Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu nhân vật thuần lang

ký.

Thể loại:Trường thiên,

ngược tâm, có H, HE

Couple: KrisYeol, HunYeol,

BaekYeol, KrisLay, HunHan,

SuChen

Tác giả:G_Woong

Editor: Tiny

Fic dịch đã có sự đồng ý của

tác giả. Dẫn link nhớ ghi rõ

nguồn. Thanks!

Chapter 1( Có H đoạn cuối)

Câu chuyện vốn là bắt đầu

xảy ra tại một khuôn viên

trường học, nội dung kể về

những người giàu có, đẹp

trai, nữ thần và một cậu bé

nghèo.

Ngô Diệc Phàm học đến năm

năm lớp 12 vẫn không tốt

nghiệp. Cũng không phải vì

hắn đầu óc kém cỏi, mà là

khi học Trung học hắn có

thể sống cuộc sống Thái tử,

muốn gió được gió muốn

mưa được mưa, lại từ chối

không muốn lên Đại học.

Ngô Diệc Phàm có ngoại

hình rất tuấn tú, chỉ cần

dựa vào bộ mặt ấy thôi cũng

đủ để người ta điên đảo, cao

tầm mét chín. Theo lý

thuyết mà nói, được một

người vừa đẹp trai lại giàu

có như vậy theo đuổi hẳn là

sẽ rất tự hào đi, là chuyện

mà bao nhiêu nữ sinh mơ

ước. Nhưng Trương Vũ

Đồng, hoa khôi của khối 12

lại không hề nghĩ vậy.

Trương Vũ Đồng là học sinh

mới chuyển trường. Ngay

ngày đầu tiên chuyển đến đã

nhanh chóng nổi tiếng. Rất

nhiều nam sinh hận trời đất,

một mỹ nhân tuyệt sắc như

vậy tại sao lại không chuyển

đến lớp mình.

Trương Vũ Đồng cũng thừa

nhận, lần đầu tiên nhìn thấy

Diệc Phàm liền cảm thấy ông

trời thật không công bằng.

Sao lại có thể đem mọi thứ

tốt đẹp như vậy chỉ đặt lên

một người. Nhưng ngày đó,

chính mắt cô chứng kiến

bạn thân nhất của mình -

Vu Hiểu Nguyệt tự sát, lúc

đó cô ấy đứng trên lan can

tầng cao nhất của phòng học

đối diện, nước mắt giàn dụa

mà thốt lên câu trăn trối

cuối cùng : Ngàn vạn lần

cũng đừng đến gần Ngô Diệc

Phàm, trường Ưng Tài.

Đó là cô bạn thân nhất của

cô, cô nhất định phải điều

tra bằng được, Ngô Diệc

Phàm rốt cuộc đã làm

chuyện gì với Hiểu Nguyệt

mà lại khiến cô ấy đến cả

mạng sống cũng không

luyến tiếc như vậy? Cho nên,

đối với việc được Ngô Diệc

Phàm theo đuổi, cô bé cũng

không tỏ thái độ cụ thể, chỉ

là đi theo bóng tối, hy vọng

có thể tỉnh táo mà điều tra

được chân tướng.

Mà khi cô bé chuyển trường

cũng khiến những cậu con

trai trong lớp C đứng ngồi

không yên. Bởi vì lớp của họ

chưa bao giờ được bình bầu

hoa khôi trong trường Ưng

Tài, mà khi Trương Vũ Đồng

chuyển đến lớp bọn họ, bọn

họ lại có thêm hi vọng, lớp

bọn họ cuối cùng cũng đã có

thể hãnh diện. Cũng có

không ít cậu con trai thầm

nghĩ, muốn cô bé là mối tình

đầu của mình, nhưng dưới

áp lực của Ngô Diệc Phàm

thì không dám tỏ rõ. Trong

số ngồi trong bóng tối mà

không dám bày tỏ tâm ý với

Trương Vũ Đồng, ngồi sau

cô bé mà uất ức-Phác Xán

Liệt.

Gia cảnh Xán Liệt rất nghèo,

tồn tại cùng Ngô Diệc Phàm

đúng là cực khổ vô cùng .

Baba là ma cờ bạc, mama là

thu ngân của một siêu thị

nhỏ, đồng lương ít ỏi vừa về

đến nhà đã bị baba giật mất

đem đi đánh bạc. Mẹ cậu

không biết đã bao nhiêu lần

ôm cậu khóc nức nở. Phác

Xán Liệt cũng muốn giúp mẹ

chia sẻ gánh nặng gia đình.

Ít nhất thì cậu cũng muốn

chăm chỉ học hành kiếm

chút tiền học bổng và vân

vân. Nhưng cho dù cặp kính

đang yên vị trên khuôn mặt

cậu càng ngày càng tăng độ

nặng hơn, nó dày cộp tựa

như muốn đè bẹp luôn cái

mũi nhưng thành tích của

cậu cũng chỉ đứng tầm

trung trung của lớp, mãi

cũng không di chuyển. Cho

nên cậu như một cái thùng

chứa , hèn nhát, thậm chí

gần như một kẻ nghèo hèn

tự ti , là đối tượng để

những nhóm hung ác trong

lớp trút giận.

Nhưng dù biết đó là việc

không thể, Phác Xán Liệt

vẫn luôn phản ứng rất kích

động mỗi khi Trương Vũ

Đồng xuất hiện. Đó là khi

chìm đắm trong bóng tối,

tình cờ nhìn thấy ánh sáng

tươi đẹp sẽ sinh ra cảm giác

sùng bái, tôn thờ. Tuy rằng

ngoài việc chuyển bài thi,

Trương Vũ Đồng chưa từng

chủ động quay xuống,

nhưng cậu vẫn luôn thầm

ngưỡng mộ.

Không chỉ là mỗi trong lớp

mà ngay cả toàn trường

cũng đều biết chuyện Ngô

Diệc Phàm theo đuổi Trương

Vũ Đồng. Đối với cái người

tên Ngô Diệc Phàm , Phác

Xán Liệt cực kì chán ghét,

bỏ qua việc hắn vừa đến lớp

đã bày ra bộ dạng kiêu

ngạo, hắn dựa vào việc mình

là con của Hiệu trưởng mà

lộng hành, muốn làm gì thì

làm. Ngô Diệc Phàm đã

không chỉ một lần cười nhạo

cậu mang theo cái hộp cơm

cũ mèm khó coi. Sau đó mấy

tên tay sai còn nịnh nọt lấy

lòng mà úp hộp cơm của

Xán Liệt nghiêng ngả trên

mặt đất, thậm chí còn cười

giễu cợt khi cậu quỳ xuống

mặt đất ăn bằng hết số cơm

đó.

Kỳ thật Xán Liệt cũng rất

cao, chỉ thấp hơn Diệc Phàm

có nửa cái đầu. Nhưng cậu

tự ti, hơn nữa thân hình gầy

nhom, cứ luôn đi khom

lưng, cho nên nhìn qua rất

nhỏ con, bắt nạt tốt lắm.

Diệc Phàm chưa bao giờ tự

mình động thủ đánh cậu,

nhưng hắn sẽ luôn ngồi bàn

cuối mà thưởng thức, nhìn

đàn em hành hạ Xán Liệt

mà nhếch miệng cười.

Trong lớp ai cũng khinh

thường một thằng nhà

nghèo như Xán Liệt, cũng

chẳng một ai ra tay giúp đỡ,

cứ thế mà ngày qua ngày

đùa giỡn cậu. Cuối cùng thì

cũng có một ngày, có một

tên bóp chặt cổ Xán Liệt,

thít chặt đến mức cậu tựa

như không thể hít thở nổi,

thêm vào đó còn có mấy tên

khác bắt đầu tụt quần Xán

Liệt. Mọi người trong lớp đa

số vẻ mặt rất hứng thú mà

nhìn kịch hay, tất nhiên là

cũng có những người không

thể làm gì, chỉ có thể quay

đầu nhìn sang phía khác.

"Dừng tay!"

Trương Vũ Đồng biết những

tên này theo lệnh của Ngô

Diệc Phàm, mà cô bé biết,

lời nói của mình với Ngô

Diệc Phàm vẫn có giá trị.

Cho nên cô bé đứng lên,

ngăn cản mấy tên bệnh

hoạn kia không tiếp tục làm

trò lăng nhục người khác.

Xán Liệt lập tức lấy lại hô

hấp, vội vàng há miệng thở,

một bên kinh ngạc mà nhìn

nữ thần vì mình mà xuất

đầu lộ diện, ngơ ngác há hốc

miệng nhìn cực ngố. Ngô

Diệc Phàm ý bảo mấy tên

đàn em đừng gây chuyện.

Sau đó Xán Liệt ở phía sau

lắp bắp cúi đầu nói với

Trương Vũ Đồng

"Cám ơn. . . . . . Cám ơn."

"Không có gì."

Trương Vũ Đồng cũng không

quay đầu lại. Tuy bình tĩnh

nhưng vẫn có chút lo lắng,

sợ sẽ làm phức tạp mọi

chuyện.

Từ khi đó, Xán Liệt càng

đối với nữ thần một lòng

một dạ. Ngô Diệc Phàm mấy

lần nhìn cậu đều là lúc cậu

đưa đôi mắt gần như là tôn

sùng với Trương Vũ Đồng,

cũng bắt đầu lên kế hoạch.

Hôm nay, Xán Liệt như

những ngày thường mà đi

về nhà. Để tiết kiệm tiền xe

nên cậu thường đi bộ đến

trường, thường thì đi cũng

phải mất 40 đến 45 phút,

mỗi ngày đều là như vậy,

như tập thành thói quen.

Dù sao thì trở lại ngôi nhà

như cái lồng chim bồ câu

kia cũng rất áp lực. Cậu lại

không nghĩ tới trên đường

về lại gặp phải ôn thần. Ngô

Diệc Phàm dẫn theo bốn tiểu

đệ, mỗi người đều mang vẻ

mặt đùa cợt.

"Phác Xán Trư, đi dạo cùng

bọn anh không?"

Tần Hải đặt gậy bóng chày

kẹp qua sau gáy.

"Không. . . . . . Không cần."

Phác Xán Liệt cứ lùi từng

bước, từng bước, cuối cùng

vẫn bị vây lại.

"Nói mày đi, thì mày phải

đi."

Lưu Tiêu lên tiếng nói tiếp.

"Chớ có không biết điều."

Xán Liệt bị ép, bất đắc dĩ

phải đi theo bọn họ đến một

kho hàng đã bị bỏ trống,

xem ra nơi này đã là căn cứ

địa từ lâu của bọn họ. Cậu

bị đẩy ngã xuống đất, đành

phải nâng nâng gọng kính

mà ngồi bệt xuống đất, cúi

đầu nghĩ thầm. (Hôm nay

tiêu rồi)

"Có phải cậu thích Trương

Vũ Đồng ?"

Không hề có thông báo mà

xuất hiện trước mặt Xán

Liệt. Vẻ mặt tức giận cực

đẹp trai đó khiến người

khác không dám nhìn thẳng.

Đối với Xán Liệt mà nói, quả

thực rất giống ma quỷ hiện

hình vậy.

"Nói cho anh nghe chút đi

nào, biết đâu anh lại có thể

giúp cậu đấy?"

Vừa dứt lời, mấy tên tay sai

kia còn cười phì lên.

"Em. . . . . . Em không có."

Xán Liệt cúi đầu, ra sức phủ

nhận.

"Anh đã cho cậu cơ hội để

thẳng thắn thừa nhận, ất

thế mà cậu lại còn cố tình

muốn chọn con đường nói

dối."

Ngô Diệc Phàm đứng lên,

đưa mắt về bên mấy tên thủ

hạ. Tự mình chọn một chiếc

ghế sạch sẽ rồi ngồi xuống.

" Cậu cũng không biết tự soi

gương, với cái ngoại hình

này mà còn đòi cùng anh

tranh giành mỹ nhân sao?

Anh nói cho cậu biết, anh

đây cũng đã từng quan hệ

với những đứa con gái còn

xinh đẹp hơn cả Vũ Đồng.

Nhưng là anh thích cảm giác

chinh phục những đứa con

gái có kiểu ngoại hình băng

thanh ngọc khiết như cô ấy.

Tưởng tượng hình tượng

ngọc nữ nằm dưới thân anh

mà biến thành dâm phụ.

Anh thật không thể khống

chế hứng thú của chính

mình."

Mấy lời của Diệc Phàm như

những trận bom dội thẳng

vào tai Xán Liệt. Cậu nhìn

người con trai trước mặt với

ánh mắt kiểu... không thể

tin nổi.

"Mà cậu, lại không nghe lời

như vậy. Chờ anh có được

cô ấy, các cậu muốn làm gì

cô ấy thì tùy. Chỉ có điều,

phải xem bản lĩnh của cậu

chút chứ nhỉ? Dù sao thì số

người xếp hàng vẫn còn rất

rất là nhiều."

Dứt lời mấy tên tay sai liền

cười rất là gian xảo.

" Anh dám động đến cô ấy!"

Xán Liệt không biết lấy

dũng khí từ đâu, dùng hết

sức mà đứng dậy.

"Nếu anh dám động đến cô

ấy, tôi sẽ giết anh."

Sự tồn tại của Trương Vũ

Đồng trong lòng cậu tựa

như một nữ thần, là ánh

sáng trong đêm tối. Thậm

chí cậu không để ý đến an

nguy của bản thân mà uy

hiếp tên ác ma trước mặt.

" Không biết điều à, được ,

đánh nó cho tao!"

Ngô Diệc Phàm cũng hơi

ngạc nhiên về sự quan trọng

của Vũ Đồng trong lòng Xán

Liệt.

Những nắm đấm, cú đạp cứ

như mưa to mà rơi xối xả

xuống thân mình của cậu.

Xán Liệt chỉ biết ôm chặt

đầu để tránh bị thương.

Trước kia cũng không phải

là chưa từng bị đánh như

thế này, sau đó cũng đã

từng muốn lên lớp tố cáo,

nhưng thái độ của thầy giáo

đã khiến tim cậu hoàn toàn

đóng đá. Tuy cậu còn nhỏ

tuổi nhưng cũng đã hiểu

được xã hội này có bao

nhiêu hắc ám, những tầng

lớp yếu thế phải chịu áp

bức như nào.

Mấy kẻ đó đánh đến mỏi

tay, tốc độ cũng chậm lại,

cuối cùng cũng có người

hiểu được toàn thân cậu giờ

toàn là vết thương nên

ngừng tay lại. Ngô Diệc

Phàm nhìn Phác Xán Liệt

cực kỳ chật vật mà nằm

trên nền đất.

"Mấy cậu không phải là

muốn cái gì đó kích thích

chút sao?"

Phác Xán Liệt mơ hồ cảm

thấy, đánh vẫn chưa xong

chuyện. Nhìn thấy ánh mắt

của Ngô Diệc Phàm đang

nhìn về phía mình. Cậu biết,

hắc ám bây giờ mới bắt

đầu. Nhưng vạn lần cũng

không thể nghĩ đến, lũ đó

lại đối đãi với mình bằng

cách đó.

Quần áo của cậu bị mấy

người đó lột sạch. Trong đó

còn có một tên, lấy chiếc

bút đỏ, viết một hàng chữ

dưới lưng cậu.

"Tôi thích bị bạo cúc!"

Còn vẽ thêm mũi tên chỉ

xuống dưới. Mấy tên đó

hoàn thành bức tranh liền

cười to hơn nữa, lấy di động

chụp luôn hình ảnh này. Tay

chân Xán Liệt đều bị ghìm

chặt. Tức giận kèm thêm

cảm giác bên hông đau nhói

đủ khiến cậu suýt rơi vào

hôn mê trong chốc lát. Ngô

Diệc Phàm đi đến trước mặt

cậu, nhìn cậu đầy trêu tức.

Sau đó nói một câu, một câu

mà khiến cả đời này cậu

cũng không thể quên được.

"Nếu đó là nguyện vọng của

cậu, vậy thì thành toàn cho

cậu đi!"

"Đại ca, anh thật sự muốn

thượng nó sao? Nó cũng là

con trai mà!"

"Cậu không biết hả? Nam

với nam quan hệ, còn thích

hơn quan hệ về nữ đấy"

Một tên đứng bên phải giải

thích.

"Nhưng không phải phía

sau nó rất bẩn sao?"

"Không phải mang bao là

được sao."

Một tên nịnh nọt đem một

bọc nhỏ plastic có in chữ D

ngoài vỏ mang đến cho Ngô

Diệc Phàm.

" Con gái ta đây cũng chơi

nhiều rồi, với con trai lại

càng tò mò."

Ngô Diệc Phàm cười cợt, anh

bắt đầu cởi dây lưng. Ngay

từ đầu anh không hề có ý

muốn làm như vậy. Nhưng

chân của tiểu tử này trắng

nõn lại còn thon dài, thật

chói mắt. Ma xui quỷ khiến

lại mà mang đến cho anh có

hứng thú.

Hai chân bị hai người giữ

chặt rồi banh ra rộng nhất

có thể. Nơi bí mật cứ thế

mà lồ lộ ra trước mắt mấy

người. Xán Liệt hận không

thể cắn lưỡi tự sát, chết

quách đi cho xong. Nhưng

cậu biết, dù cậu có chết,

mấy tên đó cũng không

buông tha cho cậu. Ngô Diệc

Phàm dùng tay xoa cặp đùi

trắng mịn của Xán Liệt, dần

dần tiến lên trên. Ngón tay

chạm đến da thịt mềm mại

kia, cảm giác thật sự là rất

thoải mái.

Tuy rằng anh đã từng xem

GAV, xem cách hai thằng

con trai làm tình. Nhưng tự

mình trải nghiệm lại là một

cảm giác hoàn toàn khác.

Anh thô bạo nhét một ngón

tay vào thẳng hậu huyệt

chặt khít của Xán Liệt, lại

tiếp tục nhét thêm một

ngón tay nữa. Anh luôn luôn

là người không có quá nhiều

kiên nhẫn, dùng sức cọ nhẹ

bên trong, chợt nghe thấy

âm thanh khàn khàn kêu

đau từ cổ họng Xán Liệt.

"Mấy cậu, có ai mang theo

kem hay cái gì đại loại như

thế không."

Tốt xấu gì cũng là Đại ca có

kiến thức rộng, trong đầu

Ngô Diệc Phàm chợt như

nghĩ ra sáng kiến gì đó.

Mấy tên tay sai vội vàng lục

mấy cái túi mang theo. Xán

Liệt thấy sức nặng đè lên

mình bỗng được buông lỏng,

cậu vội vàng trở mình

chuẩn bị chạy trống lại bị

Ngô Diệc Phàm kéo chân lại.

Ngay lập tức có cảm giác từ

phía sau. Ngô Diệc Phàm

nhận đang BCS và dịch bôi

trơn từ đồng bọn. Cậu trợn

tròn mắt, mấy tên kia là trai

thẳng mà còn tùy tiện mang

theo mấy thứ này. Diệc

Phàm cả người nóng bừng,

vội vàng nhét những ngón

tay mang theo dịch bôi trơn

đi vào bên trong hậu huyệt

Xán Liệt. Có thêm dịch bôi

trơn, những ngón tay di

chuyển dễ dàng hơn. Việc

này không nên chậm trễ

nữa, Ngô Diệc Phàm mang

theo "súng" mạnh mẽ đi

vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro