Chương 06: Cùng giường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tạ Ngọc Dẫn nghe vậy, theo bản năng trừng Mạnh Quân Hoài, nhưng hắn lại đang không nhìn nàng.

Mạnh Quân Hoài bình tâm tĩnh khí: "Đồng Tịnh, lại đây."

Nửa người Đồng Tịnh bị Ngọc Dẫn ôm lấy, vốn đang giãy giụa theo bản năng, nghe vậy không kịp nghĩ nhiều liền càng dùng sức tránh đi, thoát ra khỏi lồng ngực Ngọc Dẫn, đi đến trước mặt Phạm Quân Hoài, khụt khịt không hé một lời.

Mạnh Quân Hoài không thay đổi vẻ mặt tàn khốc: "Ta nói lại lần nữa, hôm nay ngươi phải xin lỗi, đây là trách nhiệm của ngươi."

".... Điện hạ!" Tạ Ngọc Dẫn lại muốn khuyên ngăn, bị hắn nói: "Việc này không cần vương phi nhúng tay."

Ngọc Dẫn bỗng dưng nghẹn lời, nhìn Mạnh Quân Hoài, lại nhìn Đồng Tịnh, vẫn là không thể nhẫn tâm tỏ vẻ thờ ơ lạnh nhạt.

--- nàng dù sao cũng biết không thể quá nuông chiều trẻ nhỏ, nhưng xem tình huống trước mặt, Đồng Tịnh gạt nước mắt, tay  nhỏ còn sưng húp. Mạnh Quân Hoài luôn muốn "phải dạy cho ra nhẽ" cũng chưa chắc là tốt.

Nàng cũng không cảm thấy đứa nhỏ đang bị phụ thân nghiêm khắc dạy dỗ này là không hiểu chuyện, Đồng Tịnh ngoan cố như vậy, cũng chỉ là sự bướng bỉnh bình thường của trẻ con.

Ở một lúc nào đó, tiểu hài từ đặc biệt rất "sĩ diện", càng dạy dỗ, nó càng cảm thấy cúi đầu nhận sai là một việc rất mất mặt ---- loại chuyện này nàng cũng đã từng trải qua! Khoảng thời gian mới đến Hoa Linh Am, miệng thèm thịt, liền nhân lúc một bà chủ bán thịt chà bông đến dâng hương mua thịt ăn. Bà chủ cho rằng chỉ là trẻ con còn đang tuổi lớn, cho nàng chà bông mà không thu tiền.

Nàng còn "hảo tâm" chia cho các tiểu ni khác ăn! Kết quả đương nhiên là bị sư phụ bắt được.

Lúc ấy sư phụ hỏi nàng có làm sai hay không, nàng nói sao cũng không chịu thừa nhận.

Kỳ thật, nàng không hiểu chính mình đã làm sai sao? Đương nhiên là hiểu, chỉ là lúc đó nhiều bạn nhỏ đồng môn đang nhìn, nếu nhận sai là không còn mặt mũi nào!

Ngọc Dẫn cảm thấy đại khái Đồng Tịnh chính là tâm tình giống vậy. Hà trắc phi giáo huấn nó thì không có gì, nhưng Mạnh Quân Hoài bắt nó nhận sai trước mặt người mẹ cả mà nó không thích, tâm tình nhỏ nhen trỗi dậy nên không vui.

Mạnh Quân Hoài nhất quyết buộc nó cúi đầu, có lẽ cũng không phải là sai, nhưng tất nhiên sẽ thương tâm khổ sở --- vì nó không thích người mẫu phi này!

--- càng cảm thấy mẫu phi này đáng ghét!

Tạ Ngọc Dẫn nghĩ như vậy, nhìn hai người đang giằng co trước mặt, cũng mặc kệ suy nghĩ của Mạnh Quân Hoài, thằng một đường bế Đồng Tịnh đi ra ngoài.

".... Vương phi?!" Mạnh Quân Hoài há hốc mồm. Hắn đang chờ Đồng Tịnh lau nước mắt sẽ ngoan ngoãn nhận lỗi, sao vương phi lại đem người ôm đi?

Đứa bé 4 tuổi cũng không nhẹ, Tạ Ngọc Dẫn cũng không dám dừng chân, ôm Đồng Tịnh một mạch về phía tây phòng, đặt lên trên giường.

Đứng lên, xoay người lại, thấy Mạnh Quân Hoài đang xanh mặt theo vào.

"Tạ Ngọc Dẫn!" Hắn tức muốn sùi bọt mép.

Tạ Ngọc Dẫn giật mình định thần lại.

Thành hôn một tháng rưỡi, hắn vẫn luôn khách khí mà gọi là là "vương phi", đây vẫn là lần đầu tiên kêu tên nàng ... Còn là cả tên lẫn họ.

Trong giây láy, nàng bình tĩnh rũ mắt: "Điện hạ, chúng ta về phòng nói chuyện nhé?"

"Ngươi .... " Mạnh Quân Hoài lại bực bội la lên, sau khi nhìn thấy thần sắc của nàng, thế nhưng đột nhiên nghẹn họng.

Sau đó hắn mới ý thức được ánh mắt này thật là thần kỳ, hắn đang lửa giận ngập đầu, nàng chỉ dùng ánh mắt thanh đạm như vậy nhìn qua, lại không thể tiếp tục phát hỏa.

Tạ Ngọc Dẫn đi về phía trước một bước, buộc hắn không thể không lùi về phía sau. Nàng nghiêng đầu nói: "San Hô, báo phòng ăn đem mứt đào cho đại tiểu thu. Hổ Phách thích hài tử, bảo nàng lại đây hầu hạ."

Mạnh Quân Hoài nhìn bóng dáng của nàng, dáng đi vững vàng, không có một chút sợ sệt, hoàn toàn không để tâm đến lửa giận của hắn.

Mạnh Quân Hoài điều chỉnh tâm tình, lại quay đầu nhìn, San Hô đã bưng mứt đào tới. Màu sắc mứt đào tựa như hổ phách, nhìn trong suốt ngon miệng, Đồng Tịnh vừa thấy liền bị thu hút, đang muốn duỗi tay lấy, lại gặp phải ánh mắt Mạnh Quân Hoài liền rụt lại, khụt khịt nhìn hắn.

Hắn bất đắc dĩ nói: "Ăn đi."

Đồng Tịnh e dè nhìn phụ thân rời đi, cho đến khi cửa đông phòng đóng lại mới tiếp tục lấy mứt.

Sau đó nàng có chút kinh ngạc suy nghĩ, mẫu phi này thật là lợi hại, còn dám ở thời điểm phụ vương đang tức giận mà ôm nàng đi!

Lúc phụ vương tức giận, Hà mẫu phi chỉ dám cùng phụ thân dạy dỗ nàng!

Đến đông phòng, Mạnh Quân Hoài đóng cửa lại, vòng qua bình phong, thấy Ngọc Dẫn ngồi đến đoan đoan chính chính.

Hắn không kiên nhẫn mà nhíu mày, gọn gàng dứt khoát nói: "Ta chưa bao giờ làm mất mặt mũi vương phi, Vương phi ngươi ... "

"Ta cũng không muốn làm điện hạ mất mặt." Tạ Ngọc Dẫn cúi đầu, "Vạn sự tùy duyên, điện hạ cứ như vậy buộc Đồng Tịnh xin lỗi ta thì có lợi ích gì, buộc trong lòng nó nhận ta làm mẹ cả thì có ích gì? Trong lòng nó nghĩ nên chán ghét ta thì vẫn chán ghét, thậm chí vì bị điện hạ bức bách mà càng chán ghét hơn."

Nàng rũ mi mắt hỏi hắn: "Sự việc của Quách thị, cùng cới Đồng Tịnh ... là không có quan hệ gì?"

"Tất nhiên là không có." Mạnh Quân Hoài khó hiểu vì sao nàng lại hỏi như vậy, "Lúc đó nó mới hơn ba tuổi."

"Vậy điện hạ cần gì phải thêm tiếng ác lên cho nó?" Tạ Ngọc Dẫn truy vấn.

Mạnh Quân Hoài suy nghĩ một chút, lại nói: "Ta khi nào..."

"Vồn là sự việc không quan hệ gì với nó, lại khiến nó không có mẹ đẻ. Quả thật, đối với Quách thị đây chính là một loại nhân quả báo ứng, không nên nói cùng nhau." Ngọc Dẫn ánh mắt trong trẻo sâu thẳm, "Chính là sau đó thì sao? Còn muốn buộc nó nhận người khác làm mẫu thân thì nó phải nhận người đó làm mẫu thân sao? Đây không phải lá báo ứng trên đầu Quách thị, mà là báo ứng lên người nó."

Mạnh Quân Hoài bị nàng nói tới phát ngốc, nghĩ đi nghĩ lại cũng không tìm được lời phản bác nào.

Hắn bức Đồng Tịnh phải đi xin lỗi, chỉ là vì cảm thấy "Hẳn phải như vậy", nhưng lý do thoái thác của nàng so với cái "hẳn phải như vậy" lại càng sâu sắc, làm hắn nhất thời không thể phục hồi tinh thần.

Tiều ni cô này ...

Trong lòng hắn có chút không phục mà âm thầm chế nhạo một câu, lại làm như bình thường hỏi: "Vậy ngươi cảm thấy nên như thế nào? Hiện nay ngươi là đương gia chủ mẫu, hài tử không chịu nhận ngươi, sẽ gây nhiễu loạn kỷ cương ra sao, ngươi có thể tưởng tượng không?"

"Từ từ rồi tính!" Tạ Ngọc Dẫn thở sâu rồi thanh thoát nói, "Nàng có duyên phận mẹ con với Quách thị là một chuyện, với ta lại là chuyện khác. Các pháp do nhân duyên sinh ra, cũng do nhân duyên mà bị diệt. Việc này không cưỡng cầu được, không bằng cứ tùy duyên thôi."

Mạnh Quân Hoài nhàn nhạt liếc nàng, sau đó bỗng nhiên "Xuy" một tiếng mà cười.

Hắn bỗng nhiên cảm thấy tiểu ni cô này thật là thú vị. Há mồm ngậm miệng đều là duyên phận này duyên phận nọ, nghe như "ông cụ non", nhưng khẩu khí lại rất nhẹ nhàng linh động.

Thôi, cứ tạm thời coi như nàng là một tiểu ni cô lanh lẹ thấu hiểu thôi.

Hắn thở phào một cái, lại nhìn nàng, rồi liền xoay người đi ra ngoài. Người phí sau cất lời có chút nôn nóng: "Điện hạ ...."

Tạ Ngọc Dẫn khẩn trương nhìn, không biết hắn có nghe vào hay không.

Người trước mặt dừng chân một chút: "Ta đi gặp Đồng Tịnh, vương phi nghỉ ngơi trước."

Sau khi Mạnh Quân Hoài đi đến tây phòng, Ngọc Dẫn nín thở nghe tiếng đóng mở cửa bên kia. Nghe đến khi Mạnh Quân Hoài chậm rãi nói "Không khóc"  với Đồng Tịnh , nàng mới nhẹ nhàng thở ra.

Trở về phòng ngủ, Ngọc Dẫn liền phân phó Lưu Li chuẩn bị rửa mặt - vừa ứng phó xong gia yến đã rất mệt, huống chi lại thêm sự việc của Đồng Tịnh.

Sau khi rửa mặt, đổi một thân váy áo thoải mái đi ngủ, nàng liền thanh thản ổn định mà nằm xuống. Nằm nghiêng ôm nửa gối đầu , có thể mơ hồ nghe thấy phía tây phòng bên kia truyền đến tiếng cười khanh khách của Đồng Tịnh, Ngọc Dẫn không tự chủ được cũng cười cười theo, rồi nhắm mắt lại ngủ yên.

Chốc lát sau, nghe được tiếng động tắt nến rất nhỏ, cơn buồn ngủ lại càng tăng thêm, chợt có hai bàn tay ở dưới thân đem nàng đẩy vào trong.

Tạ Ngọc Dẫn: "...?"

Trong bóng đêm, có anh thâm sâu kín: "Vương phi, ngươi ngủ sát vô trong chút."

Mạnh Quân Hoài có chút bất đắc dĩ, người này rõ ràng còn biết hắn vẫn còn ở đây, lại nằm ngủ ngay ở chính giữa giường --- ngay cả khi hắn ngẫu nhiên nhất thời cùng ngủ với con cái, Đồng Tịnh và A Lễ còn biết chừa chỗ cho hắn ngủ.

Sau đó Mạnh Quân Hoài nhìn thấy một đôi mắt sáng trong bóng đêm mở ra, trong đôi mắt mang theo sự kinh ngạc làm hắn sửng sốt.

Tạ Ngọc Dẫn ngạc nhiên hỏi: "Điện hạ người ... Người muốn ngủ ở đây?"

"....?" Mạnh Quân Hoài đánh giá nàng, tỏ vẻ đương nhiên, "Chẳng lẽ không được?"

Tới cũng tới rồi, đã đến canh giờ này ... Nàng là đang tính toán đuổi hắn đi?!

Ngay sau đó, hắn liền thấy cô nương trước mặt lập tức đem chăn quấn chặt lại, thần sắc kinh dị bất chợt làm cho hắn ngượng ngùng.

--- giống như hắn là người xấu, đang lẻn vào khuê phòng cô nương làm chuyện trái với đạo đức.

Nhưng bọn họ rõ ràng là phu thê? Đây là chính viện trong vương phủ của hắn!

Mạnh Quân Hoài bị sự ngạc nhiên này làm cho cảm thấy vô thố, hắn buống tay đang đẩy nàng, khoanh tay đứng trong chốc lát, cân nhắc phải làm gì cho thỏa đáng.

Hay là hắn về lại tiền viện ngủ?

Ý niệm vừa lóe lên trong đầu, nhìn sang nàng lại biến đi mất.

Không được! Trong phủ này không ai có quyền bắt hắn đi chỗ khác!

Vì thế, Tạ Ngọc Dẫn nghẹn họng nhìn trấn trối thân ảnh trong bong bóng đêm trước mặt bỏ chân lên dường, sau đó hướng về phía nàng.

"Điện hạ?!" Nàng hoảng hồn không nhẹ, hắn lại như thể đúng ý hợp tình mà nằm nghiêng trên giường.

Sau đó ném cho nàng một câu: "Ta không động ngươi, vậy được chưa?"

.... Xong.

Nàng vừa buông lỏng người, hắn lại đột nhiên túm chăn, nàng không kịp nghĩ nhiều, một chân hắn đã vói vào.

Nóng ấm, phần chân bị chạm của nàng cũng nóng lên theo.

Tạ Ngọc Dẫn đầu óc rối loạn, lập tức nói đại một lý do: "Điện hạ, ta hôm nay tới nguyệt sự."

".... Không phải ta nói không động vào ngươi?" Mạnh Quân Hoài dừng tay đang túm chăn, tiện đà rõ ràng cảm giác được Tạ Ngọc Dẫn bên cạnh đang muốn né tránh: "Nhưng mà người đang túm chăn..."

"Tê ----" Mạnh Quân Hoài tức giận đến không ngờ, thanh âm trầm thấp tức giận: "Trên giường ngươi không phải chỉ có một cái chăn? Không túm chăn ngươi chờ tới sáng mai siêu độ cho ta?"

A...? Cũng đúng!

Tạ Ngọc Dẫn bừng tỉnh đại ngộ, nói thêm "Ta lại đi lấy cho điện hạ một cái" liền muốn xoay người đi xuống giường.

Đang tính tìm giày, cánh tay chợt bị túm, nàng sợ hãi kêu lên khi bị ngã về phía sau.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh