Nếu ở hiện trường cướp dâu Tiêu Nhược Cẩn chú ý đến đệ đệ nhiều hơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dài tập, Không CP, Huynh đệ
#Tiêu Nhược Cẩn, #Tiêu Nhược Phong, #Dịch Văn Quân

-----o0o-----

Tác giả: Đông Phong Xuy Đảo Tiểu Bạch Dương
https ://dongfengchuidaoxiao baiyang .lofter .com/post/1f11bf42_2bc bb6c23?incantation=rzBnRfsmbmT2

*Đừng chỉ nhớ thương mỗi Dịch Văn Quân

*Huynh đệ real

*U ám áp lực, không phải sảng văn, cảnh báo OOC

Note: Khác nguyên tác, dựa theo drama Thiếu Bạch

______________________

Cảnh Ngọc Vương phủ

"Điện hạ..."

Thấy thanh niên vấn tóc kim quan trước mặt có vẻ tâm trạng không tệ, người hầu liền bước tới cung kính trình lên một tờ giấy.

"Cái này không cần chứ." Người kia chỉ liếc mắt một cái, khẽ cười, "Tiền quán rượu còn phải hỏi ý bổn vương sao?"

Mặt mày ai nấy nặng nề.

"Xem ra trong phủ quả thật thiếu nữ chủ nhân quản lí, việc này..."

Sau khi đọc con số, vương gia hơi ngừng lại.

"..."

Tất cả nín thở im thin thít, y lại nhẹ nhàng bảo: "Cái này ở đâu ra?"

"Hồi điện hạ, là Điêu Lâu Tiểu Trúc."

Người hầu cẩn thận khom người đáp.

"Kì lạ, gần đây bổn vương hình như không có đến đó."

Cho nên danh sách thiếu nợ này...

"... Không đưa nhầm nơi chứ?"

"Điện hạ..." "Điện hạ, cái này..."

Ánh mắt đảo qua đám người hầu bất an, trước khi bọn họ kịp mở miệng giải thích, Tiêu Nhược Cẩn đột nhiên cười, nụ cười kia rốt cuộc cũng có chút ấm áp thật sự. Y bất đắc dĩ lắc đầu, nói:

"Cho phép."

Nhận lại danh sách, tôi tớ vừa nhìn con số cuối cùng, lại không nhịn được mà chần chừ, "Điện... Điện hạ?"

"Sao thế?"

"Điện hạ," Người dưới khiếp đảm, nhìn danh sách, rồi lại nhìn y, "Cái này... toàn bộ sao?"

Tròng mắt hơi khựng lại, chỉ trong chốc lát, giây tiếp theo mới thả lỏng: "Đúng vậy, chi bạc đi."

Là tiếng thở phào nhẹ nhõm của ai đó.

Đuổi người hầu tới làm phiền đi, thanh niên lại cúi đầu tập trung vào trang giấy trong tay, một lần nữa kiểm kê danh mục vô số vật phẩm...

Đúng vậy, y sắp đại hôn, chuẩn bị cưới con gái của tông chủ Ảnh tông, Dịch Văn Quân.

Ngày này không chỉ là ngày quan trọng trong đời y, mà còn là thời điểm quan trọng mà thế cục Thiên Khải biến động, chỉnh đốn thế lực.

Sự kiện mấu chốt, không được có sai sót. Danh sách được lễ bộ kiểm tra xong, y lại kiên trì tự mình xem qua một lần nữa.

Dù sao, cũng thật sự là chuyện lớn trong đời.

Lấy xuất thân của y, kim bảng đề danh đã không có duyên, ít nhất thì động phòng hoa chúc có thể xem là chuyện vui.

Mặc dù đây chỉ là liên hôn chính trị, Tiêu Nhược Cẩn hiểu rõ vô cùng.

Nghĩ đến nữ tử tuyệt thế kia, trong lòng không khỏi nổi lên từng đợt gợn sóng, tạm không nói đến tâm ý của đối phương, y thật sự có chút chờ mong.

Nếu hai bên đều có tình cảm, đương nhiên là một đoạn giai thoại tốt đẹp. Nhưng nếu...

Nếu như trước mắt, vậy cũng... không thể làm gì hơn.

Nhìn sang nữ tử không mấy tập trung bên cạnh, Tiêu Nhược Cẩn siết chặt hai tay, ngoài mặt chỉ có duy trì vẻ bình thản.

Biểu hiện trang trọng, không để lộ vẻ giận dữ, quỳ xuống trước tiên tổ hoàng đế, dâng hương, điện ngọc và tơ lụa...

Hoàn thành lễ nghi, hết thảy như thường.

Ngoài Phụng Thiên Điện, bầu trời vẫn trong xanh, không dính bụi trần.

Chỉ có tiếng kêu mơ hồ ngoài cung đình, truyền đến tạp âm ồn ào, nghe qua rất xa xôi.

Trước khi xoay người rời đi, nhìn bài vị Thiên Võ Đế Tiêu Nghị trên cao, Tiêu Nhược Cẩn bỗng nhiên dừng bước chân, có chút buồn bã.

Khai Quốc hoàng đế Tiêu Nghị... Truyền kỳ của Bắc Ly, ở thời đại của ngài, từng thành viên của Tiêu thị có lẽ từng có tự do chân chính.

Mà những người quỳ bái như bọn họ, dù là con cháu hoàng gia, chẳng qua ai nấy đều đang giãy giụa trong lưới mà thôi.

Nhân vật bậc ấy, thời vận cơ duyên, biết bao nhiêu năm mới có một, chỉ e... cả đời này y cũng không có duyên nhìn thấy.

Trên đường hồi phủ, vẫn là kèn trống diễn tấu, thật huyên náo, suốt đường vui mừng diễn tấu, che lấp đao kiếm giao nhau.

Hết thảy như thường lệ.

Đến vương phủ của mình, trên mái vỡ vài miếng ngói, vốn dĩ không ảnh hưởng đến toàn cục.

Chẳng sợ đổ máu, chẳng sợ người chết, đơn giản là lại trải thêm một lớp lụa đỏ, lôi thi thể đi.

Thể diện của hoàng gia cần phải sạch sẽ.

Chỉ là...

Dịch Văn Quân dừng bước, càng đi càng chậm, càng đi... càng chậm.

Đi đi dừng dừng, dáo dác nhìn xung quanh, dường như nàng đang đợi, cũng là đang lắng nghe và quan sát, nàng đang tìm kiếm...

Tìm, bóng hình một người.

"..."

Tiêu Nhược Cẩn không thúc giục nàng, chỉ dẫn đội đón dâu đợi ở đằng trước, giống như một cái bẫy, dù gấp vẫn ung dung đợi con mồi sa lưới.

Dù sao nàng không thể không sa lưới... Có lẽ y nghĩ như thế, nghiền ngẫm như thế, Dịch Văn Quân lại duỗi tay đến ngực áo, âm thầm vuốt ve thanh đao ngắn...

Mượn khăn voan che giấu, khóe môi sầu khổ toát ra vẻ châm biếm lạnh nhạt.

Sự tuyệt vọng ép Dịch Văn Quân nhấc chân về phía trước, phía trước lại chẳng có động tĩnh gì.

Nàng nghĩ mình sẽ nhìn thấy vẻ mặt thực hiện được mong muốn của Cảnh Ngọc Vương, có lẽ sẽ là tiểu nhân đắc chí đáng ghét như nàng tưởng tượng, hoặc là lòng dạ thâm sâu, không lộ biểu cảm như vị vương gia thường ngày.

Hiện thực nằm ngoài dự kiến.

Tiêu Nhược Cẩn cau mày, đến khi nàng đến rất gần mới ý thức được, trong khoảnh khắc hoàn hồn, vẻ mặt giống như bất thình lình không kịp phòng ngừa. Là đang nghĩ gì, nghĩ gì mà ngơ ngác như vậy?

Hoặc là đang lo lắng chuyện gì?

Tuy chỉ trong giây lát thì trở lại bình thường, nhưng vẫn khiến người khác phải trăn trở.

Tân nhân bước vào thính đường, tất cả người làm lễ đã trình diện, chỉ thiếu một người quan trọng nhất.

... Lang Gia Vương.

Người này đã vào vị trí muộn một bước.

Khi Lang Gia Vương Tiêu Nhược Phong vận khinh công trác tuyệt, xiêm y chỉn chu, giống như tiên nhân trên trời đạp gió tới, hàng mày nhíu chặt của Cảnh Ngọc Vương rốt cuộc cũng thả lỏng.

Nhưng y vẫn nhìn chằm chằm bào đệ của mình, thoạt nhìn rất bất mãn.

Cái nhìn sắc bén, khiến đối phương không thể không ôm quyền.

"Đệ đệ đến trễ, huynh trưởng thứ lỗi."

Vừa mở miệng, như châu rơi vào mâm ngọc, trong trẻo ấm áp, chẳng trách Cảnh Ngọc Vương chỉ đích danh hắn tới tuyên lễ.

"..."

Tạ lỗi lại chẳng thể xoa dịu lửa giận của Cảnh Ngọc Vương. Ánh mắt không buông tha khiến lưng như kim chích, những khách khứa khác không khỏi nơm nớp lo sợ, sợ rằng giây tiếp theo y sẽ lập tức bùng nổ.

Lang Gia Vương chẳng qua chỉ tới hơi muộn, chỉ như thế mà thôi, còn là đối với đệ đệ cùng một mẹ sinh ra. Thường nói Cảnh Ngọc Vương tính cách hung dữ, đối đãi hà khắc, lời này quả nhiên không giả.

"Huynh trưởng?" Lang Gia Vương vẫn điềm tĩnh như thường.

"... Thôi."

Cảnh Ngọc Vương cuối cùng cũng không nổi đóa ngay hôn lễ của mình.

Vậy... xem như qua ải?

Tiêu Nhược Phong mỉm cười, vội vàng đứng sang một bên. Tuy ở hôn lễ không khí rộn ràng tưng bừng lại mỉm cười thanh nhã, nhưng phong tư của Bắc Ly Phong Hoa công tử vẫn cứ không khỏi khiến lòng người dao động vỡ vụn.

Mọi người vào vị trí, hôn lễ dường như vẫn tiến hành theo lẽ thường.

Lòng Dịch Văn Quân càng lạnh hơn, giống như vô số lần diễn tập trước kia, nàng im lặng nắm chặt chủy thủ trong lồng ngực...

Hành động căng thẳng, bỏ lỡ thời khắc khi Tiêu Nhược Cẩn bước lên lấy đồ, lướt ngang qua Tiêu Nhược Phong thì thầm một câu.

"... Đệ không sao chứ?"

Chỉ đủ để hai người họ nghe thấy, giọng của Tiêu Nhược Cẩn nhẹ nhàng trầm ấm trái ngược hoàn toàn với gương mặt nghiêm túc.

Tiêu Nhược Phong hơi lắc đầu.

Mặc cho nội tức xung đột trong lồng ngực, nhưng Tiêu Nhược Phong vẫn duy trì phong độ của mình.

Có điều, nụ cười vẫn thường trực trên môi, bị ánh mắt như kiếm sắc của Tiêu Nhược Cẩn phá vỡ. Tiêu Nhược Phong không thể không nghiêm túc cảnh giác đối phương, bảo y phải chú ý vào nghi thức trước mắt.

Đại cục làm trọng.

"..."

Cuối cùng, huynh trưởng của hắn cầm lấy kim tước, lại liếc mắt nhìn gương mặt tái nhợt của hắn thêm một chút.

Tiêu Nhược Phong rũ mi mắt, giống như không hề nhận ra.

Đến khi Tiêu Nhược Cẩn quay đầu lại, nhân lúc đối phương đưa lưng về phía mình, Tiêu Nhược Phong mới thả lỏng tinh thần, tạm ngừng một chút, nhịn xuống cơn choáng như trời đất quay cuồng rồi mở miệng:

"Từ thuở ban sơ, vật hóa âm dương..."

Dịch Văn Quân bắt đầu rồi.

Từ thời khắc lời chúc kia bắt đầu, nàng liền hành động, lật chủy thủ nhắm ngay ngực mình muốn đâm...

"Ái phi."

Khuỷu tay bị dừng đột ngột.

Nằm ngoài dự đoán, Tiêu Nhược Cẩn nhìn về phía Dịch Văn Quân, hành động nằm ngoài lễ nghi khiến khách khứa xôn xao.

Nên khen một đôi phu thê tân hôn tình cảm mặn nồng chăng? Còn đang ở hôn lễ cơ đấy, lôi kéo không coi ai ra gì.

Động tác lướt qua uy nghiêm mà thân mật của Cảnh Ngọc Vương lập tức khiến những người ở đây mỉm cười, tuy không ai dám ồn ào trước hôn lễ, thậm chí ở trong mắt nhiều người còn có chút bất an.

Tiêu Nhược Cẩn cười nói, nhưng không có chút hơi ấm.

Dịch Văn Quân nhận ra, đây là ánh mắt dày đặc ý cảnh cáo.

Ánh mắt của Cảnh Ngọc Vương, thật sự đáng sợ.

Nhưng nàng không sợ Tiêu Nhược Cẩn, còn về sau này... cũng không cần...

"Hôm nay thành hôn, người người làm chứng, nhập tiệc sau lễ, cùng uống rượu hợp cẩn..."

Tay cầm đao của nàng đụng phải chén rượu... chén rượu bị Tiêu Nhược Cẩn nhét vào tay.

Cảnh Ngọc Vương uy hiếp, làm Dịch Văn Quân thấy buồn cười.

Dưới khăn voan lụa hồng, giai nhân tuyệt thế dung mạo diễm lệ lại lộ vẻ bi thương, vì đến giờ khắc này nàng vẫn không đợi được...

Một kỳ tích?

Một người thương nhớ ngày đêm.

Như thế cũng không còn gì mong cầu, nàng nghĩ. Làm trái ý nguyện của mọi người, nàng tuyệt vọng giơ chủy thủ lên...

Buồn cười, Tiêu Nhược Cẩn vẫn muốn ngăn nàng lại.

Không ai có thể ngăn nàng, trừ phi...

Tiếng kêu thảm thiết.

Âm thanh quen thuộc rút cạn tất cả suy nghĩ của Dịch Văn Quân.

Nàng nghe thấy.

Là tiếng gầm rú, không cam lòng, mà cũng là tuyệt vọng... Rất lớn, tiếng gào rất lớn... Nàng nghe thấy.

Tuy rằng ở rất xa, nhưng nàng nghe thấy, nghe thấy người kia khàn cả giọng, phẫn hận khó nén.

Nàng hoảng hốt quay đầu...

Trong nháy mắt, nàng đã hiểu chuyện gì xảy ra...

Tiêu Nhược Phong nét mặt nghiêm trọng.

Nhìn tân nương của huynh trưởng hắn, khắp người tràn đầy ý định muốn chết, khiếp sợ, sợ hãi...

Tân nương gần như muốn nhấc chân chạy như bay ra ngoài, lại bị Tiêu Nhược Cẩn siết chặt cánh tay, kêu một tiếng.

"Ái phi!"

Dịch Văn Quân nghe mà căng thẳng, ngừng hành động.

Khăn voan tuột xuống bị kéo trở lại.

Nàng run rẩy như rơi vào hầm băng, sau lớp khăn hồng vui mừng là nước mắt, rơi trên hỉ phục vẽ phượng vàng, thậm chí rơi vào chén rượu tinh xảo mà nàng run rẩy đón lấy, dấy lên gợn sóng...

Cũng không ai nhận ra.

"Khụ khụ..." Tiêu Nhược Phong không nhịn được nghiêng đầu qua một bên, chỉ có thể nhịn xuống, tiếp tục làm đồng lõa, đọc lại một lần nữa:

"Cùng uống... rượu hợp cẩn..."

Dịch Văn Quân thu đao, cầm chén rượu, lại không chịu động đậy.

Tiếp nhận được ánh mắt nghi ngờ hung ác xuyên qua lớp khăn hồng, Tiêu Nhược Cẩn không thèm phản ứng, chỉ kéo nàng cùng uống, động tác vội vã có vẻ đã không còn kiên nhẫn.

"... Hắn bị làm sao?"

"Ngươi nói cho ta biết!"

Dịch Văn Quân cắn răng hạ thấp giọng, gằn lên khiến Tiêu Nhược Cẩn không thể không ôm nàng lại gần.

Bị nàng đẩy ra ngay lập tức.

Khách khứa bốn phía rốt cuộc cũng cảm thấy có gì đó không đúng.

"..."

Tân nương oán hận tận xương, khiến Tiêu Nhược Phong phải tiến lên một bước.

Ánh mắt của Tiêu Nhược Cẩn lập tức ép hắn quay trở lại.

"Khụ... Trời đất... làm chứng, nhật nguyệt soi xét..."

Hắn làm đao phủ chia rẽ đôi tình nhân này, tiếp tục ra vẻ như không có gì, chậm rãi đọc từng lời thề tru tâm:

"... Vinh quang cùng hưởng, hoạn nạn cùng..."

"Ngừng." Tiêu Nhược Cẩn vẫn luôn đứng im, không nói lời nào bỗng dưng hô lên.

Ánh mắt mọi người nhìn chăm chú.

Trước ánh mắt hoài nghi của quan chấp sự, sự kiên nhẫn của tân lang dường như đã đến cực hạn.

"Còn bao nhiêu?"

Phản ứng lại câu hỏi của Cảnh Ngọc Vương, nhận ra y vội vàng, có người hẳn là muốn giễu cợt.

Nhưng không ai dám lên tiếng.

"..."

Ngay cả Lang Gia Vương bị hỏi đến cũng như vậy.

Tiêu Nhược Phong do dự một chút, mới điềm đạm trấn an: "Không nhiều lắm, sắp rồi."

"Không cần." Cảnh Ngọc Vương lạnh lùng thốt ra một câu, kiên định chỉ ra ngoài cửa.

"Ngươi, cút đi."

"..."

Tất cả mọi người đột nhiên biến sắc, kinh ngạc không biết làm sao nhìn Lang Gia Vương sắc mặt trắng bệch.

Không bàn đến huynh đệ các người rốt cuộc mâu thuẫn đến độ nào, chỉ nói thái độ giáp mặt này...

Thật sự là... không nể nang gì.

Cho dù y là Cảnh Ngọc Vương, vai chính của hôn lễ long trọng ngày hôm nay, nhân vật phong vân có thêm của Thiên Khải sau này.

Cũng là đang nói chuyện với một vị thân vương khác tương tự cũng được phong tước lập phủ, quyền cao chức trọng.

"Điện hạ," Hồi lâu mới có người thử hỏi: "Vì sao...?"

"Tiêu Nhược Phong." Cảnh Ngọc Vương mặc kệ người khác, trực tiếp chỉ Lang Gia Vương, "Ngươi tới muộn thì thôi, nói mấy câu cũng không xong. Không muốn tới thì đừng tới, vừa đúng lúc bổn vương hôm nay không muốn thấy ngươi, cút."

"Điện hạ..."

Quan viên đến khuyên còn chưa kịp mở miệng, đã bị ánh mắt sắc bén của Cảnh Ngọc Vương quét qua làm cho ngậm miệng.

Ý là, liên quan gì các người?

"Ca..." Tiêu Nhược Phong có chút lo lắng.

Nhưng cũng chỉ nói một chữ rồi im lặng, dưới ánh mắt của Tiêu Nhược Cẩn rời đi.

Rời khỏi điện, xem lễ cũng được miễn tham gia.

Thay người tạm thời tuy có chút phiền toái nhưng không gây trở ngại hôn lễ tiến hành, cũng chẳng ai để ý phản ứng của tân nương. Ngược lại, vì xung đột bùng phát bất thình lình trước mặt mọi người, quan hệ giữa Cảnh Ngọc Vương và Lang Gia Vương khiến nhiều người lòng mang nghi vấn...

Thành Thiên Khải truyền tin tức, xem ra sau này lại thêm một tình báo cần phải tìm hiểu, nhưng đó đều là chuyện bàn tán về sau, không liên quan đến những nhân vật quan trọng giao lưu ở đây.

Lại càng không liên quan đến phu thê bái lễ sắp động phòng tân hôn.

Dịch Văn Quân nghĩ tới nỗi khuất nhục hiện giờ, nhưng chân chính bước qua sân khấu, nàng gần như không có cảm giác gì. Chỉ có lòng nóng như lửa đốt, không ngừng nhìn sang Cảnh Ngọc Vương sóng vai cùng mình.

Muốn biết... tình hình của người nàng quan tâm.

Cho đến khi Tiêu Nhược Cẩn kéo ống tay áo, nhắc nhở nàng chú trọng hành vi, Dịch Văn Quân mới nén nỗi sầu lo xuống, đi theo người hầu phía trước về phòng...

Vẫn chưa xong việc, phu thê lại bị người tụ tập làm lễ chúc phúc.

Lại có người đến, chuẩn bị hầu hạ vương phi gỡ mũ phượng...

"Được rồi." Bị Tiêu Nhược Cẩn ngăn lại, lui ra ngoài.

Vương gia và vương phi, từng người ngồi xuống, xem người hầu cúi người hành lễ, rời khỏi ngạch cửa...

"Ngươi đê tiện vô sỉ!!"

Dịch Văn Quân gần như giật phăng kim thoa bên mái xuống, châu hoa quăng vỡ đầy đất.

"..."

Tiêu Nhược Cẩn không thèm nhìn nàng, lạnh lùng đáp: "Bổn vương đê tiện thế nào?"

"Ngươi đã làm gì hắn?!"

"..." Lại im lặng.

Cảnh Ngọc Vương đặt tay lên bàn, cân nhắc gõ hai cái, mới hỏi: "Hắn là ai?"

"..."

Dịch Văn Quân ngồi phịch xuống.

Tiếng gào thảm thiết vang vọng bên tai, khiến nàng khổ sở ôm ngực, nghi ngờ bản thân vì sao phải đặt hy vọng.

Vì sao phải chờ mong hắn tới, mà hắn tới, ngược lại là...

Thân rơi hiểm cảnh, sống chết... khó lường.

Mỹ nhân trang phục lộng lẫy đầy sầu lo, Tây Thi ôm ngực vẫn là diễm lệ muôn phần. Nhưng Tiêu Nhược Cẩn liếc nhìn nàng một cái, cõi lòng từng có dao động, giờ đây chỉ còn tĩnh như nước lặng.

"Vương gia..." Mỹ nhân nũng nịu miễn cưỡng mở miệng, bi thương ai oán.

"Hắn sẽ không sao." Tiêu Nhược Cẩn mất kiên nhẫn ngắt lời.

"... Đại khái."

Dịch Văn Quân sửng sốt, Tiêu Nhược Cẩn lập tức đứng dậy, không tới gần tân nương, mà đi ra sau cửa quan sát một phen.

"Bổn vương có việc, đi một lát sẽ về."

Ngừng một chút.

"Ngươi ở yên đấy, đừng hành động lung tung."

Chứng kiến Cảnh Ngọc Vương phóng đi như gió, thấy y lẻn ra ngoài, Dịch Văn Quân cũng không giữ vẻ liễu yếu đào tơ nữa, trút bỏ vẻ yếu ớt đáng thương, chỉ còn trố mắt ra nhìn trong giây lát...

Nàng nghĩ, Cảnh Ngọc Vương rốt cuộc có chuyện quan trọng gì mà phải giải quyết ngay lúc này?

......

Rời khỏi tầm mắt dày đặc, tránh né ánh đèn khắp viện, một bóng hình lướt đi dưới mái hiên vương phủ, nhanh chóng đi qua hành lang mà y quen thuộc nhất.

Đá văng một cánh cửa trong số đó.

Trong nháy mắt, gió xẹt qua, vật dễ cháy tắt.

"Ai?!"

"..." Tiêu Nhược Cẩn đang hùng hổ lập tức dừng bước, đứng yên tại chỗ.

Cho đến khi trong phòng tối đen như mực, phát ra một tiếng xấu hổ.

"... Ca?"

Chủ nhân vương phủ bị xem như kẻ phạm pháp mới được cởi bỏ nghi ngờ.

"Là ta."

Bậc lửa lại được thắp sáng, Tiêu Nhược Cẩn có hơi khác thường dần để lộ chân dung. Nam chính đại hôn ngày hôm nay lại khoác áo màu đen thẫm, chau mày vội vàng lướt qua bình phong khắc hoa trước mặt để đỡ lấy bào đệ ho khan.

Tức giận nói, "Không rảnh thì đừng tới, bổn vương cũng không thiếu người chủ trì."

"Khụ... Nhưng nếu, đến kịp..."

Thì dốc toàn lực đuổi tới, đúng không?

"A." Tiêu Nhược Cẩn vẫn lạnh nhạt, đi vào bên trong.

"Ngươi..."

Trên bàn còn chưa kịp dọn dẹp, máu đỏ tươi như vẩy mực khiến người kinh ngạc sửng sốt.

"... Khụ, ưm." Tiêu Nhược Phong che môi, lén lút lau mồ hôi lạnh trên trán.

"Sao lại thế này?"

"..." Tiêu Nhược Phong ngẫm nghĩ, còn vô tội nắm lấy bình phong bên cạnh, chống đỡ phần lớn trọng lượng cơ thể, hắn hơi mím môi lau đi máu tanh mùi sắt. Tiêu Nhược Phong cẩn thận suy nghĩ xem nên nói như thế nào.

Tiêu Nhược Cẩn đứng ở bên cạnh bàn, tay áo run run, mới do dự ngồi xuống bên phía bàn sạch sẽ.

Rót cho mình một ly trà, uống một hơi cạn sạch.

Lại rót thêm vài ly, hơi thở mới bình tĩnh lại, cảm giác cả ngày dự lễ khát khô và mệt nhọc mới thoáng giảm bớt.

Cũng không rũ mắt nhìn xem vùng đỏ thẫm tung tóe ghê người kia.

"Nhược Phong."

Một tiếng hờ hững, lại khiến ai đó thấp thỏm không yên.

"Ca..."

"Ngươi lại đây."

Lần này đối diện, Tiêu Nhược Cẩn rốt cuộc cũng thu hồi mũi nhọn, để lộ nét mỏi mệt chân thật.

Lại khiến cõi lòng Tiêu Nhược Phong càng thêm nhấp nhô.

Mang vẻ mặt khổ sở tiến lại gần...

"Nhanh lên." Tiêu Nhược Cẩn càng nhìn càng khó chịu, "Ta có thể ăn thịt ngươi được sao?"

"Không phải, ca..."

"Được rồi. Thời gian có hạn, nói, đây là ai làm."

"..."

Nét mặt Tiêu Nhược Phong có chút không thể diễn tả...

"Không nói?"

Tiêu Nhược Cẩn lại nhìn hắn, giọng trầm xuống: "... Không muốn nói?"

"..."

"Thế lực bên kia, Thanh Vương? Hay là môn phái nào trên giang hồ?"

"Ca...!"

"..." Tiêu Nhược Cẩn dừng một lát, chán nản gục đầu, "Được... Biết rồi, ta mặc kệ."

"Xin lỗi..."

"Hừ." Nghe một câu này của hắn, Tiêu Nhược Cẩn nhịn không được cười lạnh, "Thú vị. Dù sao bị thương hộc máu cũng chẳng phải ta, ngươi áy náy cái gì?"

"..."

"Ngồi." Phất tay bảo đối phương ngồi xuống, Tiêu Nhược Cẩn xoa ngón tay mình, do dự một lát vẫn không nhịn được mà vỗ nhẹ bàn quở trách, "Ngươi nói ngươi, thở không ra hơi còn tới làm gì? Có thời gian đọc mấy câu kia mà không biết đi nghỉ sớm? Bổn vương không thiếu..."

"Ca," Tiêu Nhược Phong ngượng ngùng ngăn lại, châm chước một lúc mới khó khăn nói một câu, "Như vậy... không tốt."

"..."

Được rồi.

Y biết.

Tiêu Nhược Cẩn im lặng, yên tĩnh đến mức khiến Tiêu Nhược Phong lại bắt đầu thấp thỏm. Nhưng lần này huynh trưởng hắn không có phản bác, chỉ hơi thở dài, đỡ trán.

Đúng vậy, không tốt.

Nếu ngay từ đầu y đã nhiệt tình mời Lang Gia Vương, mà ngày đại hôn đối phương lại không có mặt.

Sẽ dẫn tới rất nhiều suy đoán vô cớ.

Việc này đối với thế lực liên minh của họ, không tốt.

Tiêu Nhược Phong tuy có ý giữ gìn, nhưng hiện tại vẫn thất bại trong gang tấc.

Vì y.

"Ca..."

"..." Trong nháy mắt, vương gia kiêu ngạo uy nghiêm để lộ vẻ áy náy và mất bình tĩnh, nhưng rất mau Tiêu Nhược Cẩn lại ngẩng đầu lên, vẫn là nét cao ngạo thường ngày, "Cũng không có gì."

"Bổn vương sẽ giải quyết."

Nhẹ nhàng khinh thường, Tiêu Nhược Cẩn lại quay sang nhìn hắn, hất hàm, "Ngươi thì sao?"

"Tình trạng ngươi thế nào?... Không được gạt ta." Tiện thể nhíu mày, giống như đang lên án Tiêu Nhược Phong ở nghi lễ giấu diếm hỏi mà không đáp.

"Đệ, vấn đề... khụ... không lớn lắm..."

"..."

"Ca..." Tiêu Nhược Phong bất đắc dĩ, "Thật đó. Đệ thật sự không... khụ khụ..."

"..." Thấy sắc mặt huynh trưởng càng thêm khó coi, cùng với biểu cảm như muốn nói xem ngươi lại diễn thế nào, Tiêu Nhược Phong quả thật không biết giải thích làm sao...

"Chỉ là lúc này..." có chút không thoải mái.

Nội tức hỗn loạn, khí huyết cuồn cuộn... lồng ngực vẫn còn tàn lưu không đè nén được... đau nhói.

"..." Tiêu Nhược Cẩn không trách cứ, mà chỉ yên lặng đứng dậy nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng hắn.

"A... Ưm..."

Cho đến khi nghe thấy tiếng kêu của đệ đệ.

Tiêu Nhược Cẩn tạm dừng tay, đầu ngón tay run nhè nhẹ lại cuộn về, nắm chặt trong lòng bàn tay, không dám để đối phương phát hiện.

"Chỉ cần... điều tức một thời gian, còn cái kia..." Tiêu Nhược Phong ngừng một lúc, ý bảo vết máu đáng sợ trên bàn, "Đó là máu bầm..."

"Ừ." Tiêu Nhược Cẩn nhẹ nhàng đáp một tiếng, ngăn cản hắn lải nhải.

"Không cần phải giải thích, trong lòng ngươi hiểu rõ là được."

"..." Tiêu Nhược Cẩn thấy bất đắc dĩ, y cười khổ nhìn đệ đệ mình thả lỏng bả vai.

"Những người khác thì thôi, sao ngươi cũng trốn tránh ta như vậy?"

"Đệ không..." Lang Gia Vương thật sự muốn xin tha, "Ca... Đệ lo lắng cho huynh!"

"Vậy còn không mau nói cho ta biết tình hình?" Cảnh Ngọc Vương giả vờ tức giận bỏ đi, rồi lại quay lại, cúi người hỏi thử:

"... Thật sự không nói được?"

"..." Lang Gia Vương vội vàng lắc đầu.

"Được..." Tiêu Nhược Cẩn từ bỏ, lại cảm thán, "Haiz, chẳng qua ta nghĩ chắc lại có liên quan đến bạn bè giang hồ của ngươi, đúng không..."

"..."

"Ta biết mà..." Đối với ánh mắt cảnh giác rõ ràng của đệ đệ, Tiêu Nhược Cẩn chấp nhận nhường một bước, "Rồi rồi, không nói."

Tiêu Nhược Phong hơi ngượng ngùng, sờ chóp mũi, "Xin lỗi ca ca, thật sự hắn..." thân phận nhạy cảm.

Tiêu Nhược Cẩn vẫn quay đầu đi, từ chối nghe hắn nói. Huynh trưởng tỏ vẻ ngươi không cần phải nói, còn chân thành chủ động hạ thấp giác quan nhạy bén, vừa khiến Tiêu Nhược Phong yên tâm, đồng thời còn thấy áy náy...

"Cho nên ngươi quyết định bảo vệ người kia?"

"..." Tiêu Nhược Phong không dám trả lời.

Tuy muốn vì người khác giải thích, nhưng ở trước mặt huynh trưởng, hắn thật sự không có lập trường...

"Không sao, ta hiểu rồi."

Ngoài ý muốn là Tiêu Nhược Cẩn dường như không có ý dây dưa ở vấn đề này, rất dễ dàng buông tha hắn.

"..."

"Huynh trưởng?" Tiêu Nhược Phong rốt cuộc cũng nhớ tới một chuyện, "Huynh... vẫn không đi sao?"

"Ta..." Tiêu Nhược Cẩn sầu lo nhìn cửa, rồi lại không yên lòng nhìn sang hắn.

Tiêu Nhược Phong bật cười.

"Đệ không sao... Ca," Giống như để tránh Tiêu Nhược Cẩn không tin hắn, hắn còn tùy ý nhắc tới, "Thật ra cũng chẳng có gì, trên giang hồ so chiêu đều khó tránh khỏi, đệ cũng không phải lần đầu tiên..."

"..."

... Không phải lần đầu tiên bị thương.

Hắn muốn nói như vậy.

Nhưng nhìn phản ứng của Tiêu Nhược Cẩn lại không dám lên tiếng.

"..." Thật kì lạ.

Thậm chí có thể nói, trước thái độ trách tội của huynh trưởng, hắn cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Rõ ràng đều là nói thật.

Đơn giản là điều tức, sau đó nằm mấy ngày, giang hồ võ lâm đều là như thế. Đương nhiên hắn không chỉ có thân phận trên giang hồ, quả thật còn nhiều chính sự triều đình tương đối khó giải quyết. Đặc biệt là... lúc này đây.

Tình huống đặc thù, hắn không thể tùy tiện xin nghỉ.

Đúng là có chút khó xử lí...

"Phải," Tiêu Nhược Cẩn vốn dĩ muốn đi lại lần nữa vì vướng mắc mà dọn ghế trịnh trọng ngồi xuống trước mặt hắn, "Ngươi không phải lần đầu tiên bị thương, thậm chí không phải lần đầu tiên bị thương nặng, ta đều biết."

"..." Đúng vậy! Vậy không phải được rồi sao.

Lang Gia Vương nghiêng đầu sang một bên không biết nói gì hơn, ca ca không phải cố ý tìm cớ chứ.

"... Lần gần nhất còn cách đây không lâu, cái lần làm nhiệm vụ hoàng đế phái ngươi ra ngoài."

Một câu này khiến cho Lang Gia Vương kinh hãi, nhưng nhanh chóng bình thường trở lại. Cũng đúng, cho dù cố ý giấu diếm, với năng lực của ca ca, chỉ sợ là không thể nào không biết. Còn vì sao ca ca chưa từng hỏi han ân cần, cũng không biểu hiện trước mặt hắn... Haiz...

"Vì ngươi bị thương rất nặng, bệ hạ còn đặc biệt miễn cho ngươi khỏi lâm triều, ta ngẫm lại, còn có nguyên nhân nào..."

"Ca ca... được rồi." Tiêu Nhược Phong toát mồ hôi, hắn không hề biết ca ca hắn nhớ nhiều chi tiết như vậy, vội vàng đổi chủ đề, "Nếu huynh đã biết..."

"Thế thì sao?" Tiêu Nhược Cẩn đột nhiên nhìn hắn vô cùng nghiêm túc, "Là có thể để xảy ra thường xuyên?"

"..." Tiêu Nhược Phong chột dạ hít sâu một cái, yên lặng ngồi thẳng.

"Ngươi ở bên ngoài làm việc bị thương, sợ ta lo lắng nên không cho ta biết, ta cũng xem như không biết. Có chuyện nguy hiểm tìm ngươi, ta cũng không ngăn cản, vì ta biết ngươi cần phải đi, mặc dù có một số việc ta không thể hiểu nổi. Đúng, chính là vì những sư huynh đệ của ngươi, ngươi hỗ trợ người khác, có khi nào ta quản ngươi không?!"

Tiêu Nhược Cẩn dâng trào cảm xúc, "Tiêu Nhược Phong ngươi nghe đây, phải, ta biết ngươi lớn rồi, không cần chuyện gì cũng ỷ lại ta, thậm chí có đôi khi ta mới là ca ca vô dụng được ngươi bảo vệ. Triều đình giang hồ, huynh đệ chúng ta đi đến bước này đều là chính mình lựa chọn, cho dù như thế nào cũng không có gì để oán trách, nhưng..."

Y siết chặt nắm tay, sống lưng thẳng tắp, giống như một con sư tử sắp nổi cơn thịnh nộ.

"Tiêu Nhược Phong! Ngươi đừng tưởng rằng ta vờ như không thấy, là ta nên nhìn nguơi ở bên ngoài bị thương đổ máu, liều mạng đến mức hộc máu, sau đó nói với ta đây là do ngươi chọn, cho nên không sao cả. Đúng không?"

"Ta đang hỏi ngươi đấy?!"

"Tiêu Nhược Phong!!"

"..." Tiêu Nhược Phong không dám nói lời nào.

Nhìn huynh trưởng như mãnh hổ vồ mồi nắm áo của hắn, Tiêu Nhược Phong ngượng ngùng tự nhủ: Đúng vậy, hắn nên phát hiện sớm hơn.

Ca ca sẽ tức giận những chuyện này, hơn nữa còn là sớm trước đó... cơn giận dồn nén từ lâu.

"..." Tiêu Nhược Phong chột dạ, ngoan ngoãn để ca ca trút giận... Dù sao cũng bị lườm một lúc, kết quả không khéo là cổ họng đột nhiên ngứa:

"Khụ khụ..."

Tiêu Nhược Cẩn lập tức buông hắn ra, áy náy muốn nói lại thôi. Từ một tòa núi lửa bạo nộ bị chọc phá, ỉu xìu không còn chút hơi lửa.

"..." Nhìn huynh trưởng áy náy, Tiêu Nhược Phong thấy không nỡ.

Muốn giải thích rằng thương không nghiêm trọng đến vậy.

Cùng lắm, cùng lắm nằm một ngày nửa ngày, là... gần như khỏi hẳn rồi.

Haiz...

"Lần này không giống." Tiêu Nhược Cẩn lại tiếp tục nói, đón ánh mắt hoài nghi của đệ đệ, y trả lời vì sao không giống: "Ngươi ở trước mặt ta, cứ như vậy ở trước mặt ta bị thương."

Còn muốn y làm như không có việc gì sao.

Để mặc cho đệ đệ cậy mạnh? Không ngừng nuốt xuống từng ngụm máu trong cổ họng, tiếp tục đọc mớ bản thảo vớ vẩn của cái hôn sự đáng chết này ư?

Nhịn không nổi.

"Huynh trưởng..." Tiêu Nhược Phong hơi dao động, ngượng ngùng đáp: "Đệ đệ... hiểu rồi."

Đè hai tay hành lễ của hắn xuống, Tiêu Nhược Cẩn chỉnh lại y quan, kiểm soát cảm xúc, "Rồi rồi, không có gì, không nói nữa, lần này bổn vương đi lâu lắm rồi..."

Y đi ra tới cửa, gọi người đến dặn dò, rồi mới quay lại, "An tâm ở lại đây đi, không ai quấy rầy, muốn cái gì thì gọi họ."

"Đúng rồi, thắp đèn lên đi." Chắp tay sau lưng đi một vòng trong phòng xem xét điều kiện ánh sáng, Cảnh Ngọc Vương hạ mệnh lệnh, dưới ánh nến tăm tối nhìn nét mặt suy yếu chật vật của ai đó, "Nhìn ngươi đi, thảm thấy thương. Còn lén lút, cần gì phải thế..."

Lang Gia Vương nhịn không được, "Đệ lén lút hồi nào?"

"A," Cảnh Ngọc Vương lười nói với hắn, "Vừa vào đã dập lửa tắt đèn, ngươi còn chưa đủ lén lút?"

"Còn cái này nữa, mùi máu dày đặc... Bổn vương không gọi người tới bắt thích khách là may rồi."

"..." Tiêu Nhược Phong ngơ ngác trước tốc độ thay đổi sắc mặt của y.

Đây... Hắn cũng không cố ý!

Hơn nữa...

"Ca ca, huynh không biết xấu hổ còn nói người khác?" Vào đêm tân hôn bỏ rơi tân nương, ăn mặc toàn thân màu đen chuồn ra ngoài, rốt cuộc là ai khả nghi hơn?

"E hèm, bổn vương..." Tiêu Nhược Cẩn kéo áo khoác ngoài màu đen che kín hỉ phục đỏ thẫm, ánh mắt uy nghiêm, "Nếu không phải lo lắng cho ngươi, bổn vương cần gì chạy ra đây..."

Vừa nói vừa khoanh tay áo, xoay người đi hai bước, rồi như nhớ ra chuyện gì đó mà vội vàng quay lại, nhét tờ giấy vào tay Tiêu Nhược Phong.

"Ơ?"

Không giải thích, cũng không quay đầu lại.

"Cái này, ca...?"

Nhìn con số trên ngân phiếu mà nhảy dựng, Lang Gia Vương nóng vội: "Cho đệ nhiều tiền như vậy làm gì?"

"Tiêu đi."

"..."

Ai đó bây giờ mới xấu hổ nhớ ra tiền thiếu nợ quán rượu, đã thế còn nghiêm túc hỏi một câu: "Thế này cũng nhiều quá rồi?"

Thấy lão ca chỉ mỉm cười.

Từ buồn rầu chuyển sang tỉnh ngộ, hắn hiểu, nhiều cũng do hắn.

Tự cho là đã hiểu, còn chưa kịp cảm kích đã nghe thấy một câu: "Nhiều cái gì mà nhiều?"

"Không phải Điêu Lâu Tiểu Trúc..."

"Nợ bồi thường kia á?" Tiêu Nhược Cẩn đứng ở cửa, trợn mắt nhìn đệ đệ há hốc mồm, mỉm cười kỳ dị.

Còn đợi ngươi nói?

"Trả từ sớm."

"..."

Đầu óc choáng váng, Tiêu Nhược Phong có chút thiếu máu mới suy nghĩ được cẩn thận.

Thiếu nợ đã sớm trả, đây là cho thêm.

Là cho thêm.

"Ta..." Hắn muốn nói hắn vốn dĩ không cần nhiều tiền như vậy.

Thật ra thường ngày cũng không có thiếu tiền.

Chuyện tửu lầu lần đó, hoàn toàn là ngoài ý muốn xác suất rất thấp...

"Ca, đệ không cần phải..."

"Không cần tiêu tiền? Đợi khi nào ngươi uống gió tây bắc vẫn no được rồi hẵng nói."

"Đệ nói là đệ không thiếu..."

Người đi rồi, đã đi rồi.

"..."

Tiêu Nhược Phong nghĩ, hắn vẫn chưa kịp giải thích tửu lầu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Vốn dĩ trước đó vẫn nhớ, định ngày hôm sau nói với lão ca một tiếng, kết quả nhiều việc quá... quên mất. Sau đó cũng có nhớ ra, dù sao ca ca hỏi rồi nói cũng không muộn, kết quả ca ca không thèm hỏi, thế là hắn... yên tâm quên hết ráo...

"Haiz..."

Tiêu Nhược Phong à Tiêu Nhược Phong...

Uổng công ngươi tự xưng làm việc cẩn thận, mưu lược chu toàn, sao gặp chuyện có liên quan đến huynh trưởng lại bừa bãi như vậy.

Có lẽ... là quá yên tâm đi.

Giống như hiện tại. Lang Gia Vương tạm thời rảnh rỗi, rốt cuộc cũng có thời gian nhìn trăng tròn treo cao bên ngoài, đợi đến tối muộn mới đột nhiên nhớ ra...

Lang Gia vương phủ!

Diệp Khiếu Ưng được hắn phái đi bảo vệ Diệp Đỉnh Chi, chuyện của hắn trong phủ còn chưa thông báo!

Hết nghĩ cách cứu Diệp Đỉnh Chi rồi lại lo lắng đại hôn...

May mà vẫn chưa đến mức nghiêm trọng, hắn tự trấn an mình như thế, gọi tôi tớ đến, Lang Gia Vương lại xấu hổ khi nghe được:

"Điện hạ, chuyện ngài nói... vương gia vừa rồi đã bảo người đến phủ ngài truyền lời."

"À..."

Thôi thôi!

Hiện tại hắn là bệnh nhân!!

Tiêu Nhược Cẩn thích nhọc lòng như vậy, có việc thì để huynh ấy lo đi.

Tiêu Nhược Phong rốt cuộc cũng yên tâm thả mình xuống giường ở Cảnh Ngọc vương phủ. Thả lỏng, vứt bỏ tạp niệm, điều hòa nội tức, nghĩ mà sợ, lại lần nữa đè nén cơn xâu xé nơi lồng ngực...

"Ách!"

Chỉ hơi cử động, hai mắt liền tối sầm.

Bất động minh vương quả là chân khí bá đạo.

Xem ra một ngụm máu này đúng là phun... không oan.

Nội tức mỏng manh lưu chuyển, như từng mảnh đao đảo quanh kinh mạch, tuy biết chỉ là tạm thời khó chịu, cũng không khỏi khiến người lo sợ. Tiêu Nhược Phong cố gắng giữ vững hơi thở, vững vàng dẫn dắt...

Cố gắng nhẫn nhịn, vốn dĩ nên oán hận Diệp Đỉnh Chi, lại vì đấu pháp chiêu chiêu liều mạng của thiếu niên kia... mà cảm thán.

Cảm thán người trong thế gian, vì một chữ tình...

Khiến đôi lứa sinh nguyện thề.

Thiếu niên chân thành yêu nhau, quả thật vô cùng đẹp đẽ.

Nhưng hai người thật lòng yêu nhau này đã định nhân duyên khó thành. Cho dù Tiêu Nhược Phong có đồng cảm cũng không có cách nào. Dù sao chuyện này ngoài chữ tình, hắn còn có quá nhiều, quá nhiều thứ phải gánh vác...

Thở dài, kết thúc vận công, Tiêu Nhược Phong mở mắt ra, tâm trạng thư thái điềm tĩnh lại bị chuyện khác gián đoạn.

Bởi vì trong phòng còn một bóng người ngoài ý muốn.

"... Ca?!"

Trước vẻ mặt kinh ngạc như muốn nói sao huynh lại tới nữa của Tiêu Nhược Phong, Tiêu Nhược Cẩn đang định trốn đi lại dừng bước chân, vô cùng bất đắc dĩ, "Nhược Phong..."

Trong khoảnh khắc đối mắt nhau, vẻ hoảng hốt của Tiêu Nhược Cẩn làm Tiêu Nhược Phong căng thẳng, theo bản năng giơ tay vội vàng lau khóe môi...

"..."

Nhưng mà... không có máu?

Lại ngẩng đầu bốn mắt nhìn nhau, càng thêm xấu hổ.

"..."

"Ca... huynh đến là để..." Tiêu Nhược Phong thử thăm dò, định hỏi huynh trưởng lại đến làm gì thì thấy hộp đồ ăn trên bàn.

Thế này thì rõ rồi.

Nhưng hắn lại không rõ, "Chuyện này cần gì huynh phải tự mình..."

"..."

Sau đó Tiêu Nhược Phong liền thấy huynh trưởng trước giờ lỗi lạc thế mà lại luống cuống.

"Vi huynh mới nhớ ra, có lẽ ngươi chưa ăn..."

Tiêu Nhược Phong phát hiện trong tay Tiêu Nhược Cẩn còn cầm một hộp đồ ăn khác. Chắc là huynh trưởng chuẩn bị mang về phòng, nhưng lại nhớ tới mình, bèn kêu nhà bếp làm thêm.

"Cho nên tiện thể..."

Quả nhiên.

Tiêu Nhược Phong thấy lòng mình ấm lên, mỉm cười, "... Cảm ơn, ca ca."

"..." Người được cảm ơn ngẩn ngơ.

Hắn quả thật bận quên cả ăn. Trước đó trong người khó chịu cũng không có thời gian lo đói với no, bây giờ mới nhận ra bụng mình trống trơn... đúng là hơi đói bụng.

Thật ra cũng không sao, nếu muốn hắn có thể tự bảo nhà bếp chuẩn bị là được, nhưng dù thế cũng phải chờ.

"... Chuyện nhỏ," Một tiếng cảm ơn lễ phép thế mà lại khiến Cảnh Ngọc Vương ngượng ngùng quay mặt đi, nhẹ nhàng bảo, "Tiện đường mà thôi."

Tiêu Nhược Phong nhếch môi, nhưng không dám nói huỵch toẹt ra, bảo nhà bếp nấu cơm thì tiện thể, nhưng tự đem đến đây thì tiện đường chỗ nào?

"Khụ..." Nhận ra lời nói dối vụng về bị nhìn thấu, Tiêu Nhược Cẩn thầm mắng mình sao để đồ đó rồi còn không đi, lại còn do dự có nên kiểm tra thử hay không. Chỉ hơi chậm một chút là đã... đúng lúc bị bắt gặp.

Thật xui xẻo.

"Tóm lại ngươi... nghỉ ngơi đàng hoàng."

Nhìn huynh trưởng nhà mình lại sĩ diện, Tiêu Nhược Phong càng thêm buồn cười.

"Vâng..."

Hắn cười như gió xuân, gương mặt tái nhợt rốt cuộc cũng có chút hơi ấm...

"..."

"Biết rồi ca ca, huynh mau về đi."

"... Ừ." Nghe Tiêu Nhược Cẩn hừ một tiếng, vẫn không chịu động đậy.

Giống như đứa nhỏ ham chơi bên ngoài, chơi xấu không chịu về nhà.

"Sao vậy?" Tân lang vào đêm tân hôn chạy khắp nơi, Tiêu Nhược Phong có ý muốn trêu huynh trưởng một câu, "Vẫn không quay về tìm tân nương của huynh sao?"

"..."

Nhìn huynh trưởng hơi ngẩn ra, sắc mặt ảm đạm, đột nhiên hắn thấy lồng ngực nghẹn đau, không cười nổi nữa...

"Ca..." Chỉ có thể nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Nhưng không thể không nhắc nhở: "Nếu vẫn không đi, đồ ăn sẽ nguội..."

"..." Tiêu Nhược Cẩn lại nhìn hộp đồ ăn trên tay, "Ừ..."

Bước chân cứng nhắc, so với lần trước thong thả là khác một trời một vực, Tiêu Nhược Phong thấy đau xót.

Dù sao ca ca... cũng thật lòng thích Dịch Văn Quân.

Dịch Văn Quân thì đã có người trong lòng.

Đều là nghiệt duyên gì.

.....

"Vương gia."

"Ừ."

"Vương gia."

"Lui ra đi."

Sải bước lướt qua hai bên trái phải đứng hành lễ, Tiêu Nhược Cẩn dẫn người hầu đến cửa phòng ngủ.

Rốt cuộc cũng dừng lại, ý bảo tùy tùng đưa hộp đồ ăn, Tiêu Nhược Cẩn mới hài lòng bước vào cửa, không ngoài ý muốn chứng kiến Dịch Văn Quân cầm trong tay một thanh đao ngắn...

... sương lạnh phủ đầy mặt.

"Dịch cô nương..."

Mỹ nhân ban ngày rơi lệ nũng nịu bây giờ đã lười biếng bỏ đi vỏ bọc, nhìn chằm chằm Tiêu Nhược Cẩn, giống như một con rắn ngẩng cổ nhe răng nọc, tỏa ra hơi thở nguy hiểm trí mạng: "Nói cho ta biết! Ngươi làm gì hắn rồi?!"

"Làm càn."

Tiêu Nhược Cẩn trầm giọng quát lớn: "Ăn nói với bổn vương thế nào?"

Con gái Ảnh tông...

Đặt hộp đồ ăn lên bàn, Tiêu Nhược Cẩn sắc mặt u ám như mây đen giăng đầy: "Thu dao của ngươi lại đi, đừng ra vẻ bị hiếp bức nữa, bổn vương còn chưa giết hắn."

"..."

"Nói như vậy." Do dự một lúc, Dịch Văn Quân rốt cuộc bỏ chủy thủ đi, kiệt lực ngã ngồi xuống: "Hắn quả nhiên..."

Tiêu Nhược Cẩn quay đi cẩn thận đóng chốt cửa, khiến nàng phải cảnh giác.

"Ngươi muốn làm gì?!"

Hai mắt đầy sát khí nhìn chằm chằm, mũ phượng diễm lệ lay động theo ánh vàng...

"..."

Tiêu Nhược Cẩn thở dài, nặng nề, bất đắc dĩ... dùng chất giọng không còn bao nhiêu kiên nhẫn: "Dịch cô nương... không có ý gì khác, tạm thời đừng nóng nảy."

Nhưng vừa nói như vậy, y lại vừa cởi bỏ áo ngoài, động tác không nhanh không chậm, còn xếp quần áo xong mới đặt sang một bên.

Y lại bước tới, mà Dịch Văn Quân từng bước lui về sau...

Vốn dĩ không muốn giải thích, nhưng xem nữ tử kia khẩn trương và hoảng sợ chỉ có thể tạm dừng.

Dịch Văn Quân nhìn y thủ thế, còn đang hoang mang.

"Bên kia, bộ quần áo kia, ném lại đây."

Nhận một bộ thường phục thay ra, thoát khỏi mớ lễ phụ đại hôn phức tạp, Tiêu Nhược Cẩm thấy tâm trạng thoải mái hơn một ít.

Thậm chí nhìn Dịch Văn Quân không định nhúc nhích, y liền tự mình mở hộp đồ ăn, tự mình bày ra bàn...

"... Sao vậy?" Cơm dọn sẵn, Tiêu Nhược Cẩn nhìn Dịch Văn Quân vẫn không có động tĩnh, "Không đói bụng? Hay là muốn bổn vương hầu hạ ngươi dùng bữa?"

"..."

Tuy là nói đùa, nhưng có thể thấy ánh mắt nghi ngờ nhìn đồ ăn của nữ tử, Tiêu Nhược Cẩn cười lạnh, gác đũa xuống, "Dịch Văn Quân."

"Ngươi có thể làm phượng hoàng không phải suối mát thì không uống, nhưng cũng đừng nhục nhã bổn vương."

Thế là y không để ý tới nàng nữa, ăn một mình...

"..."

Trong lúc Dịch Văn Quân còn đang do dự, Tiêu Nhược Cẩn đột nhiên dừng đũa.

"Người đâu."

Dịch Văn Quân kinh hãi: "Sao vậy?"

"Vương gia?" "Vương gia?"

Nhìn tôi tớ vội vã chạy tới, đợi mệnh lệnh của y.

Tiêu Nhược Cẩn nhẹ nhàng chỉ. "Đồ ăn này ai làm?"

Đám người dưới sợ hãi khiến Dịch Văn Quân hoảng loạn, nhịn không được cất cao giọng: "Sao vậy?"

"..." Tiêu Nhược Cẩn bấy giờ mới liếc nhìn nàng, tựa như nể mặt nàng mà dịu lại, "Không có gì, da sứa nấu chín quá."

"Vương gia!" "Vương gia thứ tội!"

Nghe được toàn bộ đồng loạt xin tha, Dịch Văn Quân căng thẳng: "Ngươi cần gì phải thế?"

"Bổn vương..." Tiêu Nhược Cẩn chậm rãi nghiêng đầu, "Hình như còn chưa nói gì mà?"

"..."

Cũng đúng là thế thật.

Các tôi tớ run bần bật, dường như đều đang lên án nàng.

"... Hồi vương gia, là Hứa đầu bếp. Vương gia? Ngài muốn..."

"Ừ..." Tiêu Nhược Cẩn ngẫm nghĩ một lát.

Tuy ăn miếng đầu tiên đã muốn đổi đầu bếp, nhưng bên tai giống như có tiếng trấn an phiền não của đệ đệ, làm đầu bếp yến tiệc bận rộn, còn phải đột ngột tăng ca làm bữa khuya, phải thông cảm cho họ vất vả...

Buồn cười. Y thông cảm rồi ai thông cảm cho y? Mệt mỏi cả ngày toàn là chuyện không đâu, ăn miếng cơm cũng làm không xong, thật muốn đuổi thẳng.

"Thôi." Nhưng cũng lười, "Không cần phạt nhiều, chắc Hứa đầu bếp mệt rồi, mời hắn về nghỉ ngơi, nghỉ mười ngày nửa tháng rồi quay lại."

Nghĩa là muốn phạt nửa tháng lương, tôi tớ âm thầm thấy kinh hãi, nhưng cũng chỉ nhỏ giọng vâng dạ.

"Vậy, cái này... dọn xuống ạ?"

"Đợi đã," Định dọn thức ăn, lại bị Dịch Văn Quân cản lại, "Có thể để ta nếm thử không?"

Tân vương phi dung nhan vô song, khiến tất cả mọi người cúi thấp đầu...

"Có thể."

"Vậy giữ lại đi."

Tiêu Nhược Cẩn quả nhiên nể mặt nàng, vẫy tay bảo người lui xuống.

Dịch Văn Quân buông lòng nghi hoặc, trang nhã cầm chiếc đũa, tò mò gắp một cái...

Chậm rãi đánh giá: "... Ngươi cũng bắt bẻ quá."

"Vậy sao?"

Lần này, nàng buông lòng đề phòng, trở lại dáng vẻ thong dong lười biếng ngồi đối diện Tiêu Nhược Cẩn: "Ngươi như vậy là muốn thị uy với ta sao?"

"A." Tiêu Nhược Cẩn liếc nhìn nàng, cười châm chọc, rót cho mình một chén rượu, "Bổn vương cần gì phải thế? Chẳng qua là ở địa bàn của mình, muốn làm gì thì làm mà thôi."

"Cảnh Ngọc Vương quả nhiên giống như lời đồn, là người rất khó ở chung."

Người bưng chén rượu đánh mắt cảnh cáo: "Ta đối đãi thế nào, không liên quan đến ngươi."

Vương gia không thường hay uống rượu uống một ly rượu mừng của chính mình...

Tư thế quá quy chuẩn, ngược lại càng khiến Dịch Văn Quân chán ghét.

Nàng hoài niệm những ngày tự do uống rượu cùng Vân ca, kể về phong cảnh nơi xa xôi, mà không phải sau này ở trong tòa vương phủ bên cạnh hoàng tử vui giận thất thường, làm một con chim hoàng yến không thể thoát vây...

"Đúng rồi, khuyên ngươi đừng nghĩ lung tung nữa."

Tiếng cảnh cáo lạnh lùng vang lên bên tai, nhắc nhở nàng đang ở trong nhà giam, "Chuyện hôm nay thì thôi, sau này còn có hành vi như thế, đừng trách bổn vương không nói trước với ngươi."

"Cho dù muốn hay không, từ nay về sau ngươi chính là vương phi, phải thận trọng từ lời nói đến việc làm."

"..."

Ngữ điệu nghiêm khắc, khiến Dịch Văn Quân nghĩ tới tương lai bị giam cầm mà lòng u ám...

"Làm vương phi của ngươi đúng là không được tự do."

... Xoảng!

Dịch Văn Quân thở dài bi sầu, lập tức khiến Tiêu Nhược Cẩn quăng vỡ ly.

"Chỉ riêng chuyện hoang đường của ngươi, chẳng lẽ bổn vương còn chưa cho ngươi đủ tự do?"

"Còn về tự do ngươi muốn, bổn vương cũng không có được, cũng chẳng cho được, đừng mong mỏi xa xôi."

Dịch Văn Quân lần đầu tiên gỡ xuống trang dung trước mặt người khác, nhưng khi đối phương yêu cầu nàng cởi áo hỉ nằm xuống giường, nàng không chịu phục tùng.

"Được, nếu ngươi không buồn ngủ thì có thể không ngủ."

Nhưng quần áo cần phải đổi, giường đệm cũng phải làm loạn. Lúc làm những việc này, Dịch Văn Quân rốt cuộc cũng không có trêu chọc, nàng đoán vị vương gia này nhất định rất tức giận, nhưng Tiêu Nhược Cẩn chỉ bình tĩnh làm xong việc, rồi ngồi bên cạnh bàn.

Dịch Văn Quân cảnh giác nằm trên giường, nhìn chằm chằm y, cứ nhìn như thế cho tới bình minh...

Thậm chí Dịch Văn Quân nửa chừng có ngủ một thời gian ngắn, khi mở mắt ra, nắng sớm mờ mờ.

Khi ánh mặt trời mỏng manh chiếu tới vẻ mặt cứng nhắc của Tiêu Nhược Cẩn, nàng cảm thấy tim mình đập nhanh mấy phần.

"Ngươi đang?"

Nàng không biết người trước mặt đang nghĩ cái gì.

"Đáng tiếc... Chúng ta cuối cùng vẫn không thể làm bạn."

Cũng không có tình đầu ý hợp hay bạc đầu giai lão gì cả.

Nhìn ánh mắt tiếc nuối của Tiêu Nhược Cẩn, Dịch Văn Quân lại căng thẳng: "Ngươi... có hận ta không?"

Thật sự không thể trách nàng lo lắng không đâu, vị Cảnh Ngọc Vương này đúng là lòng dạ thâm sâu đáng sợ.

"A..." Cảnh Ngọc Vương thở dài, cười nói, "Hận ngươi làm gì, cũng chẳng phải ngươi ép bổn vương cưới."

"..." Dịch Văn Quân ngẩn ra.

Khi đó nàng quả thật chưa gặp Vân ca, còn chưa biết lòng mình đã có chỗ ký thác, hối hận vì đã không phản kháng lại sự sắp xếp của cha. Nếu sớm tính toán, có phải là... sẽ không đi đến bước đường này không.

Nhưng cha biết rõ mình có hôn ước với Vân ca, vẫn cứ...

"Đương nhiên," Tiêu Nhược Cẩn nhận ra lòng nàng như đay rối, "Mong muốn của ngươi cũng chẳng thể thay đổi lần liên minh này, việc đã đến nước này, ý của bổn vương cũng giống như vậy."

Thánh chỉ định hôn, quan hệ thông gia hoàng tộc, sao có thể dễ dàng phá bỏ?

"..."

"Đợi đã!" Tiêu Nhược Cẩn định rời đi thì bị Dịch Văn Quân gọi lại, nàng vui mừng nhìn y, "Ý của ngươi là..."

Thật ra Tiêu Nhược Cẩn cũng muốn gỡ bỏ quan hệ liên hôn của bọn họ?!

"..."

Trong chớp mắt, vẻ vui mừng kia rút đi, từ sự im lặng nặng nề của đối phương, nàng dần hiểu được...

Bọn họ liên hôn không thể thay đổi.

Cơn tuyệt vọng bao phủ xuống, còn lớn hơn tòa vương phủ đang giam lỏng, cũng nặng nề áp lực hơn.

Nàng nhìn Tiêu Nhược Cẩn đi gọi tôi tớ, dáng vẻ thản nhiên tự tại, lười nhác hưởng thụ mọi người hầu hạ hắn. Mà vương gia tôn quý cao cao tại thượng ở trong mắt Dịch Văn Quân rốt cuộc vẫn là chim bị giam trong chiếc lồng vàng.

Thật là vậy chăng?

Bọn họ đều không được giải thoát...

[Xem như chưa xong, có lẽ là còn tiếp?]

________________________

Tác giả: "Không biết mọi người có muốn xem tiếp không, thật sự Thiếu Bạch rất khó tìm được kết cục tốt, càng viết càng ngược nhiều

*Hình tượng đều là lập trường của riêng mỗi người theo đuổi. Tôi cảm thấy sự kiện đoạt hôn kia, Tiêu Nhược Cẩn, Tiêu Nhược Phong, Dịch Văn Quân, Diệp Đỉnh Chi chỉ là bất đắc dĩ làm tổn thương nhau, cũng không có bất kì ai là người xấu phải đứng ra gánh vác tất cả trách nhiệm.

*Đương nhiên thiết lập nhân vật của Dịch Văn Quân trong nguyên tác đúng là đáng lên án trước sau mâu thuẫn, nên sửa lại một chút

*Tạ lỗi vì sửa lại nguyên tác"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro