, đưa ra lời nhận xét xong hắn vuốt cằm, "Cậu nói xem anh vừa rồi vì cái gì hướng tôi tức giận như vậy, tôi chọc gì anh ấy?"

Tần Chiêu cho hắn một cái liếc mắt sắc nhọn, "Không phải bởi vì cậu."

Ngày đó ở bệnh viện, hai người bọn họ cùng Chu An Thời rời đi một chuyến, ngày hôm sau lại đi bệnh viện, liền nghe nói Lục Gia Hành bệnh tình tăng thêm, muốn đến xem tình trạng của anh ra sao nhưng lại không thấy người đâu.

Hiện tại thật vất vả xuất viện, Lục Gia Hành lại là bận rộn công tác, hắn tính tình là lạnh lùng, nói trắng ra là chính là có thể nổ tung bất cứ lúc nào, có cái gì đều không thích nói, đều giữ khư khư trong lòng.

Tần Chiêu đã làm việc cùng anh một khoảng thời gian, lại là người nhạy bén nên biết anh trong lòng không thoải mái, hơn nữa đám lão cổ hủ của Hội Đồng Quản Trị đối với việc anh tiếp nhận chức vụ CEO vẫn luôn có ý kiến, các loại sự việc nhỏ đến mức không đáng nói đến nhưng những người đó có thể nói thành văn, chỉ kém là loan tin đồn vô căn cứ về anh.

Ở thời điểm mấu chốt này, Lục Gia Hành dù một thân bị thương cũng phải chống đỡ tứ phía.

Tần Chiêu buồn bã nói: "Gây dựng sự nghiệp dễ dàng, giữ vững sự nghiệp mới khó, câu không hiểu."

Ngô Lãng tựa lưng vào đuôi xe, cọ cọ lưng giúp xe được lau đến sạch bóng, tùy tiện nói: "Tôi như thế nào không hiểu, cậu xem ba tôi mua những cổ phiếu này đi, ông ấy thời điểm mua chúng là tùy tùy tiện tiện chọn một cái vừa mắt, mua rồi giữ đến hiện tại, giờ lại ném đến trên người tôi để tôi lựa chọn bán hay không, tôi cũng khó xử, này không phải hoàn cảnh của tôi với anh Hành là giống nhau sao?"

Cái ly do quái quỷ gì đây! Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng là Tần Chiêu nhịn không được nhắc nhở hắn, "Tổng cộng là 8000 tệ tiền cổ phiếu...... Nếu như sợ ba cậu đau lòng, thì chính cậu lấy tiền lương của mình bù vào đi."

Với chút tiền ấy, nếu là Tần Chiêu hắn thà rằng bán với cái giá bèo bọt, cũng lười cầm đi đầu tư chứ nói gì đến việc cân nhắc.

"Cái này người ta gọi là tìm niềm vui trong cuộc sống, lại nói 8000 không phải tiền? Tôi xem cậu chính là cùng anh tôi giống nhau, cẩm y ngọc thực, thứ gì muốn chỉ cần ngoắc ngoắc tay liền tới, cho nên bên người có đều không quý trọng! Cậu xem anh tôi bây giờ đi, dây thần kinh nào bị bệnh đến hỏng rồi cùng với thời thiếu niên táo bạo như nhau vừa đụng liền phát nổ, chậc chậc, tôi thấy cậu cũng cẩn thận một chút đi!", Ngô Lãng dứt lời liền kéo cửa xe.

Thấy sau lưng Ngô Lãng đáp xuống ít bụi, Tần Chiêu theo bản năng muốn giúp hắn vỗ vỗ, tay đều đã vươn ra nhưng lại hậm hực thu trở về.

Hai người ở trong xe đợi một lát, Lục Gia Hành đã đến bãi đỗ xe, Ngô Lãng ngoái đầu ra ngoài cửa sổ xem, "Tiểu Lê Tử đâu?"

Lục Gia Hành không để ý đến hắn, vừa an vị ở ghế sau đã nhắm mắt tựa lưng, "Lái xe."

Ngô Lãng còn đang hóng chuyện, Lục Gia Hành mở mắt ra, mắt đen không có chút ánh sáng, lạnh lùng nói: "Cô ấy không cho tôi đưa về."

"Ai?" Ngô Lãng liếc Tần Chiêu, Tần Chiêu trừng mắt nhìn hắn một cái.

Trước kia Hứa Lê đối Lục Gia Hành luôn mang theo tâm niệm chấp nhất, liền tính giờ mất trí nhớ đi, cũng sẽ có vài phần tôn kính ngưỡng mộ với anh, thế nào hiện tại không cho anh quan tâm a!

Ngô Lãng nói thầm trong lòng, hai người này khẳng định là náo loạn đến muốn thành người dưng, nghĩ rồi hắn tính khuyên nhủ, "Kỳ thật đối với tiểu cô nương em cũng không có kinh nghiệm gì, bất quá em cảm thấy anh......"

Lục Gia Hành trực tiếp đánh gãy lời hắn, "Cậu cùng Tần Chiêu học cách giao thiệp đi, trong lúc công tác chú ý đừng gọi tôi là anh."

Mới vừa rồi bị mắng đến mê mức đầu óc mê mang, hiện tại lại không được gọi là anh, hắn hạ thấp giọng lẩm bẩm, "Tôi liền nghe nói qua chỉ những từ mềm yếu như phái nữ mới không nên gọi bừa với anh Hành, như thế nào hiện tại liền một tiếng "anh" đều không được phép nói."

******

Hứa Lê trở lại nhà của chính mình, hai tháng thực tập kết thúc, bài chuyên ngành của cô đều làm xong rồi, hiện tại chỉ còn một môn tự chọn.

Khang Cảnh Minh tới sớm, nhìn thấy Hứa Lê duỗi cánh tay vảy vảy, "Ở đây!"

Hứa Lê ôm sách đi qua, "Cậu đến thật sớm."

"Thức dậy sớm vừa vặn đến giờ đến lớp, bánh bao tôi mua nhiều, vừa lúc cậu ăn đi."

Khang Cảnh Minh đem một chiếc túi còn nóng đưa qua, ở đằng sau lớp trưởng đẩy đẩy mắt kính, cười tủm tỉm nói: "Rõ ràng, cậu nơi nào thức dậy sớm a, không biết có ai tối qua lăn qua lộn lại không ngủ được đi."

"Tôi...... Tôi có ngủ hay không cậu làm sao biết được? Tôi đó là ngủ không nghiêm chỉnh!" Khang Cảnh Minh lắp bắp giải thích.

Lớp trưởng run rẩy, "Rồi, rồi, ngài tinh lực tràn đầy, bất quá tôi ngồi ở đây đã nửa ngày, bánh bao cậu mua nhiều vậy vì sao chẳng cho tôi được một cái?"

Khang Cảnh Minh vò đầu bứt tai nói: "Cậu, cậu ăn ít lại đi, giảm giảm béo đi!"

Lớp trưởng như muốn đem chuyện này mói đến tận góc gác, vừa cúi đầu chép bài tập, vừa sâu kín nói: "Có phải mấy tên tiểu tử yêu thầm não tàn nào cũng đều như vậy không, có phải hay không đều sẽ cùng có bệnh trạng nói lắp?"

Nếu giống như khoảng thời gian trước, dù cô có nghe nhiều lời bàn tán trêu ghẹo của mọi người, Hứa Lê cũng sẽ không nghĩ đến điều gì, nhưng thời gian gần đây cô có nhớ lại quá nhiều chuyện, bao gồm việc Khang Cảnh Minh đã từng thổ lộ cùng mình.

Lúc ấy cô đã cự tuyệt.

Khang Cảnh Minh còn đau khổ nở nụ cười miễn cưỡng hỏi cô, "Chúng ta còn có thể làm bạn bè sao?"

Hứa Lê nói: "...... có thể, chắc chắn rồi."

Thời gian cô mất trí nhớ, người này thật sự tự động đem bí mật kia giấu thật kỹ.

Hứa Lê làm bộ không biết, không trực tiếp nhận gói đồ, ngồi ở kia mở ra tài liệu và vở ghi chép chuẩn bị bài.

Không gian trường học thực an tĩnh, loại an tĩnh này không nằm ở thanh âm, mà là nỗi lòng, tháp ngà voi luôn làm con người mê luyến, mộng đẹp đến đâu cũng phải tỉnh. Hứa Lê một khắc trước còn nghĩ tới sẽ luôn lưu lại nơi này, nghiên cứu, đọc tài liệu, sau đó trở thành giảng viên, từ bàn học đi đến bục giảng, đem những kiến thức của mình truyền thụ lại cho các thế hệ sinh viên sau này.

Bản thân ở tại một phương nỗ lực, ngày ngày nghe phấn ở bảng đen hạ xuống cọ xát tạo ra âm thanh, từ bục giảng nhìn lại bản thân mình cứ như vậy từ gương mặt non nớt dần trở nên thành thục, lẳng lặng trải qua bốn mùa luân phiên thay đổi, cứ như vậy cả đời thì thật tốt.

Toàn bộ Nhân sinh đều có kế hoạch, nhưng kế hoạch có thể thực hiện từng bước, liền cũng gặp phải hoàn cảnh "Thân bất vô kỷ*".

* Thân bất vô kỷ: người sống trong xã hội, nhiều khi phải làm những chuyện không theo ý muốn, không điều khiển được tâm trí mà phải nghe theo sự sắp đặt, ý muốn của người khác. - Nguồn: Google

Giảng viên lớp này là Trần Tây Bắc, có các bạn học bởi vì phải thực tập và lên lớp cùng lúc, không thể chạy về trường học, trống một vài vị trí, cho nên hắn theo thường lệ điểm danh.

Hết thảy mọi việc đều như cũ, chỉ là thời điểm đến tên Hứa Lê, hắn dừng một chút, không có lập tức tiếp tục.

Trong phòng học thấp thoáng tiếng nghị luận.

Khang Cảnh Minh sợ Hứa Lê trong lòng khó chịu, vừa rồi vẫn luôn cũng chưa tìm được cơ hội hỏi tình hình trong nhà cô có thể giải quyết được không, bất quá theo hắn hỏi thăm, tình huống cũng không lạc quan được chút nào.

Trần Tây Bắc cúi đầu xem danh sách, một hồi lâu ngẩng đầu, giả vờ thuận miệng hỏi: "Nga, đúng rồi, Hứa Lê ba ba em thế nào?"

Hứa Lê không đáp, cô đoan chính ngồi sóng lưng thẳng tắp, ánh mắt bình tĩnh lại sáng trong, không nhiễm hạt bụi.

"Ông ta có ý tứ gì a!" Khang Cảnh Minh mắng một câu, bị lớp trưởng túm chặt nhắc nhở nói, "Cậu đừng kích động, đến lúc đó Trần Vương lại gọi cậu lên dạy dỗ sẽ càng rắc rối thêm."

Khang Cảnh Minh thành tích rất tốt, không có gì bất ngờ xảy ra cậu ta có thể chính thức trở thành nghiên cứu sinh.

"Tớ mới không sợ ông ta!" Khang Cảnh Minh ngoài miệng như vậy nói, khí thế lại yếu đi, với năng lực trước mắt của bạn thân, không thể không nhận thua.

Có người bắt đầu thấp giọng nghị luận, "Mấy ngày nay cũng không nhìn thấy Hứa lão sư, có phải hay không thật sự cùng nữ sinh nhảy lầu kia có quan hệ gì đi a?"

"Không biết, bất quá rất dọa người, nói nhảy liền nhảy!"

"Là sao chép luận văn đi, Hứa lão sư giống như vẫn luôn chiếu cố hơn với cô gái đó, đừng thật là có một chân...... Đây đều là chuyện gì!"

"......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro