Chap 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 26

Từng có một tôi, cũng từng như vậy có người, cứ như vậy mà gặp nhau để rồi ghi tâm khắc cốt.

Chuyện tình cảm một khi đã đánh trúng nội tâm, luôn kìm nén không được mà vuốt ve những vết thương cũ. Cho dù có trái với công lý, cũng sẽ phải tranh thủ tất cả cơ hội, đến lúc sau có bị dồn vào chỗ chết rồi được sinh ra thêm lần nữa cũng không hối tiếc.

Xán Liệt có chút phân tâm, cảm thấy cũng đã đến lúc đứng dậy. Cậu quyết định đi về nhà ( nhà ở quê, không phải nhà Phàm). Thế Huân nói muốn đưa cậu về nhà một lần, nhưng lại bị cậu cự tuyệt. Cậu tự mình đi đến trạm tàu ngầm. Khi về đến nhà, ba mẹ vừa ăn xong cơm tối, đang ngồi xem TV, vừa nhìn thấy con trai về, vội vàng đi ra nghênh đón.

Tuy rằng điều kiện nhà cậu đã được cải thiện không ít, đã chuyển đến một khu chung cư nhỏ nhưng ba mẹ vẫn còn tính tiết kiệm. Hơn nữa từ lúc Xán Liệt tốt nghiệp, sau đó vào làm việc trong một văn phòng Luật cũng khiến ba mẹ vô cùng vui vẻ, cuộc sống tràn ngập hy vọng, có một đứa con có tiền đồ như vậy, tất nhiên rất rất tự hào. Điều mong chờ duy nhất hiện tại là con trai nhanh mang một cô bạn gái hiền thục về ra mắt, rồi qua mấy năm nữa sẽ kết hôn, cùng nhau sống hạnh phúc, bọn họ lúc ấy cũng có thể an hưởng tuổi già bên con cháu rồi.

“Con trai, sao lại đột nhiên về nhà vậy? Cũng không nói trước lời nào, có chuyện gì xảy ra sao?”

Phác mama vừa nhìn thấy con trai liền nở nụ cười vui vẻ, lắc lắc cánh tay Xán Liệt.

“Không có, con chỉ muốn nhìn thấy ba mẹ.”

Xán Liệt nhìn họ mỉm cười.

Diệc Phàm vội vàng hoàn thành công việc, lúc xong việc cũng đã 11 giờ đêm, ngẩng đầu nhìn đồng hồ. Biểu tình trên mặt âm trầm vô định. Mới sớm Lộc Hàm đã nhắn cho mình một tin:

[Tớ thấy ngạc nhiên thật đó, cậu theo đuổi Xán Liệt thế nào mà cậu ta lại cùng Thế Huân ra ngoài ăn cơm vậy? Thì ra cậu đạo hạnh  thâm sâu cũng vẫn bị lừa?]

Chợt nghĩ, đến giờ này Xán Liệt còn chưa về, không biết đã cùng Thế Huân làm gì, không khỏi nắm chặt tay, xương cốt phát ra tiếng vang răng rắc. Một mình kiên trì ngồi ghế sô pha uống rượu vang chờ đợi Xán Liệt trở về, thậm chí trong lòng còn thấy có chút bất an.

“Cạch”

Tiếng cửa được cẩn thận mở ra, Xán Liệt rất cẩn thận bước, không ầm ĩ như Diệc Phàm, lại nhìn thấy Diệc Phàm đang ngồi trên ghế sô pha đợi chờ cậu. Diệc Phàm ngẩng đầu nhìn qua đồng hồ, 12 rưỡi. Anh bước lên trước với gương mặt lạnh băng, lại nhìn thấy khuôn mặt Xán Liệt, giây phút đó, cả người anh ngây ngẩn.         “Mặt của em sao vậy?”

Diệc Phàm không chút suy nghĩ, vươn tay nâng mặt Xán Liệt, nửa mặt bên trái đều sưng vù, thậm chí phía khóe miệng còn có vết máu khô.

“Không sao, không sao, lúc đi về không cẩn thận bị ngã.”

Xán Liệt cười xua tay, lại vô tình chạm đến vết thương.

“Tê”  một tiếng.

“Nói dối!”

Tên ngốc này, nói dối cũng không biết cách. Vết thương này, vừa nhìn cũng đủ biết là bị người đánh.

“Thật đấy, anh không tin cũng được.”

Xán Liệt gạt tay Diệc Phàm đang nựng mặt cậu.

“Em bị Thế Huân đánh?”

“Sao anh lại biết tối nay em. . . ?”

” Nó đã làm gì với em?”

Ánh mắt Diệc Phàm trở nên hung ác, hai tay túm chặt áo sơ mi của Xán Liệt, roạt một tiếng mà giật bung cúc áo trước ngực. Diệc Phàm không hề nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Xán Liệt, còn thật sự kiểm tra từng nơi trên thân thể Xán Liệt, trên thân thể của cậu đều là dấu hôn, nhưng đều là những vết cũ mà mấy ngày trước anh để lại. Nhưng vì ghen tuông đã đốt sạch thần trí của Diệc Phàm, anh bắt đầu cởi quần của Xán Liệt.

“Anh dừng tay!”

Xán Liệt liều mạng giãy dụa, cố sức cũng không thể chống lại

” Em cùng Thế Huân lăn lộn cái gì mà bây giờ mới về, đến tột cùng, các người đã làm trò gì?”

Diệc Phàm bị hình ảnh tưởng tượng trong đầu hoàn toàn đem chút lý trí còn sót lại đốt sạch, đẩy Xán Liệt ngã mạnh vào ghế.

” Tụi em không làm gì cả.”

Quần của Xán Liệt đã bị cởi hoàn toàn, đến quần lót cũng lập tức bị lột xuống, hơi lạnh của không khí khiến cậu khẽ run.

“Em hãy ngoan ngoãn nói cho anh biết, có phải nó đã cưỡng bức em, em không thuận theo nên nó mới đánh em bị thương? Em nói cho anh biết, anh sẽ tha thứ cho em, anh sẽ tin tưởng là em bị ép.” Diệc Phàm nghẹo cổ nhẹ nhàng nói bên tai Xán Liệt, một bàn tay mạnh mẽ xoa nắn phân thân của Xán Liệt.

“Không có, bất cứ thứ gì chúng em cũng chưa từng làm.”

Xán Liệt nghĩ thầm, cái hôn kia chắc là không đáng nói đi. Đáy mắt đột nhiên có chút chột dạ mà lóe lên, mọi thứ đều rơi vào mắt Diệc Phàm.

“Em gạt anh!”

Diệc Phàm tức giận xông thẳng lên não.

“Em cùng nó làm tình đúng không, cho dù bị ức hiếp nhưng đến cuối cùng vẫn là đạt được khoái cảm, đúng chứ ?”

Nói xong dùng sức mà nhéo phân thân của Xán Liệt đang uể oải không phấn chấn , đau đến mức cậu gần như sắp khóc.

“Anh dừng tay ngay! Anh nghĩ ai cũng đều là đồ cặn bã như anh sao?”

Trong lúc tranh cãi không tránh khỏi nhỡ miệng nói mấy lời không suy nghĩ. Nhưng câu nói này vừa thốt ra, cả hai đều ngây người. Khóe miệng Diệc Phàm nhếch lên, như một nụ cười cợt nhả, sau đó xoay người đi vào  phòng ngủ, đem cửa đóng sập lại.

Xán Liệt cả người trần truồng nằm trên ghế sô pha, thở dài bước đến phòng tắm, ý định sẽ tắm rửa một chút, sau đó sẽ ngủ luôn trên ghế. Ngày hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, thực lòng nghĩ khi về đến nhà có thể tìm được chút an ủi. Ánh mắt vừa rồi của baba khiến cậu thực sự khó chịu, thở cũng không nổi. Có lẽ là bản thân mình xúc động nhất thời, sao có thể đem ý nghĩ của mình, nóng vội muốn trở về nhà? Hơn nữa, cuối cùng cậu và Diệc Phàm lại trở thành tình huống như thế này.

Diệc Phàm mở to mắt không ngủ nổi, lăn qua lộn lại đến tầm nửa đêm, khoảng hơn hai giờ sáng, cuối cùng thở dài mở cửa bước ra ngoài. Vừa bước ra ngoài đã nhìn thấy Xán Liệt mặc áo ngủ, không đắp thêm bất cứ thứ giừ mà ngủ trên ghế sô pha. Khóe mắt ướt át, tựa như lâm vào một giấc mộng rất bi thương.

Khi Xán Liệt tỉnh giấc vào sáng hôm sau, cậu phát hiện mình nằm trên giường trong phòng ngủ, mà cũng không thấy bóng dáng của Diệc Phàm. Cậu trở mình, đưa tay vuốt ve chỗ anh đã ngủ.

Trên vai trái của Ngô Diệc Phàm có một hình xăm. Không thể nhìn rõ rốt cuộc nó là chữ gì, nhưng đó rõ ràng là tên của một người. Xán Liệt vẫn không hỏi, cậu chỉ nhớ, mười năm trước kia, hình xăm đó đã có trên vai của Diệc Phàm, cậu ghĩ sẽ dùng chủ đề hình xăm này để bắt chuyện tối nay. Xán Liệt rửa mặt xong chợt thấy đói bụng, chạy vội xuống siêu thị dưới lầu mua tạm một hộp cơm đem đi làm.

Nhưng đến tối Diệc Phàm cũng không về phòng, Xán Liệt chờ đợi cả đêm cũng không thấy anh trở về. Cậu có gọi điện cho anh, nhưng đáp lại chỉ là tiếng nhắn từ hộp thư thoại, càng ngày càng thấy bất an bao phủ quanh thân cậu nhiều hơn, chỉ cần nghe thấy tiếng động nhẹ ngoài hành lang lại giật mình tỉnh giấc nghĩ anh đã về, cả đêm cũng không thể ngủ ngon giấc.

Cũng may ngày hôm sau Xán Liệt mang theo đôi mắt gấu trúc đi đến TWO MOONS thì thư ký của Diệc Phàm nói anh đi công tác, cùng Lộc Hàm đi Pháp Có thể là giải quyết hợp đồng bên đó của Lộc Hàm chăng? Xán Liệt một mình chờ đợi mấy ngày, cuối cùng sau một tuần biến mất, Ngô Diệc Phàm cũng trở lại vào một buổi chiều. Xán Liệt ôm gối ngồi trên sô pha, bộ dạng ngây ngốc, lại mới cắt tóc mái, nhìn ngắn ngủn, nhìn qua như được san phẳng, lại còn khẽ cười.

“Anh đã trở lại?”

Xán Liệt vừa nghe tiếng cửa mở, vội vàng đem tập báo cáo( cái này quan trọng, nhớ kỹ nha) trên bàn cho vào trong túi, chạy về phía cửa, y chú cún bự.     “Ừ.”

Diệc Phàm buông hành lý trong tay, nhìn qua có vẻ mệt mỏi.

” Đến nước Pháp vui không anh?”

Xán Liệt vẻ mặt hưng phấn giúp anh cởi áo khoác, hiền lành như người vợ. Diệc Phàm ngắm nhìn cậu, cuối cùng cũng nở nụ cười.

“Lần sau mang them em đến đó chơi.”

“Dạ!”

Nghịch ngợm lè lưỡi, Xán Liệt kéo tay Diệc Phàm vung văng qua lại mấy cái.

Diệc Phàm nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu cậu, sau đó cũng chỉ nhẹ nhàng gạt tay cậu ra, tự mình mang theo tập tài liệu bước vào phòng sách. Cũng không hề hỏi một tuần qua cậu sống thế nào, cũng không có ôm cậu vào lòng, càng không hôn nhẹ lên trán hoặc môi của cậu. Xán Liệt cảm nhận được, anh đã vô tình tạo một bức tường vô hình giữa bọn học. Mối quan hệ của bọn họ lúc đó chính là như vậy, mọi thứ đều được điều khiển trong tay anh .

Xán Liệt hơi lo sợ, hít một hơi rồi cũng đi theo vào phòng sách.

“Anh đói bụng không?”

“Không đói bụng.”

“Mới trở về, nên đi nghỉ chút đi.”

Mấy vết thương trên mặt Xán Liệt cũng lành lại, cho nên nhoẻn miệng cười cũng không chạm đến vết thương mà bị đau.

“Ừm đợi anh hoàn tất bản kế hoạch này đã.”

Mặc dù đang nói chuyện nhưng Diệc Phàm lại không hề ngẩng đầu.

“Vâng.”

Xán Liệt đành phải ngoan ngoãn đi ra ngoài, đóng cửa phòng sách lại.

Diệc Phàm ở trong phòng sách đóng kín cửa thêm mấy tiếng mới bước ra ngoài, một bên xoa huyệt Thái Dương một bên nới lỏng  cà- vạt, nhìn thấy Xán Liệt đang tròn mắt nhìn mình.

“Em đói bụng chứ? Anh mang em ra ngoài ăn.”

“Nhìn anh có vẻ mệt, em đi ra ngoài mua đồ ăn, gần đây có một tiệm Pizzahut, em muốn nếm thử.”

“Cũng được, anh đi tắm trước nha.”

” Vâng, tắm xong là có thể ăn rồi.”

“Ừ.”

Xán Liệt hơi buồn bực nhìn theo bóng dáng của Diệc Phàm.

“Xán Liệt, mang giúp anh áo ngủ vào đây.”

Đột nhiên Diệc Phàm gọi vọng ra từ phòng tắm.

“Vâng.”

Tinh thần Xán Liệt lập tức phấn chấn lên, chạy đến phòng ngủ đem một bộ đồ ngủ từ trong ngăn tủ, sau đó lại tí ta tí tửng chạy đến phòng tắm. Vừa mở cửa nháy mắt đã nhìn thấy Ngô Diệc Phàm toàn thân trần trụi, ướt sũng ôm mình vào lòng. Chỉ trong chốc lát đã làm ướt quần áo của cậu.

“Này, anh làm chi vậy hửm?”

Xán Liệt nhanh nhẹn đẩy người khỏi ngực Diệc Phàm.

“Cùng nhau tắm nha!”

“Em tắm rồi mà.”

“Vậy tắm giúp anh đi!”

” Không đâu.”

“Xán Liệt, ngoan ~”

Diệc Phàm lại bắt đầu tản ra hơi thở gợi cảm đầy tình dục. Xán Liệt đang không ngừng kháng cự cuối cùng cũng mềm lòng.

Diệc Phàm đẩy mạnh Xán Liệt vào phòng vòi hoa sen. Cánh tay Xán Liệt lại không cẩn thận mà đụng trúng nút mở, vòi hoa sen lập tức phun ra, lập tức tưới mát lên hai thân thể đang tràn đầy nhiệt khí. Diệc Phàm thuần thục cởi áo Xán Liệt đem cậu đặt tựa người trên nền men sứ.

Kỹ xảo của Diệc Phàm rất tuyệt, chỉ vài cái xoa nắn đã khiến Xán Liệt phát ra những tiếng nức nở. Cậu rất chán nản bởi vì Diệc Phàm híp mắt nhìn cậu cười.

“Một tuần không làm, mẫn cảm vậy.”

Vừa lòng nhìn Xán Liệt cúi đầu e thẹn, Diệc Phàm đổ một ít sữa tắm rồi rửa tay, sau đó nhẹ nhàng đưa ngón tay xâm nhập mật huyệt. Ngay khi ngón tay đi vào đã bị kẹp chặt, anh nhẫn nại dục vọng đang kêu gào mà nhẹ nhàng hôn môi Xán Liệt đợi chờ cậu thả lỏng. Cảm thấy ngón tay cũng khuếch trương đủ rộng, Diệc Phàm khẽ nhấc một chân Xán Liệt mà mạnh mẽ đi vào, dục vọng lập tức đi đến nơi mềm mại nhất của đối phương, hai người đều than nhẹ ra tiếng. Sau một trận vuốt ve, bắt đầu mạnh mẽ mà va chạm thân thể Xán Liệt, Xán Liệt đứng một chân không chịu nổi sức nặng toàn thân suýt nữa quỵ xuống. Diệc Phàm thấy thế vội nâng cả hai đùi cậu, để nó kẹp chặt quanh thắt lưng mình. Xán Liệt tựa như một con gấu lớn ôm cổ Diệc Phàm, cả người đều bị anh ghim chặt trên tường

“Đau quá ”

Xán Liệt thấy thân thể mình không thể chịu thêm nữa, thế nhưng Diệc Phàm lại không ngừng xâm lược khiến cậu đau đớn.

“Nhẫn một chút nữa, sẽ không đau .”

Diệc Phàm nhẹ giọng địa an ủi cậu, hai tay mò mẫm xuống phía dưới, nâng mông Xán Liệt để tiện công kích. Ma xát thật lâu, hạ thân Xán Liệt cũng từ đau đớn biến thành tê dại, thậm chí có cảm giác khoái cảm lạ lùng xâm nhập toàn thân thể cậu, không thể suy nghĩ thêm nữa, chỉ có thể rên rỉ. Biết thân thể hoàn mỹ của cậu đã dần thích ứng , anh cũng chỉ đơn giản mà tấn công tứ phía, mà cả người Xán Liệt như bị thiêu đốt, cậu liều mạng quặp chặt chân quanh người anh, tránh bị ngã xuống.

“A ~ a ~ không được, anh buông tha em đi!”

Xán Liệt gần như là không thể chịu đựng mà bắt đầu cầu xin buông tha. “Xán Liệt, em nghe rõ, đời này anh vĩnh viễn sẽ không buông tha em.”

Ngô Diệc Phàm ghé bên tai cậu nói lời như tuyên cáo.

Hai người tắm rửa thật mệt hết sức mới xong. Diệc Phàm vẫn cảm thấy buổi tối hôm đó Thế Huân chắc chắn đã làm gì đó với Xán Liệt.

Lộc Hàm nghe xong lời anh nói tỏ vẻ như chẳng sao cả, còn hỏi có thật Thế Huân đã dùng sức với Xán Liệt không? Thì ra y cũng không phải là kẻ lãnh đạm. Diệc Phàm nghe xong mà phiền muộn. Một tuần trước anh đều ở cùng Lộc Hàm , hơn nữa, bọn họ không đến Pháp, bọn họ ở ngoại thành S thị.

Bọn họ cùng đi đến ngôi mộ phía ngoại thành, là vì đến thăm một người bạn cũ, mà cái tên người bạn cũ đó, giống như chữ xăm trên vai của Diệc Phàm. Anh và Lộc Hàm đều hứa hẹn, mỗi năm sẽ đến đây một lần để thăm người bạn đó. Một mình nằm lại nơi này, chắc chắn cậu ấy rất cô đơn.

Mà sự tồn tại của người này, cũng chính là lý do Lộc Hàm đứng cùng chiến tuyến với Diệc Phàm, cũng chính là người làm thay đổi vận mệnh của cả Diệc Pham và Lộc Hàm.

“You’ d always been such a loyal friend to us all.”

Bạn vẫn luôn là 1 người bạn chân thành đối với tất cả tụi mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro