Chap 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xán Liệt về đến nhà, cởi giày
đặt bên đống giày bên cạnh,
đẩy cửa gọi lớn.
“Bạch Bạch, tớ rất đói đó!”
Bạch Hiền từ phòng bếp
nghiêng đầu nhìn ra, bất
đắc dĩ nhìn tên đại ngốc này
với anh mắt khinh bỉ.
“Cũng sắp được rồi, còn đợi
món cá chua nữa.”
Xán Liệt hì hì cười, sau đó
vào phòng thay quần áo,
thay nhanh rồi đi đến bên
phòng bếp hỗ trợ.
“Oa, thơm quá đi! Bạch Bạch
của chúng ta hiền lành, đảm
đang như này thật khiến tớ
xấu hổ quá đi a!”
Nhìn quanh phòng bếp một
chút lại tiếp tục trầm trồ.
“Oa, hôm nay là ngày gì vậy,
cậu nấu thật nhiều đồ ăn
đó. Sinh nhật tớ còn chưa
tới nữa, hay là ngày kỉ niệm
ở chung? Cũng không phải
mà!”
“Tớ muốn nấu thì nấu thôi,
gì mà lải nhải ghê vậy?”
Bạch Hiền đỏ mặt, dứ dứ
vung nồi đuổi Xán Liệt ra
khỏi phòng bếp. Xán Liệt
vừa mới bước ra ngoài,
trong phòng bếp lại trở nên
im lặng, tươi cười trên
khuôn mặt Bạch Hiền cũng
dần dần đông lại.
Hôm nay Xán Liệt rất vui vẻ,
liên tục lớn tiếng nói
chuyện, mà Bạch Hiền
không giống trước kia, sẽ
trợn mắt hoặc cùng đùa vui
với cậu. Cậu ta chỉ cúi đầu
rồi lại ngẫu nhiên ngẩng đầu
đăm chiêu chăm chú nhìn
Xán Liệt, vài giây sau đó lại
cúi đầu. Cho dù Xán Liệt có
ngu ngốc đến mức nào thì
cậu cũng phát hiện ra điều
bất thường đó.
“Bạch Bạch, hôm nay cậu
sao vậy?”
Xán Liệt buông đũa xuống,
vẻ mặt còn thành thật mà
nhìn Bạch Hiền.
“Xán Liệt à, Thế Huân thì
được, còn người kia, không
thể.”
Sau đó Bạch Hiền nhìn thấy
sắc mặt Xán Liệt cực kỳ khó
coi mà đứng bật dậy.
“Cậu… Cậu đang nói cái gì
vậy?”
“Xán Liệt, đêm qua. . . tớ đã
nghe thấy hết.”
Trong đầu Xán Liệt boong
một tiếng, vô tình làm
nghiêng bát canh nóng,
nước nóng chảy tràn xuống
mặt đất. Bạch Hiền thở dài,
kéo tay Xán Liệt đang cuống
quít thu dọn cục diện ngày
càng hỗn loạn.
” Hay để tớ rời đi.”
“Không phải vậy.”
Xán Liệt lầm bầm nói.
“Xán Liệt, không phải mình
có ý khinh thường ý của
cậu, nhưng tớ thật không
hiểu.”
Bạch Hiền cúi thấp đầu thu
dọn.
“Trong lòng cậu, người đó là
hắn ta sao? Tớ đây tình
nguyện để cậu lựa chọn Thế
Huân.”
” Bạch Bạch. . .”
Xán Liệt gần như cầu xin
mà kéo vạt áo Xán Liệt.
“Hãy nghe tớ nói hết, tình
cảm của cậu thì tất nhiên là
dựa theo chính nguyện vọng
của cậu lựa chọn rồi, không
ai có thể ngăn cản cậu,
nhưng tớ hi vọng cậu hiểu
rõ. Tình yêu cũng không
phải mơ tưởng .”
Bạch Hiền nói xong thu dọn
mọi thứ trên bàn, đi lấy
khăn lau sạch những thứ
còn vương dưới đất. Trong
lúc đó,  Xán Liệt vẫn duy trì
tư thế quỳ trên mặt đất,
không hề động đậy.
Đợi cho Bạch Hiền thu dọn
xong, cậu vẫn cúi đầu quỳ
tại đó, giống như con cún bị
bỏ rơi. Bạch Hiền thở dài,
từ phía sau ôm lấy lưng
cậu.
“Tớ và Ngô Thế Huân đều
hơn cái người kia, thật tâm
mà quan tâm cậu, chắc hẳn
là cậu hiểu.”
Người trong lòng khẽ run
rẩy, Bạch Hiền càng ôm chặt
cậu hơn.
“Kỳ thật cái gì cậu cũng
biết, nhưng cậu lại cứ giả
ngu. Nhưng tại sao đứng
trước người đó cậu lại trở
thành kẻ ngốc đến như vậy?
Rốt cục thì hắn ta đã dùng
thứ gì để che mắt cậu ?”
“Bạch Bạch, đừng nói nữa.”
“Xán Liệt, đừng yêu hắn ta,
tớ cầu xin cậu đấy.”
Khóe mắt Bạch Hiền tràn ra
một ít chất lỏng, nhưng cậu
ta kiêu ngạo, ngẩng đầu để
nó không chảy xuống.
“Đừng cho hắn ta cơ hội để
lại tổn thương cậu.”
“Bạch Bạch, tớ không biết.”
Xán Liệt buông hai tay Bạch
Hiền đang ôm cậu, xoay
người đối mặt với cậu ta.
“Tớ thật sự không biết mình
làm sao vậy?”
“Phác Xán Liệt, cậu thật sự
rất tàn nhẫn.”
Bạch Hiền đẩy ra, đi về
phòng của mình.
“Bạch Hiền, tớ xin lỗi.”
Xán Liệt ngồi dưới đất, vùi
đầu vào hai chân.
Gần đây Thế Huân rất đau
đầu, Gia Nghiệp đột nhiên
bỏ dở không hợp tác với
một số hạng mục của Tập
đoàn Long Thần, mà quan
trọng nhất là kinh doanh
bất động sảng. Mấy ngay
nay Tập đoàn Long Thần
cũng đổ khá nhiều tiền đầu
tư vào thị trường chứng
khoán. Ông ngoại Thế Huân
vẫn coi việc đầu tư này là
quan trọng nhất nên luôn
đặt nó ở vị trí hàng đầu, rất
nghiêm túc phân phó Thế
Huân nhất định không để có
sai sót.
Vốn nghĩ việc một mình
đứng ra chủ trì hôn lễ của
Tuấn Miên sẽ gây được
thiện cảm và duy trì mối
quan hệ tốt đẹp vố có,
nhưng dựa theo những gì
đang diễn ra, có vẻ như Gia
Nghiệp đang đổi ý. Lúc
trước đàm phán vẫn suôn
sẻ, chuẩn bị đi đến kí kết
hợp đồng, sau đó lại nói cần
suy nghĩ thêm chút nữa.
Thế Huân lại phải một mình
đi đến Gia Nghiệp, xem
Tuấn Miên có ý gì?
“Thật ngại, Ngô tiên sinh.”
Thư ký của Tuấn Miên tao
nhã cười với Thế Huân.
“Kim tổng gần đây rất ít đến
Gia Nghiệp, đa phần đều
công tác ở nước ngoài.
Phiền ngài phải đến đây,
thật sự là ngàn vạn lần xin
lỗi .”
Sau khi Thế Huân mệt mỏi
rời khỏi Gia Nghiệp, thư ký
cầm điện thoại gọi đi.
“Mr. Jin, Ngô tiên sinh vừa
mới tới, tôi đã nghe lời ngài
phân phó.”
“Tốt.”
Tuấn Miên ngồi trong văn
phòng nghe điện thoại.
“Quả nhiên tìm đến đây.”
Diệc Phàm ngồi trên ghế
trong phòng của Tuấn Miên
tươi cười.
“Kế tiếp, nên cho nó chút
mồi ngon để mắc câu.”
“Cậu ấy là em của anh mà!”
Tuấn Miên sợ hãi người đàn
ông đang ngồi trước mặt lúc
này.
“Đúng vậy, là em trai, cùng
cha cùng mẹ.”
Diệc Phàm hơi nhíu mi nhìn
Tuấn Miên.
“Có phải anh cảm thấy tôi
quá mức tàn nhẫn? Với
chính em trai mình còn ra
tay nặng như vậy.”
Tuấn Miên lắc đầu.
” Tôi chỉ cảm thấy, sau này
anh nhất định sẽ phải hối
hận.”
“Hừ, vậy đến lúc đó nói
sau.”
Diệc Phàm quay đầu đi,
không muốn tiếp tục đề tài
này, bắt đầu lật xem hợp
đồng của Gia Nghiệp với
Tập đoàn Long Thần.
Thế Huân rời khỏi Gia
Nghiệp, lái xe đã đợi hắn
sẵn dưới lầu. Hắn chuẩn bị
ngồi xuống thì điện thoại đổ
chuông, thì ra là Lộc Hàm.
“Thế Huân, cậu đang ở đâu.
Có đói bụng không? Tôi đã
dắt chỗ ở Bon Appétit , cùng
nhau ăn cơm chứ?”
“Tiểu Lộc, tôi không muốn
ăn gì hết. Anh tự ăn đi!”
Thế Huân lười biếng không
muốn quan tâm gì nữa. Gần
đây hay đi cùng Lộc Hàm.
Thậm chí ăn cơm cùng y
cũng dần trở thành thói
quen.
“Ờm, không ăn cơm nhưng
nhớ tìm thứ gì đó bỏ bụng
nha. Đừng để bụng đói mà
làm việc!”
Câu nói cũng cực giống lời
quan tâm của bạn bè, Thế
Huân cũng hiểu được và
cũng dần quen. Lắc lắc đầu
nói vài câu đồng ý, Thế
Huân tắt điện thoại, nói
người lái xe quay về công
ty. Kế hoạch kia cần phân
tích sâu thêm chút nữa, để
có thể mang lại nhiều điều
kiện có lợi hơn cho Tập
đoàn.
Chờ xe Thế Huân rời đi, Lộc
Hàm mở cửa xe từ bãi đỗ
không xa đó, cười khổ mà
tự giễu chính mình.
“Lộc Hàm. Mày không đi
làm cảnh sát thật quá đáng
tiếc.”
Rời khỏi Gia Nghiệp, Diệc
Phàm tự mình lái xe đến
văn phòng luật sư của Xán
Liệt, trên đường còn mua
trà sữa mà Xán Liệt thích
uống nhất. Khi tới nơi, anh
vừa định gọi điện cho cậu
đã thấy cậu đứng dưới lầu
nhìn xung quanh, đợi Bạch
Hiền xuống tiến lại cười
đùa, lại bị Bạch Hiền coi
như không khí mà đi cùng
những đồng nghiệp khác.
Xán Liệt xấu hổ một mình
đứng giữa đại sảnh, khóe
miệng vẫn còn chưa kịp thu
lại nụ cười, mà đôi mắt vô
tội đã lộ ra tràn đầy thất
vọng, bộ dạng như vậy, ai
nhìn thấy cũng thương hại.
Diệc Phàm không chút suy
nghĩ liền mở cửa xe, đi về
phía cậu, một tay mà kéo
người phía trước ôm vào
lòng.
“Làm sao vậy? Em cãi nhau
với bạn cùng phòng sao?”
Xán Liệt không nghĩ tới Diệc
Phàm sẽ đột nhiên xuất
hiện, hơn nữa lại còn công
khai ôm mình dưới lầu. Cậu
vội vàng mạnh mẽ giãy ra,
vội vàng hết nhìn đông rồi
lại nhìn tây xem có người
hay không, quang trọng nhất
là đừng để bạch Hiền nhìn
thấy.
“Đừng nhìn, đều đã đi hết
rồi.”
Diệc Phàm có chút phiền
lòng, sợ hãi bị mọi người
nhìn thấy đến vậy sao?
” Anh đến đây làm gì vậy ?”
Xán Liệt không hiểu tức
giận từ đâu tới.
” Tới làm gì? Tới đón em!”
Diệc Phàm cũng hơi giận,
hảo hảo mà tới đón cậu thế
lại còn bị cậu coi làm bồ
trút giận như này.
” Vậy sao không nói trước
với em?”
” Nói trước làm gì? Bạn trai
em cho em một bất ngờ
không được sao?”
“Bạn trai cái gì?”
Xán Liệt đỏ mặt, Diệc Phàm
nhìn thấy cậu như vậy tức
giân cũng vơi đi một nửa,
cầm giúp cái túi cồng kềnh
chứa máy tính của Xán Liệt
sau đó nói.
“Đi, cùng ăn cơm nào!”
“Không cần, em về nhà ăn
cũng được.”
Xán Liệt muốn lấy lại cái túi
lại chạm đến khoảng không.
” Về nhà thì ăn cái gì? Nhìn
bộ dạng của bạn cùng phòng
em vừa rồi, em còn hi vọng
khi về sẽ được ăn đồ ăn
ngon sao?”
Diệc Phàm một tay cầm túi
máy tính, một tay lôi kéo
Xán Liệt đi ra ngoài.
“Nói cho anh biết, tại sao lại
cãi nhau?”
“Không có gì.”
“Nói ra sẽ dễ chịu hơn đó.”
“Thật sự là không có gì.”
“Vậy được rồi, đến lúc em
muốn nói sẽ tự nói cho anh
nghe!”
Xán Liệt tùy ý Diệc Phàm ở
phía trước lôi kéo mình.
Nhìn sau gáy anh thật lâu,
cậu tự hỏi, vì cái quái gì mà
mình cứ như bị dắt mũi đi
như này? Những lời Bạch
Hiền ngày hôm qua ghé bên
tai cậu nói, cứ lặp đi lặp lại
trong đầu cậu, nhưng sau
rồi lại trở nên mơ hồ.
“Diệc Phàm ”
Xán Liệt cúi đầu.
“Hửm?”
Diệc Phàm lên tiếng.
“Bại hoại.”
” Đồ ngốc, nói gì vậy!”
Diệc Phàm tuy bị nói là bại
hoại nhưng tâm trạng lại rất
tốt, cười nhu nhu đầu Xán
Liệt.
“Đừng gạt em.”
“Sao lại vậy?”
Xán Liệt không nói thêm
nữa, cậu rõ ràng cảm giác
bàn tay của Diệc Phàm khẽ
co lại.
Lúc ăn cơm Xán Liệt cũng
như có chút không hài lòng.
Ăn uống cũng không ngon
miệng lắm, một miếng thịt
bò cũng ăn không hết đã vội
lau miệng. Diệc Phàm không
nói gì thêm, anh luôn luôn
không thích nói chuyện lúc
ăn cơm.
“Xán Liệt, kia không phải
Thế Huân sao?”
Diệc Phàm làm bộ như
không biết Thế Huân sẽ xuất
hiện ở đây, chỉ tay cho Xán
Liệt xem, theo ngón tay của
anh nhìn qua, người đang
bên cạnh Thế Huân lúc này
là Lộc Hàm.
“Có muốn gọi bọn họ qua
đây cùng ngồi không ?”
“Không. . . Không cần.”
Xán Liệt vội vàng giữ chặt
tay anh.
“Đừng làm phiền bọn họ.”
“Bọn họ sao lại ở cùng nhau
nhỉ?”
Diệc Phàm làm bộ như chưa
biết gì cả, rất đăm chiêu.
“Em cảm thấy gần đây bọn
họ rất gần gũi, thật giống
như. . .”
“Giống như cái gì?”
“Không có gì, chỉ là em tùy
tiện đoán thôi.”
“Giống như chúng ta đúng
không?”
Diệc Phàm hài lòng nhìn Xán
Liệt mất tự nhiên mà cúi
đầu xuống.
“Em cũng không biết.”
Diệc Phàm cầm lấy tay Xán
Liệt, kéo đến trước ngực
mình.
“Xán Liệt, em đồng ý kết
giao với anh chứ?”
Xán Liệt hoảng hốt ngẩng
đầu, hơi ấm từ nơi hai bàn
tay đang đan chặt vào nhau
khiến cho suy nghĩ của cậu
hỗn loạn. Trong đầu cậu
đang có hai kẻ đánh nhau,
giằng có. Một người là do
Bạch Hiền phái đến đang
níu quần áo cậu, không cho
cậu tiến đến gần người đối
diện, bên còn lại là quân đội
do Diệc Phàm chỉ huy, đang
hành quân bước đến đây.
Sau đó Xán Liệt cũng không
hiểu, tùy ý Diệc Phàm cầm
tay mình, ma xui quỷ khiến
mà khẽ gật đầu.
Vạn vật, vạn sự trên nhân
gian, mặc dù có quá nhiều
sự bất định, nhưng đều
không phải đến một cách vô
căn cứ, mọi thứ chung quy
lại đều có lý do của nó. Trên
đời luôn luôn tồn tại những
cái gọi là duyên nợ. Trên
con đường cùng đến một
thủ đô, hai con người vô
tình lướt qua nhau, hai
người đó hoàn toàn không
hề biết nhau, đều có có thể
biến thành nguyên nhân của
một mối quan hệ sau này.
Cũng như Xán Liệt và Diệc
Phàm, cũng không phải bình
thủy tương phùng. Có
những việc, kỳ thật là đã
được định trước. Chỉ là
trong lúc đó, không ai trong
bọn họ có thể nhìn thấu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro