Chap 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 27

Ăn xong Pizza, nghỉ ngơi  một lát, Xán Liệt bị Diệc Phàm ôm vào trong ngực nằm trên giường, nghe tiếng tim đập hữu lực của anh. Gần đây cậu có rất nhiều chuyện muốn nói cho anh, nhưng nhìn qua thấy anh thật sự rất mệt mỏi nên không đành lòng quấy rầy.

” Cuối tuần này có thời gian đi ăn không?”

Diệc Phàm đưa ngón tay vuốt ve tấm lưng trần của Xán Liệt, đầu ngón tay vẽ những vòng tròn trên đó.

“Có ạ ”

Xán Liệt ngoan ngoãn gật đầu.

” Chuyện bên Pháp xử lý tốt chứ anh?”

“Ừm, tốt lắm.”

Diệc Phàm nói qua loa.

“Đúng rồi, hình xăm trên vai anh có ý nghĩa gì vậy?”

Xán Liệt đột nhiên nhớ tới vấn đề muốn hỏi kia

“Một người bạn tốt, đáng tiếc, đã chết.”

“Hả?”

Xán Liệt mở to đôi mắt kinh ngạc, từ trong ngực Phàm ngẩng đầu lên.

“Cũng không có gì, nhảy lầu tự sát.”

Diệc Phàm nhẹ nhàng xoa xoa đầu cậu.

“Vì sao vậy?”

Trên mặt Xán Liệt tràn ngập  tò mò.

Diệc Phàm nhìn vào mắt cậu, sau đó nhìn về phía xa xa. Chuyện cũ này đã đặt vào một nơi sâu thẳm trong lòng anh. Ngoài anh và Lộc Hàm ra, anh tuyệt đối không muốn nói chuyện này cho người thứ 3, bao gồm cả Xán Liệt.

“Hôm nay muộn quá rồi, để hôm nào có thời gian anh sẽ kể em nghe!”

Diệc Phàm đem thân thể Xán Liệt tiến vào trong lòng, trên chiếc trán trắng mịn khẽ đặt nụ hôn.

“Vâng.”

Xán Liệt nhịn lòng hiếu kỳ của mình bị treo lơ lửng trong không trung, nhìn  khuôn mặt mệt mỏi của Diệc Phàm mà gật gật đầu, ngoan ngoãn không nói lời nào nhắm mắt lại, chỉ sau chốc lát đã truyền đến hơi thở nhịp nhàng chìm dần vào giấc ngủ. Nhưng Diệc Phàm vẫn mở to mắt, nhớ lại đoạn kí ức thời thiếu niên đau đớn.

========= KrisLay, nếu không muốn đọc cảm phiền click back ======

Đoạn kí ức kia, ngoài Diệc Phàm, Lộc Hàm còn có Trương Nghệ Hưng, ba người bọn họ chính là tam đại thái tử của S thị, cũng là những người bạn thân nhất.  Diệc Phàm đảm nhận Rap và chơi trống, Lộc Hàm trời phú có giọng hát hay, còn Nghệ Hưng thời sơ trung đảm nhận chơi đàn dương cầm và dance machine. Bọn họ từng lập một nhóm nhỏ, không tiếp nhận người ngoài, dựa vào thân phận thái tử cùng gia thế hiển hách mà trong ngoài trường đều cao ngạo không ai bì nổi.

Ông ngoại của Diệc Phàm có một khách sạn năm sao và Shopping mall, bố anh đảm nhiệm chức vụ hiệu trưởng của một trường cấp cao đẳng và ủy viên Bộ giáo dục. Gia tộc nhà Lộc Hàm gia tộc cũng có khách sạn năm sao, ngoài ra còn có một công ty riêng. Mà Gia tộc Nghệ Hưng lại là gia tộc quân sự. Ông nội cậu đảm đương chức vị trọng yếu trong G đảng, đương nhiên, điều này ngoài Diệc Phàm và Lộc Hàm, những bạn học khác đều không hay biết, chỉ biết cậu là một công tử gia đình giàu có.

Thời điểm chuyển cấp cũng là thời gian của mối tình đầu. Ngay từ nhỏ Diệc Phàm đã có rất nhiều bạn gái, đương nhiên trước đó cũng chỉ là những bạn học thôi. Đầu tháng ba năm đó, anh hẹn hò với một cô gái tên Vu Hiểu Nguyệt, đó cũng là cô gái hẹn hò được lâu nhất. Lúc đó Diệc Phàm rất thích Hiểu Nguyệt, một cô gái nhu thuận động lòng người, lại không mất đi tính cách nghịch ngợm, đôi mắt long lanh, mở to, đó đều là những thứ Diệc Phàm thích. Lộc Hàm vẫn vậy, luôn quyến rũ cả nam lẫn nữ, bên người chưa từng thiếu người theo đuổi, thậm chí trong đó còn có hai người con trai. Tuy rằng ngay từ những ngày còn nhỏ Lộc Hàm biết mình song tính, nhưng y lại là một người khá kén chọn, vô luận nam nữ đều phải kiểu trắng, cao, gầy. Diệc Phàm vẫn luôn nói đùa, sao cậu lại không thích tớ nhỉ? Lộc Hàm nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ, xua xua tay nói, cậu quá phúc hắc, tớ sợ HOLD không được.

Mà Nghệ Hưng chưa từng để chuyện điều tiếng về mình, tuy ngoại hình không quá đẹp như Lộc Hàm hay Diệc Phàm, nhưng cậu lại vẫn thản nhiên mà tồn tại bên họ, cũng chỉ khi chìm vào những bước nhảy, cậu mới trở thành một người khác. Cũng chưa từng nghe cậu nói về chuyện mình có bao nhiêu người theo đuổi, nhưng điều đó không có nghĩa là bên người cậu thiếu người theo đuổi, nhưng cậu lại luôn mỉm cười uyển chuyển cự tuyệt. Tuy giọng điệu ôn nhã, lạnh nhạt như vậy nhưng lại đem hi vọng của người khác cắt đứt hoàn toàn.

Kỳ thật Nghệ Hưng có một cái bí mật nho nhỏ, từ nhỏ đã giấu kín tận đáy lòng. Cậu cũng không biết, bắt đầu từ khi nào mà trong đầu mình đều tràn ngập hình ảnh của một người, nhất cử nhất động của người đó đều ảnh hưởng đến tâm tình của cậu.

Nếu như theo cách nhìn bên ngoài, mối quan hệ của Diệc Phàm và Lộc Hàm tựa như hình với bóng, gần như mặc chung quần sịp vậy, nhưng lúc cần tâm sự, bọn họ lại không hề hợp ý, mà chính là Nghệ Hưng, một người biết lắng nghe người khác. Vậy nên trong mối quan hệ ba người, Nghệ Hưng chính là người giữ thăng bằng. Cho dù Diệc Phàm có cãi nhau với Lộc Hàm, cuối cùng cũng là Nghệ Hưng đứng ra giảng hòa mới dừng lại, cho nên Nghệ Hưng biết Lộc Hàm vì sao lại thích những người trắng, cao, gầy, cũng biết tại sao Diệc Phàm lại thích những cô gái biết nghe lời và có đôi mắt to tròn, nhưng sau khi biết lại chỉ khiến cậu thêm đau lòng.

Thời điểm Nghệ Hưng thật sự phát hiện ra tình cảm thầm kín đó chính là khi bọn họ cùng đi tập huấn quân sự ở trong một trường quân đội ngoại thành. Bọn họ đều là những thái tử được nuông chiều từ bé, lại bị huấn luyện viên rèn bằng những bài tập hà khắc, có chút không thể chịu nổi. Thậm chí Diệc Phàm bởi tính cách cao ngạo mà chọc giận huấn luyện viên, mười giờ đêm anh bị phạt đứng trên sân tập một tiếng.

Lộc Hàm đã đi ngủ rất sớm, mấy ngày nay quân huấn đã đem làn da trắng trẻo của y nhuộm cháy. Nghệ Hưng nhìn thấy bên giường Diệc Phàm là một khoảng không, sau đó vụng trộm rời khỏi phòng đi tìm Diệc Phàm. Đợi đến khi Nghệ Hưng tìm được anh, Diệc Phàm đã chán nản ngồi nhổ cỏ dại, phía xa xa huấn luyện viên đã tranh thủ chớp mắt, anh đã nhanh ngồi xuống.

“Ha ha. A Phàm”

Nghệ Hưng núp sau bóng cây gọi anh.

“Nghệ Hưng, sao cậu lại tới đây?”

“Đến xem có phải cậu rất đang nhàm chán?!”

Khi Nghệ Hưng cười sẽ lộ ra một bên lúm má đồng tiền, người nhìn thấy tâm tình sẽ trở nên tốt hơn.

“Nhàm chán muốn chết.”

Diệc Phàm ném đống cỏ dại xuống đất.

“Lại vừa đói, vừa khát nữa.”

“Tớ biết mà, tớ có mang theo đồ ăn này.”

Nghệ Hưng lấy ra một chai nước khoáng và một túi bánh bích quy.

“Tớ biết cậu là người tốt nhất mà.”

Diệc Phàm vội vàng xé túi, ăn như hổ đói.

“Kỳ thật cậu chỉ cần nhận sai là được mà, không đáng mà gây sự với huấn luyện viên.”

Nghệ Hưng cười nhìn anh, vì đói mà cũng không để ý hình tượng.

” Đờ, tớ đếch cần, cậu nhìn đấy, huấn luyện viên mũi trâu đấy sao có thể là đối thủ của tớ? Tớ phỉ nhổ!”

“Được rồi, không còn cách nào, thường ngày chúng ta đúng là những thái tử được người ta kiêng nể vài phần, nhưng là nơi này là trường quân đội, nguyên tắc quân đội không phù hợp với lối sống buông thả hàng ngày của chúng ta, đương nhiên sẽ có yêu cầu nghiêm khắc hơn rồi. Cậu cũng chẳng như Lộc Hàm, có thể dựa vào khuôn mặt búp bê mà khiến huấn luyện viên thủ hạ lưu tình, cậu xem, thân hình cao lớn của cậu, cứ coi như khinh thường họ đi, được không?”

“Ha ha ~ Tớ thấy, bọn họ như vì ghen tị với tớ nên mới căm hận~”

Diệc Phàm bị Nghệ Hưng chọc cười.

“Đúng vậy, đúng vậy! Tớ không thể gọi điện nhờ ông nội nói bọn họ để mắt chúng ta một chút. Cậu cũng biết ông nội mình là người rất cứng nhắc, cố chấp, nói không chừng chính ông là người yêu cầu huấn luyện viên nghiêm khắc với chúng ta cũng nên.”

“Không thể nào, cậu là cháu ruột của ông ấy mà?”

“Đúng vậy, nhưng từ nhỏ đến lớn ông đều rất nghiêm khắc với mình, mọi thứ đều theo sự sắp đặt của ông, nếu không ông sẽ dùng cách xử phạt về thể xác.”

“ Cậu ngoan ngoãn như này mà còn muốn đáng cậu sao?”

“ Tớ vẫn bị đánh đấy, cậu xem, có phải số tớ sinh ra đã bị đánh rồi không?”

Nghệ Hưng mỉm cười

“ Trên lưng mình còn đầy những vết thương, nó như mạng nhện vậy.”

“Nghệ Hưng.”

Diệc Phàm nhìn Nghệ Hưng trầm mặc vài giây, đột nhiên mở miệng gọi cậu.

“Hửm?”

Nghệ Hưng hơi ngẩng đầu.

“Có muốn điên cuồng một lần không?”

“Cái gì?”

“Đi!”

Diệc Phàm bỏ bánh quy và chai nước xuống, một phen dắt tay Nghệ Hưng chạy đi. Cổng trường quân đội chắc có người canh giữ, chỉ có thể trốn bằng cửa sau. Hai người đều còn trẻ, hết sức lông bông, cũng không chú ý, thường những nơi như này được phủ hàng rào điện, nhưng may là lại không có. Diệc Phàm đi trước, leo lên đỉnh, sau đó đưa tay kéo Nghệ Hưng lên. Cả đời Nghệ Hưng cũng không thể quên đi giây phút đó, Diệc Phàm dưới ánh đèn chiếu, phản chiếu hình ảnh của chính cậu, trên mặt còn nở nụ cười, một cái nhếch miệng tiêu chuẩn tạo thành hình cong cong, khiến Nghệ Hưng bối rối.

Hai người chạy khỏi trường quân đội, hưng phấn như cảm giác vượt ngục, dọc theo đường vừa chạy vừa gào thét, đến khi biết thể lực Nghệ Hưng không thể theo kịp mình nữa Diệc Phàm mới dừng lại.

“A Phàm, chúng ta. . . Như vậy. . . Chạy đến, ngày mai. . .”

Nghệ Hưng há miệng thở phì phò.

” Chuyện Ngày mai. . . Ngày mai còn muốn đi nữa!”

Diệc Phàm đặt mông ngồi bên cạnh cậu, cúi người thở dốc.

“Buổi tối chúng ta ngủ ở đâu đây?”

Nghệ Hưng sờ sờ túi, lại quên mang ví tiền.

“Lấy đất làm giường, trời làm chăn!”

Diệc Phàm nói xong liền nằm xuống thảm cỏ, bộ dáng tiêu sái.

Hai cái thiếu niên nằm xuống bụi cỏ vùng ngoại thành, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, loại cảnh đêm này trong nội thành không thể có. Nghệ Hưng trợn to mắt nhìn những vì sao sáng trước mắt, khi đang cố tìm một vì sao ở phương bắc, Diệc Phàm đã nắm chặt tay cậu.

“Nghệ Hưng, cậu có bọn mình, có tâm sự cứ hãy nói ra, đừng giữ hết ở trong lòng, cũng đừng một mình gánh chịu.”

Trái tim tựa như có gì đó đánh trúng, theo động tác Diệc Phàm cầm tay mà có dòng điện di chuyển, tiến thẳng đến trái tim cậu.  Cậu nghiêng đầu qua bên trai ngắm một bên sườn mặt Diệc Phàm, trái tim “Thùng thùng” nhảy lên. Đúng lúc đó Diệc Phàm cũng nghiêng mặt nhìn cậu, tựa như trong mắt anh là cả một bầu trời với những vì tinh tú lấp lánh.

“Trương Nghệ Hưng, cậu có tớ!”

Diệc Phàm nháy mắt, lộ ra nụ cười mê hồn.

Mặc cho ngày hôm sau trở lại trường quân đội mà chạy phạt mười vòng quanh sân tập. Nhưng khi Nghệ Hưng chạy theo sau Diệc Phàm, cậu cảm thấy cả thế giới đang ở trước mặt cậu. Vậy nên, mặc cho có phải chạy đến toàn yết hầu đều là máu, cậu vẫn sẽ mỉm cười hạnh phúc.

Có lẽ ánh mắt của cậu đã bán đứng chính cậu, bí mật nho nhỏ của Nghệ Hưng bị Hiểu Nguyệt phát hiện. Hiểu Nguyệt là một cô gái rất tinh tế, lại vô cùng mẫn cảm, cô phát hiện một người an tĩnh, mờ nhạt như Nghệ Hưng lại luôn trộm nhìn Diệc Phàm. Cuối cùng cô bắt gặp Nghệ Hưng đang cầm áo khoác Diệc Phàm đưa lên mũi hít thật sâu. Lần đầu tiên Nghệ Hưng bị lộ ra như thế, vẻ mặt vô cùng hốt hoảng. Hiểu Nguyệt dùng một loại ánh mắt quái dị đánh giá cậu trong chốc lát, sau đó cũng xoay người rời đi.

Từ đó về sau, Nghệ Hưng không dám tham gia những buổi tụ hội của bọn họ, luôn dùng cớ có việc bận mà thoái thác. Nhưng chính Diệc Phàm lại lôi kéo Nghệ Hưng đi ra cùng chơi, bởi vì kề vai sát cánh như không coi ai ra gì khiến Hiểu Nguyệt vô cùng không thoải mái. Sau một lần uống rượu, cô đã không giữ ý mà nói ra bí mật Nghệ Hưng thầm yêu Diệc Phàm. Lúc ấy ngoài Diệc Phàm còn có Lộc Hàm và mấy người bạn của họ ở đó. Nghệ Hưng bị ánh mắt Diệc Phàm kinh ngạc cùng khó hiểu nhìn tới, chạy thẳng ra ngoài, hơn nữa lại cứ dần dần rời xa bọn họ.

Nhưng thiên hạ lại chính là không có tường nào mà gió lại không lọt qua được. Mấy người bạn của Lộc Hàm không hề quản tốt cái miệng của mình, sau đó tin tức cứ như khối u ác tính mà lan truyền trong trường, trong đó lại ít nhắc đến tên Diệc Phàm, phần lớn đều là chuyện điên rồ, Nghệ Hưng là GAY, hơn nữa là THỤ. Vì thế, Nghệ Hưng bị cô lập, trở thành kẻ khác đồng loại, đi đến đâu cũng không thiếu những cười nhạo, chỉ trỏ. Đến WC Nam còn có thể bị đuổi ra, nói cậu là đồ bất nam bất nữ, chẳng hiểu giống gì.

Nghệ Hưng vốn là muốn tự mình chống đỡ cho qua đi, nhưng thật không ngờ chuyện đó đã truyền đến tai người nhà cậu, vì vậy cậu phải tạm nghỉ học. Ngay từ đầu Diệc Phàm rất khiếp sợ, anh nghĩ một người bạn thân nhất của mình thế nhưng lại đem lòng yêu thầm mình. Vậy nên anh cũng bắt đầu trốn tránh Nghệ Hưng, sau đó lại bị những tin đồn nhảm càng lúc càng đi quá xa, vậy nên anh cũng dần trốn tránh. Chỉ có Lộc Hàm tựa như chưa có chuyện gì xảy ra mà đi tìm Nghệ Hưng cùng nhau ăn cơm trưa, cùng nhau tan học, thậm chí y cũng bị coi là đồng loại với Nghệ Hưng. Lộc Hàm cũng chỉ cười cười cho qua, nhưng cũng chính điều đó khiến người ta nghi ngờ sự nam tính của y. Nhưng đến lúc Nghệ Hưng bị người nhà giam lỏng, Diệc Phàm nghĩ đến những gia quy tàn nhẫn của nhà Nghệ Hưng, vì thế chạy đến nhà Nghệ Hưng tìm cậu. Dưới cửa sổ mà hô to rất nhiều lần, cuối cùng cũng thấy được khuôn mặt trắng bệch của Nghệ Hưng. Diệc Phàm giơ giấy cho cậu xem, mặt trên có viết:

Có muốn cùng tớ điên cuồng một lần? Tớ đón cậu!

Cuối cùng Nghệ Hưng cũng nở nụ cười, trải qua bao tra tấn và chỉ trích như vậy, đó là lần đầu tiên cậu mỉm cười. Cậu nhảy từ cửa sổ tầng hai, lại được Diệc Phàm nắm tay chạy ra bên ngoài. Diệc Phàm nói, nếu tớ bay, cậu hãy yên ổn bám chặt vai tớ nhé, tớ sẽ mang theo cậu, chúng ta cùng bay. Nghệ Hưng đến trốn trong nhà Diệc Phàm. Lúc đầu người nhà Diệc Phàm chỉ biết đó là bạn thân của Diệc Phàm nên cho ở lại, nhưng sau đó người nhà Nghệ Hưng gọi điện thoại đến yêu cầu trả người, hơn nữa Vu Hiểu Nguyệt đã trộm nói cho Ngô ba chuyện Nghệ Hưng là đồng tính, mà người cậu yêu chính là Ngô Diệc Phàm. Ngô ba lập tức áp dụng  hành động, thừa dịp Diệc Phàm không ở nhà, đem Nghệ Hưng đuổi về  Trương gia, hơn nữa còn nói cho Nghệ Hưng, Diệc Phàm nói về sau không bao giờ … muốn gặp lại cậu. Cả hai họ nội ngoại của Ngô Diệc Phàm quyết không thể để chuyện này xảy ra, loại chuyện như vậy sẽ hủy hoại thanh danh của gia đình họ. Diệc Phàm là người thừa kế thứ nhất của Ngô gia và Lý gia( Họ mẹ của Diệc Phàm), bọn họ quyết không cho phép Diệc Phàm cùng người như Nghệ Hưng qua lại, lại càng không cho phép đứa con của mình tự an bài cuộc sống, cũng bởi vậy mà  Diệc Phàm bị giam lỏng  vài ngày.

Cũng không nghĩ không lâu sau đó, có một ngày, tất cả báo chí đều ghi dòng tittle: Trương XX, con trai duy nhất của Trương gia nhảy lầu tự tử. Diệc Phàm khi đọc những dòng đó, còn không tin đó là Trương Nghệ Hưng, mãi cho mấy ngày qua đí, tin tức đó càng lúc càng rầm rộ mới biết đó là sự thật. Giây phút đó anh mới biết mình có quá nhiều sự vô lực, thậm chí anh còn cảm thấy, mọi chuyện này đều là chính mình hành động, cứ như Nghệ Hưng là bị chính mình thẳng tay đẩy xuống.

Thời điểm đó Diệc Phàm đã chia tay Hiểu Nguyệt, Hiểu Nguyệt không thể tin mà truy vẫn nguyên nhân, anh thản nhiên nói, chơi đủ rồi,hết yêu rồi. Hiểu Nguyệt không thể tiếp nhận lý do này mà quấn quýt không ngừng. Cuối cùng, cái chết của Nghệ Hưng khiến anh bắt đầu căm hận cô nàng, nếu không phải cô vạch trần bí mật, nếu không phải cô ngầm báo, Nghệ Hưng sẽ không phải nhận kết cục như vậy. Vì vậy anh cũng cẩn thận mà an bài một vở diễn, cuối cùng mượn tay Tần Hải bức Hiểu Nguyệt phải nhảy lầu tự sát.

Đúng vậy, Diệc Phàm quả thật là có tham dự  vào vụ án bức chết Hiểu Nguyệt, hơn nữa, anh chính là chủ mưu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro