Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệc Phàm thường xuyên

vắng mặt trong các kì thi.

Anh lưu ban là không đi thi,

hoặc có bị người nhà ép đến

cũng để giấy trắng mà đi về.

Cho nên khi anh xuất hiện

trong phòng thi giữa học kỳ,

thầy giáo cũng không dám

tin. Mà khi Diệc Phàm cầm

trên tay phiếu điểm hạng

mười đứng trước cửa lớp,

chủ nhiệm lớp như là nuốt

phải ruồi, vẻ mặt biểu cảm

rất đa dạng.

Đi qua Xán Liệt thấy phiếu

điểm của cậu đứng vị trí

thứ 31, Diệc Phàm hừ nhẹ

một tiếng. Xán Liệt đau khổ

mà than vãn, ngày nào cũng

đọc sách đến mờ cả mắt,

một nhìn thành hai mà vẫn

không thể thoát khỏi tình

trạng thê thảm này. Vũ

Đồng đem phiếu điểm đứng

thứ 5 cho vào cặp sách,

quay đầu nhỏ giọng nói.

” Người nào đó học đến năm

năm trung học mà, thi đứng

thứ mười thì cũng đâu có gì

ngạc nhiên chứ.”

Sau đó nghịch ngợm mà

nháy mắt mấy cái.

“Ha ha ha ha ha, có lý đó.”

Xán Liệt bị cô chọc cười mãi

không ngừng, ngay cả bạn

cùng bàn luôn im lặng cũng

trộm cười.

Diệc Phàm nhìn thấy Trương

Vũ Đồng và Xán Liệt càng

lúc càng thân thiết, mặt lập

tức trầm xuống. Ngầm tính

kế, cuối cùng nhếch miệng

cười gian.

Không biết sao lại thế, Diệc

Phàm bắt đầu tấn công Vũ

Đồng mạnh hơn. Luôn luôn

sai mấy tên đàn em đặt hoa

trên bàn cô. Mỗi lần thấy

thế Xán Liệt sẽ giả bộ như

không nhìn thấy gì, trong

lòng cũng không thấy thoái

mái. Thế nhưng mỗi ngày

đều phải đến nhà Diệc Phàm

làm *bảo mẫu*. Ban đầu chỉ

là nấu ăn, sau đó mọi việc

dọn dẹp cũng đều đến tay

cậu. Cũng không biết quan

hệ với Lộc Hàm là cái gì,

Diệc Phàm cũng ít nói

chuyện với cậu, chỉ có vài

câu giao việc.

Lộc Hàm lại nói mấy ngày

nữa y sẽ đi khỏi S thị, vì

thoát khỏi sự an bài của gia

đình y sẽ nhất quyết biến

mất một lần. Cho nên những

đến thứ sáu cậu sẽ phải

tham gia một bữa tiệc nhỏ

tiễn biệt y.  Xán Liệt nghe

tin Lộc Hàm sẽ đi, trong

lòng lo lắng, ở cùng với một

người vui tính như Lộc Hàm

thật tốt, chính cậu thấy nuối

tiếc. Về phương diện khác,

cậu là cam đoan sẽ không

quấy rầy cuộc sống riêng

của Diệc Phàm .

Phác Xán Liệt thật không

ngờ Diệc Phàm lại mang

Trương Vũ Đồng đến. Khi

Lộc Hàm kéo cậu đi đón Thế

Huân đến tình cờ bắt gặp

hai người. Tự trách mình

đeo kính sát tròng mà nhìn

không rõ, kiểu gì lại nhìn

thành Trương Vũ Đồng cười

yếu ớt mà kéo cánh tay Diệc

Phàm đi tới.

Trương Vũ Đồng nhìn thấy

Xán Liệt cũng hơi ngạc

nhiên, hơn nữa cách ăn mặc

này của Xán Liệt khác mọi

ngày, mặt khác, cậu cũng

không nghĩ lại gặp ở quán

bar như này. Đúng vậy, Lộc

Hàm bao luôn quán bar này,

mấy người phục vụ cũng đi

vào. Diệc Phàm và Thế Huân

coi nhau như xa lạ, không

tiếng động mà đi sau Lộc

Hàm.

“Đến đây nào, mọi người

cùng uống.”

Lộc Hàm mở chai rượu

vang, lại cho chút lá trà

xanh vào mỗi cốc.

“Hôm nay, Lộc ca mời các

cậu đến để nói lời chia tay

ngắn ngủi. Vì sắp tới đây

anh phải đi ra ngoài tạo sự

nghiệp cho bản thân, cho

nên hôm nay các chú đến

đây, chúng ta không say

không về.”

Lộc Hàm một lời uống cạn

đáy cốc, còn nói thêm.

“Của tôi cạn ly luôn rồi, tùy

mọi người.”

Khi Xán Liệt nhìn thấy hành

động này cũng cầm ly rượu

nhấp thử, nhưng rồi lại vội

vàng đặt xuống.

“Nai con, cậu uống chậm

chút.”

Diệc Phàm đứng lên ngăn

cản y.

” Cậu còn chưa nói đi đâu

mà ?”

” Làm gì hả, cậu muốn như

hình với bóng sao? Cậu

đừng quên, Ngô đại thiếu

gia cậu vẫn còn đang học

Trung học đấy!”

Lộc Hàm khẽ cười mà nháy

mắt mấy cái.

” Lộc Hàm tớ đây muốn đi

đến một nơi. Các cậu không

được bán đứng tớ .”

” Anh không thể ở lại thêm

mấy ngày sao?”

Xán Liệt thật sự rất là luyến

tiếc người có khuôn mặt trẻ

con nhưng tư tưởng đúng là

một vị ca ca.

” Ai da~ Là Xán Liệt đã đem

lòng yêu thương ca sao? Nếu

cậu mà nói sớm hơn, Lộc ca

nhất định sẽ cũng thích cậu.

Đáng tiếc là anh đã đặt vé

máy bay xong hết rồi.

Không sao hết, vài năm sau

anh thành danh nhất định

sẽ về cưới cậu.”

Lộc Hàm tươi cười rồi lại tự

rót cho mình một ly rượu.

” Được đó, nai con, tớ sẽ

không nói thêm gì. Chúng ta

cùng nhau kính cậu, chúc

cậu sớm thành công!”

Diệc Phàm bắt đầu đứng

dậy, mọi người vội vàng mà

đứng lên, cầm ly rượu cùng

chụm lại.

“Chúc Lộc Hàm sớm thành

công!”

Phác Xán Liệt ngửi thấy trà

xanh hòa tan vào trong

rượu vang, mùi cồn nồng

lúc trước cũng giảm bớt,

cau mày uống cạn ly. Cảm

giác hương vị cũng không

khó uống lắm.

Lộc Hàm cứ hết ly này lại ly

khác, ghé bên tai Diệc Phàm

nói nhỏ.,

“A Phàm, cậu phải thoát

khỏi vận mệnh. Chỉ có dũng

cảm mà thực hiện, đừng cố

trốn trong trường Trung học

nữa, như vậy thật hèn

nhát.”

Sắc mặt Diệc Phàm tối sầm,

không nói lời nào, Lộc Hàm

biết anh đã nghe được phần

nào câu nói.

Xán Liệt có chút câu nệ mà

ngồi bên Vũ Đồng, cúi đầu

nhìn chất lỏng lúc ẩn lúc

hiện trong ly. Nhưng Vũ

Đồng lại thân thiện nói.

“Cậu như này thật đúng là

khó nhận ra nha.”

“Cậu…. Sao hôm nay cậu lại

đến đây?”

Xán Liệt rất sợ hãi, không

biết có phải là vì lúc trước

Diệc Phàm nói muốn chiếm

đoạt Trương Vũ Đồng , hay

là vì nguyên nhân khác nữa.

Dù sao thì trong lòng cậu

cũng đủ loại cảm xúc ngổn

ngang không rõ.

“Bí mật.”

Vũ Đồng nháy mắt với cậu.

“Mình khuyên cậu nên

tránh xa anh ta một chút.”

Xán Liệt vô tình đè thấp

giọng.

” Mình biết, mình sẽ có

chừng mực.”

“Xán Liệt, các cậu là bạn

bè?”

Thế Huân ngồi bên cạnh rất

nhàm chán mà nhìn bộ dáng

hồi hộp thẹn thùng của Phác

Xán Liệt, lại không hiểu sao

trong lòng lại buồn bực. Chỉ

biết uống hết ly này đến ly

khác, cuối cùng không nhịn

được mà nói.

” Chúng tớ là bạn cùng lớp

mà”

Xán Liệt nhiệt tình giới

thiệu .

” Xin chào, bạn là bạn gái

mới của anh mình hả?”

Đối với cô gái này, Thế Huân

cũng không có nhiều cảm

tình. Chăm chú nhìn vào đôi

mắt luôn ẩn giấu cảm xúc

của cô, đúng là không hề

đơn giản.

“Không phải, đều là bạn học

thôi, cùng nhau đến chơi

thôi.”

Vũ Đồng cũng tinh tế mà

đánh giá biểu cảm của Ngô

Thế Huân.

“Bạn là em trai Diệc Phàm ?

Ngoại hình không giống

nhau!”

Tuy rằng Vũ Đồng biết Diệc

Phàm có một người em trai,

nhưng không nghĩ tới là

người đang ở trước mặt

mình. Cảm giác quá khác

anh trai hắn, đôi mắt khi

cười sẽ cong lên đó thật

khiến tim người ta dễ dàng

mà mềm ra. Hơn nữa nhìn

qua có vẻ có mối quan hệ

rất thân với Xán Liệt, một

người khá tốt.

” Ai cũng nói không giống

mà, anh ấy có ngoại hình

giống mẹ. Cho nên tính khí

hơi giống con gái.”

Thế Huân căm tức nói, mắt

trừng như trẻ con.

“Ha ha, xem ra tình cảm

giữa hai anh em bạn không

được tốt lắm.”

Vũ Đồng cười cười, ánh mắt

nhìn về phía Diệc Phàm và

Lộc Hàm nói chuyện .

Càng tiếp cận người con trai

nguy hiểm này, bất an trong

lòng Vũ Đồng càng lớn. Có

một cảm giác sợ hãi khi bị

hút thật sâu và một khoảng

không không rõ. Cô không

thể nào quên được vẻ mặt

của Vũ Hiểu Nguyệt khi nói

về chuyện tình yêu. Một cô

gái với khuôn mặt ngây thơ,

nụ cười tỏa nắng, tâm trạng

hưng phấn mà nói với

mình, cô ấy có bạn trai mới,

người ấy là một người hoàn

mỹ đến cỡ nào. Ngay cả cô,

lúc ấy dường như cũng như

đang chìm trong tình yêu

ngọt ngào của Hiểu Nguyệt.

Nhưng không lâu sau đó,

Hiểu Nguyệt bắt đầu trở

nên trầm lặng, như là cãi

nhau với người yêu. Sau lại

lại nhìn thấy cô ấy thường

hay đi về một mình, ngay cả

khi gặp Vũ Đồng cô cũng chỉ

gật đầu có lệ. Sau đó Vũ

Đồng lại nhận được tin

nhắn của Hiểu Nguyệt. Đồng

Đồng, tớ mệt mỏi quá. Thì

ra trên tầng thượng lại có

thể cao thế này, Nếu tớ biến

mất khỏi thế giới này, ai sẽ

đau khổ chứ ?

Đúng lúc đó Vũ Đồng đang

ở trường học, vội vàng chạy

lên tầng thượng, liền nhìn

thấy Hiểu Nguyệt đang

đứng ở hàng rào chắn. Mà

khi Vũ Đồng chạy đến, Hiểu

Nguyệt thản nhiên nở nụ

cười, để lại cậu “ Đừng đến

gần Ngô Diệc Phàm” rồi

nhảy xuống.

Đến tột cùng thì Diệc Phàm

đã làm cái gì với Hiểu

Nguyệt mới có thể khiến cô

từ một cô gái vui tươi như

vậy lại chọn cách tự tử để

kết thúc cuộc đời. Vũ Đồng

không thể tin được, Hiểu

Nguyệt giỏi như vậy, một cô

gái có dung mạo thanh lệ

như vậy lại vì chuyện tình

cảm  mà kết thúc cuộc đời

mình. Vũ Đồng mơ hồ nhận

thấy nguyên nhân khiến

Hiểu Nguyệt tự tử và

nguyên nhân Phác Xán Liệt

bị bắt đi theo Diệc Phàm

giống nhau. Khẳng định là

giữa bọn họ có mối liên hệ.

Hiểu Nguyệt, tớ nhất định

sẽ đòi lại công bằng cho

cậu! Nghĩ thì nghĩ vậy,

nhưng trước mặt Diệc Phàm

cô vẫn không để lộ một chút

sơ hở, thậm chí còn khiến

người ta không thể khống

chế mà bị mê hoặc.

Bên này Lộc Hàm đã uống

khá nhiều, y và Diệc Phàm

vẫn dùng ly nhỏ để uống

rượu vang nguyên chất, đều

một hơi mà cạn ly. Có lẽ là

cảm giác phấn khích khi sắp

phải rời khỏi nhà mà bắt

đầu cuộc sống mới, có lẽ là

cảm giác hơi buồn khi phải

rời xa bạn bè nơi này. Dù

sao bộ dáng của Lộc Hàm

hôm nay đúng là không say

không về, Diệc Phàm khuyên

cũng không khuyên được.

Mà bởi vì Vũ Đồng đang

ngồi bên Xán Liệt nên ánh

mắt Diệc Phàm luôn luôn

nhìn qua. Cậu hồi hộp

không biết nên làm gì, chỉ

biết bình thản gắp đồ ăn.

Uống rượu rất dễ bị đau

đầu, cho nên khi Xán Liệt

lắc lắc đầu đã thấy cả mặt

đất như chao đảo. Bên này

Lộc Hàm đã “Bàng” một

tiếng mà đặt ly xuống bàn,

cười lớn gọi mọi người ra

sàn nhảy, lôi tay Xán Liệt

bước ra ngoài, Xán Liệt bị

vấp suýt ngã nên Thế Huân

đỡ người cậu. Diệc Phàm

cũng đỡ Lộc Hàm, mắt nhìn

chằm chằm tay Thế Huân

đang đặt trên eo Xán Liệt.

Vũ Đồng xua tay từ chối, nói

cô vẫn là nên ngồi ở đây

trông túi cho mọi người. Đợi

mọi người đi khỏi phòng, cô

nhanh tay lấy điện thoại từ

trong túi áo của Diệc Phàm .

Bên kia, Lộc tổ tong đã múa

loạn tay chân mà lên sàn

nhảy. Xán Liệt cũng bị lôi

kéo, lảo đảo mà vào đám

đông. Xung quanh có cả

nam, cả nữ ăn mặc mát mẻ

đang điên cuồng theo nhạc.

Mặt Xán Liệt ửng hồng, đầu

óc choáng váng đứng cũng

không vững, lại bị người

đứng bên động chạm mà lại

luống cuống tay chân. Lộc

Hàm lôi kéo eo cậu, lại còn

sờ mông mà cười lớn làm

động tác kinh điển nhảy

bài Gangnam Style.

“Xán Liệt, Cùng nhau nhảy

đi. Oppa Gangnam style. Ộp

Ộp~~”

Diệc Phàm lo lắng mà chen

vào, nhanh tách Xán Liệt

khỏi tay Lộc Hàm . Xán Liệt

bị anh kéo ra, rất thuận thế

mà ngã gục trong ngực anh,

muốn đứng thẳng cũng

không làm nổi. Diệc Phàm

cũng nhanh nhẹn mà ôm

chặt cậu. Trong tiensg nhạc

ầm ĩ mà mở khẩu hình nói

với Thế Huân, trông chừng

Lộc Hàm! Nói xong liền ôm

Xán Liệt rời khỏi sàn nhảy,

tìm nơi ít người, thoáng khí

để cậu có thể hít thở.

Tiếng nhạc ồn ảo khiến Xán

Liệt khó chịu mà nhíu mày,

lại thêm cảm giác choáng

đầu, cậu thật sự không

đựng nổi nữa. Diệc Phàm

tìm waiter, lấy cho cậu một

ly nước.

” Uống đi, sẽ tỉnh rượu.”

Xán Liệt ngoan ngoãn mà

uống nước, sau đó hơi khôi

phục tinh thần, nhìn thấy

ánh mắt của Diệc Phàm

trong bóng đêm sáng lên

như dã thú lại hoảng sợ mà

suýt té ngã. Diệc Phàm

nhanh nhẹn ôm cậu lại, để

cậu đứng thẳng người tựa

vào tường, Phác Xán Liệt

đứng không nổ, cứ ngã về

phía anh.

“Phác Xán Trư, đứng thẳng

lại.”

Diệc Phàm quay đầu muốn

nhìn Lộc Hàm có chuyện gì

không.

“Đại phôi đản!”

Tục ngữ nói Uống rượu làm

người ta can đảm lên mà.

Tình huống bây giờ của Xán

Liệt đúng là như vậy. Diệc

Phàm quay đầu nhìn cậu,

trong mắt hiện lên những

biểu cảm không rõ.

” Anh là đại phôi đản!”

Xán Liệt còn nói thêm một

câu.

” Tôi ghét anh.”

” Cậu ghét tôi? Thật vậy

chăng?”

Diệc Phàm tức giận mà ép

Xán Liệt lại trên tường.

” Cậu lặp lại lần nữa!”

“Ngô Diệc Phàm, tôi. . . . . .

Ưm . . . . .”

Xán Liệt bị hôn dồn dập , tất

cả ngôn ngữ đều hóa thành

những tiếng nức nở. Vì say

rượu mà cả người cậu vô

lực, hai tay lại bị Diệc Phàm

dùng một bàn tay kìm chặt

trên đỉnh đầu. Cả người chỉ

có thể bị động mà tiếp nhận

nụ hôn của Diệc Phàm. Mà

lưỡi người kia tựa như vũ

khí, càng lúc càng không

ngừng xâm chiếm khoang

miệng cậu. Đầu óc cậu trở

nên trống rỗng, chỉ cảm thấy

thân thể mình bắt đầu tê

dại, mà chính mình cũng

mềm ra như nước, tan chảy.

Mãi lâu sau Diệc Phàm mới

buông cậu ra, ghé bên tai

cậu nói nhỏ.

” Cậu còn chán ghét tôi

sao?”

“…. . . . . .”

Xán Liệt không trả lời anh,

đại não cậu vẫn còn bị gì đó

lấp đầy.

“Tôi không cho phép cậu

ghét tôi, có nghe hay

không.”

Diệc Phàm buông hai tay

đang bị giữ chặt của Xán

Liệt. Anh cúi đầu nâng cằm

cậu, nhẹ nhàng đặt một nụ

hôn trên đôi môi ngọt ngào.

Mà lần này, anh khẽ liếm

qua cánh môi hồng nhuận

của cậu, sau đó rất nhẹ mà

ngậm chặt nó, một chút, một

chút mà cắn mút. Xán Liệt

thấy hơi ngứa, vươn đầu

lưỡi muốn liếm một chút,

không ngờ vừa mới vươn

đầu lưỡi đã bị đầu lưỡi đối

phương quấn chặt. Đành

thụ động mà đi theo tiết tấu

của anh, như một đoạn dạo

đầu của một bản nhàng êm

ái.

Bên này Thế Huân liếc nhìn

Lộc Hàm đang trong đám

đông mà quậy phá, đối

phương còn lôi kéo mình

cùng nhảy điệu nhảy ngựa

kinh điển, cậu cũng chỉ

nhảy qua loa cho xong

chuyện, sờ sờ mũi cảm thấy

quá xấu hổ. Diệc Phàm đúng

là cáo già, đem người ngoan

ngoãn bắt cóc đi, để mình

lại đối phó với người đang

điên điên như này.

“Không phải các cậu đều

thích Xán Liệt chứ?”

Lộc Hàm ghé tai hắn nói lớn

khiến hắn đỏ mặt, vội vàng

bịt chặt miệng y. Kỳ thật thì

mấy người xung quanh cũng

chẳng ai để ý đến bọn họ,

đều theo tiếng nhạc mà

nhảy điên cuồng.

” Người ta cũng thích Xán

Liệt, em ấy là một người rất

xinh đẹp.”

Lộc Hàm cười cười, đôi mắt

đột nhiên long lanh nước.

“Dường như tôi không thể

tìm được thứ gì đẹp như

vậy.”

Thế Huân ngây ngẩn. Một

người đàn ông kiên cường

như Lộc Hàm lại rơi nước

mắt, hơn nữa y khóc nhìn

rất đáng thương. Hắn không

biết làm gì để an ủi y, chân

tay luống cuống. Lộc Hàm

lại ghé tai hắn nói.

“Thế huân, cậu đã không

nhớ tôi, không nhớ rõ, nai

con của Đằng Mộc gia sao ?”

Đằng Mộc gia. . . . . . Thế

Huân hơi ngạc nhiên, chăm

chú nhìn thẳng Lộc Hàm.

Khuôn mặt này với khuôn

mặt hiện lên trong trí nhớ

của hắn thật giống nhau.

“Nai con?”

“Thế Huân, cuối cùng thì

cậu cũng nhớ ra.”

Lộc Hàm mỉm cười trong

sáng, ngón tay lướt qua mặt

hắn mà vuốt ve. Thì ra

trăm hoa trong bụi cũng là

người cũ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro