Chương 65 (2) - Theo Convert

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lớp học lộn xộn, Trần Tây Bắc cũng không quản.

Đột nhiên cuối lớp có một tiếng vang lớn, Tô Tiểu Miên không biết quăng ngã thứ gì, đứng lên với vẻ mặt khó chịu nhìn qua như là muốn đánh người, "Đều ngậm miệng lại đi, trong viện còn chưa đưa ra kết quả đâu, các ngươi lại ở đây nói bậy, cũng không sợ nửa đêm bị quỷ quấn lấy! Nếu thật sự không thể khống chế được kích động muốn bát quái chuyện người khác, có thể đi hỏi trực tiếp viện trưởng a! Viện trưởng ở văn phòng 501!"

Lời này của Tô Tiểu Miên mặt ngoài là hướng về phía các bạn học nói ra nhưng kỳ thật là để cho Trần Tây Bắc nghe thấy.

Mọi người đều bị cô mắng đến choáng váng, không ai dám đứng ra phản bác, lại nói kỳ thật số người bát quái cũng không nhiều, đại bộ phận là những người ngày ngày thường đối với Hứa Lê không vừa mắt, cũng đều là xách mé* sự thật.

* Xách mé: Cách nói năng thiếu lễ độ, chỏng lỏng, nói mé.

Tô Tiểu Miên nói xong đứng dậy, "Trần lão sư, tôi dì cả ghé thăm, sợ rong huyết gây kinh sợ đến mọi người, tiết này tôi xin nghỉ." Cô nói xong nghênh ngang đi ra phòng học.

Lớp trưởng cầm lòng không đậu mà phun ra một chữ: "Ngầu!"

Hứa Lê từ đầu đến giờ không nói gì, hiện tại khóe môi nâng lên một chút.

Trần Tây Bắc cũng không lại so đo, Năng lực giảng dạy của ông ta vẫn rất tốt, tiết học tan, Hứa Lê ghi nhớ vài trang tài liệu.

Khang Cảnh Minh thấy bộ dáng này của cô, hỏi: "Ngươi thật không có việc gì sao?"

Hứa Lê nhàn nhạt lắc đầu.

Cô cũng là người bình thường, bị người khác nhằm vào, bị người khác lấy chuyện của gia đình mình ra đàm tiếu tự nhiên cũng sẽ thấy không thoải mái. Nhưng thấy Lý Vận chết, cô hiểu rõ được một đạo lý, càng là thời điểm người khác không buông tha chính mình, thì chính mình càng phải cho bản thân một con đường sống.

Vận đến bất quá chỉ có thể khiến ta trụy xuống để giữ vững, Vận đi qua mới có thể vương mình đứng thẳng nhẹ nhàng bước đi.

******

Sự việc của Lý Vận ngày đó cuối cùng cũng có kết quả, thời điểm ra quyết định, Hứa Lê cũng ở trong viện. Các giáo sư ý kiến đến trong viện, lãnh đạo của viện tìm Hứa Trạch nói chuyện, người lớn của nạn nhân nháo đến quá náo loạn, khiến cho càng ngày càng nhiều người nghị luận. Vì vậy, lãnh đạo phải đứng trên vị trí học thuật để đưa ra một lời giải thích thích đáng đến tất cả mọi người.

Bọn họ có ý tứ muốn bảo toàn danh dự cho Hứa Trạch, lãnh đạo của Viện không đề cập đến việc khai trừ nhưng là hy vọng Hứa Trạch có thể chủ động từ chức.

Vào ngày ra quyết định, Hứa Lê không yên tâm, chạy đến cửa văn phòng muốn nhìn một chút, kết quả chạm mặt Trần Tây Bắc, hai người ở chỗ ngoặt hành lang nói chuyện.

Nói được mấy cây cả hai bên trong lòng đều ngửa bài với nhau, cuối cùng Trầ Tây Bắc đơn giản nói: "Em là học trò có tiềm năng phát triển tốt, kiên định, cũng thông minh, lúc trước tôi đối với em có chút ý kiến, nhưng chung quy cũng mong muốn bồi dưỡng người tài. Nếu em còn mong muốn đến việc trở thành nghiên cứu sinh cũng không phải là không có biện pháp".

Hứa Lê cảnh giác nói: "Trần lão sư có ý gì thì thầy cứ nói thẳng đi."

Trần Tây Bắc cười đến chí tại tất đắc*, "Ba ba em vẫn luôn đang nghiên cứu một hạng mục quan trọng hàng đầu, hiện tại ông ấy đang nhận quyết định từ lãnh đạo, dù sao cũng phải từ chức, với hoàn cảnh này thì không còn khả năng tiếp tục hạng mục này nữa. Em chỉ cần mang theo tư liệu nghiên cứu đề tài của ông ấy đến phòng làm việc của thầy, tôi sẽ có biện pháp đem về tới cho em cơ hội nghiên cứu sinh".

* Chí tại tất đắc: 志在必得 (zhì zài bì dé), ám chỉ một người nào đó đã nắm chắc chiến thắng trong tay. Nguồn: Cloverdane

Hứa Lê nghe được đôi mắt đều trừng lớn, nửa ngày mới hiểu được ý tứ trong lời của Trần Tây Bắc, muốn mắng ông ta vô sỉ, nhưng là nói không nên lời.

Cô nỗ lực điều chỉnh sắc mặt của bản thân, vẫn lễ phép nói: "Cảm ơn, không cần phiền toái Trần lão sư."

Trần Tây Bắc nói: "Em cứ từ từ suy nghĩ thật tốt, dù sao đều là người một nhà, có cái gì, đầu đề của bài nghiên cứu cũng sẽ viết tên của em."

"Nghĩ kỹ rồi." Hứa Lê thanh âm thực trịnh trọng, cơ hồ là trả lời ngay lập tức không hề nghĩ ngợi, cô nói, "Tôi sẽ không lấy người nhà tới để đổi lấy ích lợi chính mình, tuyệt đối không."

Trong một góc nói chuyện, hai người đều đè nặng thanh âm.

Hứa Trạch từ văn phòng ra tới, tâm sự nặng nề đi đến chỗ ngoặt vừa vặn nghe được, cơ thể vẫn đứng bất động ở nơi đó, thật lâu cũng không thể bước đi.

Tự trách, gian nan chịu đựng đều có, càng nhiều hơn là hổ thẹn.

Ông dạy dỗ mấy trăm sinh viên có hơn chứ không kém, sống đến bằng này tuổi còn không hiểu thấu tường tận bằng đứa con còn đang đi học của mình.

******

Trang web trường học cùng ngày cũng thực mau thông báo biện pháp xử lý đối với sự việc của Lý Vận. Hứa Lê không về nhà, đi thư viện mượn mấy tài liệu thi lên thạc sĩ, thời điểm ra khỏi đây đã là buổi tối, di động của cô rung lên, bỗng nhiên nhớ tới hôm này là ngày Lục Gia Hành công tác trở về.

Cô chưa xem mà liên tiếp điện thoại, bên trong điện thoại, thanh âm của Lục Chấn Đông có chút gấp, "Hứa Lê, hiện tại ở trường học sao?"

"......Tôi ở".

"Ở đâu? Tôi lập tức qua đón cô!".

Hứa Lê mí mắt nhảy, báo địa chỉ.

Lục Chấn Đông xe cũng ở gần đây, không đến hai phút liền chạy đến dưới lầu thư viện, không kịp phân trần muốn cho nàng lên xe.

"Phát sinh cái gì?" Những lời nói trước đây của Lục Chấn Đông khiến Hứa Lê đối hắn có chút kháng cự.

Lục Chấn Đông đè nặng tính tình nói: "Bà bệnh nặng vào bệnh viện, Gia Hành hẳn là cũng chạy tới nơi, tôi hiện tại đón cô qua đó, cô là người hiểu chuyện nhất không phải sao, thấy bà liền muốn hết lòng muốn người cao hứng."

Bà nội bệnh nặng không ở bệnh viện trông nom, ngược lại là vô cùng lo lắng tới tìm cô.

Hứa Lê lắc lắc đầu, "Tôi còn có việc, không có biện pháp đi."

Thái độ của cô khiến Lục Chấn Đông cảm thấy ngoài ý muốn, "Bà nội tình huống vô cùng khẩn cấp, lần này khả năng không qua được, cô có chuyện gì có thể quan trọng hơn cái này chứ, nghe lời đi, cô tới đó rồi biểu hiện thái độ thật tốt, đây cũng là ý tứ của Gia Hành!".

Hứa Lê mới không tin, nếu là ý của Lục Gia Hành, chính anh liền gọi điện thoại đến cho cô.

"Nếu thực sự khẩn cấp, ngài liền mau trở về canh chừng bên cạnh bà nội đi." Hứa Lê cắn chặt răng, hôm nay sự việc của ba ba vốn dĩ đã khiến cô chịu đả kích, tâm 

Nàng thái độ làm Lục Chấn Đông cảm thấy ngoài ý muốn, "Bà nội đang ở tình huống thực khẩn cấp, lần này khả năng không qua được, ngươi có chuyện gì có thể so sánh cái này quan trọng, nghe lời, ngươi tới rồi hảo hảo biểu hiện, đây cũng là gia hành ý tứ!"

Hứa Lê mới không tin, nếu là Lục Gia Hành ý tứ, chính hắn liền đem điện thoại đánh lại đây.

"Nếu thực khẩn cấp, ngài liền mau trở về ở bên bà nội đi." Hứa Lê cắn chặt răng, hôm nay phụ thân sự vốn là làm nàng đã chịu đả kích, tâm một động một tiếng lớn nói, "Ngài muốn tôi đi, là nghĩ rằng bà nội một khi cao hứng liền đem cổ phần chuyển đến Lục Gia Hành, đúng không? Nhưng là tôi sẽ không đi, tôi cảm thấy bà nội cũng không hy vọng tôi là bởi vì như vậy mới đến thăm người."

Hứa Lê nói xong xoay người liền đi, Lục Chấn Đông là thật sự không nghĩ tới người luôn luôn chịu sự bố trí của người khác như thế nào đột nhiên dám phản kháng. Thấy nàng quyết tuyệt, ông thực sự không có biện pháp, đành phải bảo tài xế lái xe trở về.

Hứa Lê thấy Lục Chấn Đông không đi theo chính mình, liền gọi điện thoại cho Lục Gia Hành, đối phương không tiếp, cô lại gọi cho Tần Chiêu.

Hỏi thăm địa chỉ bệnh viện, cô liều mạng chạy hướng cổng trường, bắt được xe liền hướng bệnh viện đi tới.

Vừa rồi cô chính là muốn cho Lục Chấn Đông cũng khó chịu một chút, rốt cuộc vẫn là không bỏ xuống được bà nội. Dọc theo đường đi cô lẳng lặng chảy nước mắt, trong lòng mắng chính mình, thật là quá xấu rồi, lúc này còn nghĩ trả thù người khác. Nếu là thật sự không thể nhìn thấy bà lần cuối, đời này cô đều không thể tha thứ chính mình.

Bệnh viện, người Lục gia đã đến đông đủ, Tần Chiêu tới đón cô, "Lục tổng ở bên ngoài đợi đã rất lâu, vừa trở về, không chịu ăn không chịu uống, cô mau đi lên khuyên nhủ anh ấy một tiếng".

Hứa Lê hơi hé miệng định nói, nhưng cái gì cũng đều không thể nói thành lời.

Cửa thang máy mới mở ra, hai người bọn họ đã bị Triệu Đình ngăn cản, "Tần Chiêu, cậu đi trước đến chung cư Gia Hành lấy vài bộ quần áo sạch đến đây, thằng bé không chịu đi đâu cả, này còn không biết muốn ở lại canh chừng ở đây mấy ngày".

Tần Chiêu chân chưa kịp chạm đất vừa nghe đến đã đồng ý liền đi rồi.

Triệu Đình lôi kéo Hứa Lê bước vào lối đi khẩn cấp, nhướng mày hỏi: "Sao cô lại tới đây?"

Hứa Lê vội vã bước đi, "Ta đến xem bà nội."

"Hôn mê, cô đi cũng không ý nghĩa." Triệu Đình tóc có chút loạn, nhìn cô, nói, "Lúc trước, tôi đối với cô không thể nào đối xử tốt được, nhưng là hôm nay tôi cần thiết phải nói thẳng ra, lão thái thái nêm này không có gì trông cậy vào, tôi chỉ có mình Gia Hành là con, tôi thân là mẹ vì thằng bé điều gì cũng nguyện ý làm. Hiện tại sự nghiệp của nó đang ở thời điểm mấu chốt, nhà của cô lại xảy ra chuyện đó, khẳng định sẽ liên lụy đến vị trí CEO hiện tại của nó. Cô thật sự muốn tốt cho thằng bé, cũng đừng ở thời điểm này xuất hiện ở bên người nó, chờ sóng gió qua đi lại nói".

Trước mắt đã đủ nhiều tình huống hỗn loạn, Hứa Lê căn bản không nghĩ nhiều tới như vậy, cô thậm chí không có suy nghĩ cùng Lục Gia Hành có "sau này".

Triệu Đình đột nhiên nói như vậy, làm cô mê mang, buộc cô vừa đi về phía trước vừa tự hỏi.

"Tôi biết Lục Chấn Đông vừa rồi đi đón cô, khi đó lão thái thái còn không có hôn mê, hiện tại hôn mê bất tỉnh, cô không có việc gì phải ở lại đây, quấn lấy thằng bé cũng không có ý nghĩa gì." Triệu Đình từ phía Lục Chấn Đông biết được không ít tin tức, bà nói, "Việc của ba cô, trường học quyết định đưa ra giải pháp như thế để công chúng hạ hảo, bản thân ông ấy phải bị khai trừ. Nhưng Lục Chấn Đông nhờ vào các mối quan hệ giúp giải quyết chu toàn mọi chuyện, lúc này mới có thể đưa ra được kết quả giữ lại thể diện nhưu vậy. Tôi biết nhà các người luyến tiếc Lục Gia Hành, tôi cũng không trông cậy vào việc cô có thể rời khỏi thằng bé, chỉ cần trong khoảng thời gian này, cô đừng ở bên cạnh nó, sau này cũng sẽ có lợi cho cô".

Triệu Đình nói không rõ tình huống từ đầu, hiện tại nói rõ ràng, Hứa Lê nghe xong liền hiểu rõ.

Cô từ lối đi khẩn cấp ra tới, xa xa có thể nhìn đến Lục Gia Hành đứng ở bên kia, mu bàn tay anh hơi hơi chuyển động, áo sơ mi cởi nút cuốn trên cánh tay, trên cánh tay vẫn còn quấn lấy băng gạc, trên mặt anh không có bất luận biểu tình gì, lẳng lặng đứng yên đó, nhìn qua có chút cô đơn.

Hứa Lê nhớ đến mấy ngày này anh gọi điện thoại đến cho cô, mỗi lần đều bị cô gọi một tiếng, "Uy, anh Gia Hành". Anh tức giận đến nửa ngày không nói nên lời.

Cô không đi về phía trước, yên lặng quay người bước trở lại con đường cũ, dọc theo cầu thang từng đoạn đi xuống dưới.

******

Hai người từ đó cơ hồ không có liên hệ, một tuần sau, Tần Chiêu gọi điện đến cho cô, nói Lục Gia Hành uống say, trong người giống như rất khó chịu, muốn cô đến chung cư xem xem.

Hứa Lê tới nơi, Tần Chiêu không đi theo đi lên, chỉ nói: "Lão Phu nhân trong nhà tình huống đã có chuyển biến tốt đẹp, buổi sáng vừa mới tỉnh, còn có thể ăn ít cơm. Lục tổng đêm nay vừa mới tham gia tiệc xã giao này, thật sự trọng yếu không thể bỏ được nên mới đi. Ai biết cậu ấy hôm nay đặc biệt khác thường, rượu trắng, rượu Tây uống vào không ít. Chị Vương không ở đây, tôi cũng không dám nói với người nhà Giám đốc, Lục tổng đau nhức người, cô đi lên xem cậu ấy đi."

Trong nhà không bật đèn, đen như mực, thực an tĩnh, Hứa Lê thiếu chút nữa đều cho rằng Tần Chiêu lầm, trong nhà căn bản là không ai.

Nàng nghe được phòng ngủ chính có động tĩnh, đẩy cửa ra, đem đèn mở lên.

Lục Gia Hành ngồi ở cửa sổ sát đất, bên người lại có mấy chai rượu vang đỏ uống đến không còn tỉnh táo. Anh còn mặc chính trang, áo sơ mi một bên vạt áo bỏ ra khỏi quần tây có vài cúc áo mở ra.

Đột nhiên lên chói mắt ánh sáng làm anh nổi nóng, giơ tay che mắt, "Tắt!"

Hứa Lê không dám chọc anh, tắt đèn, chỉ có thể dựa vào ánh sáng ngoài cửa sổ để qua đi.

Tầm mắt thực mau thích ứng với bóng tối, cô ngồi xổm xuống, nhìn đến khuôn mặt anh tuấn có chút suy sút của Lục Gia Hành.

Người nào đó say đến thực mơ hồ, cúi đầu nói hai câu gì đó, nâng tầm mắt lên tới nhìn Hứa Lê, "Là ai?"

"Hứa Lê." Cô nói.

Lục Gia Hành hồi thần trong chốc lát, duỗi tay liền đem cô ôm kéo vào trong lòng ngực.

Hứa Lê chưa kịp phản ứng, cả người đã dán sát vào trong người anh rồi, ngực của nam nhân thực kiên cố, mang theo nhiệt khí nóng rực.

"Anh...... Anh mau buông tôi ra!"

Lục Gia Hành sức lực rất lớn, ôm cô không chịu buông, Hứa Lê không thể thoát ra, tay ở trên người anh ra sức đẩy ra tạo khoảng cách, "Anh đừng như vậy! Anh Gia Hành đừng như vậy!".

Lời này giống chạm đến đến giới hạn của anh, Lục Gia Hành rốt cuộc cảm xúc không thể khống chế được trực tiếp đem cô áp ở dưới thân.

----------------------

Tui hứa sẽ không lười nữa đâu, mà công nhận một chương dài quá huhuhuhuhu. Với lại mình đã tìm được bí quyết edit nhanh rồi hahahahaha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro