Chương 05: Đồng Tịnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hà trắc phi cùng đại tiểu thư một trước một sau bước chân vào phòng chính của tây viện, hạ nhân trong phòng đều thức thời tránh ra ngoài.

Hà thị mặt lạnh nhất thời chưa nói gì, muốn tất cả mọi người đều lui xa ra. Cho đến khi nhìn hết các cửa sổ, không thấy bóng người, nàng ta mới hướng về phía đứa nhỏ ở một góc chính phòng.

Đồng Tịnh không nói lời nào, cúi đầu, nước mắt chảy dài, từng giọt rớt xuống trên giày thêu thấm thành một mảng tròn tròn.

Hà thị đứng trước bóng dáng thấp bé một hồi, trong lòng giãy giụa nhiều lần.

Nàng ta cũng không ưa gì Quách thị, nhưng chung quy Đồng Tịnh vẫn là vô tội. Gần một năm nay nàng đối xử với Đồng Tịnh không thẹn với lòng, chỉ là rất nhiều lúc, nàng ta cũng không biết làm sao để lấy thân phận thứ mẫu mà dạy dỗ tốt tiểu thư dòng chính trong phủ.

Đây cũng là vấn đề đầu tiên nàng đối đầu cùng Đồng Tịnh.

Hà thị ngẫm lại thái độ Vương gia nghĩ về chính phi, rốt cuộc hạ quyết tâm, từ ngăn kéo lấy ra một cây thước dài, đập xuống đất: "Quỳ xuống."

Đồng Tịnh đã lâu rồi chưa từng bị đánh đau, thấy Hà thị bày ra thái độ không phải nói giỡn, hoảng sợ tới mức quên cả khóc.

Hà thị phát giận, tay cầm thước hai ba bước đi tới trước mặt Đồng Tịnh, bắt bàn tay nhỏ túm lên trên, thân mình hơi khuỵu xuống, "Bang" một cái, thước liền hạ xuống tay.

"Càng lớn càng không có quy củ! Ngươi có biết đó là ai không?" Hà thị trách mắng.

Đồng Tịnh bị dọa, sau một cái chớp mắt mới thấy đau, "Oa" một tiếng khóc đến vang trời.

"Khóc cái gì mà khóc!" Hà thị nghiêm mặt đánh tiếp,  "Đó là mẫu phi của ngươi có biết không? Là chính phi mà Hoàng gia gia của ngươi hạ chỉ tứ hôn, phụ vương của ngươi cưới hỏi đàng hoàng vào phủ, cùng địa vị với mẹ đẻ của ngươi! Từ khi nào đến phiên ngươi hỗn xược?"

Tiếng nói vừa dứt lại đánh tiếp xuống, Đồng Tịnh khóc đến tim lạnh tâm đau, nhưng vẫn dựa vào bàn mạnh miệng nói: "Nàng ta không phải, không phải mẫu phi của ta! Nàng ta chiếm sân của mẹ ta, còn cướp xưng hô của mẹ! Nàng ta không phải mẫu phi!"

"Ngươi! Đứa nhỏ này!" Hà trắc phi chán nản, cắn chặt hàm răng lại đánh xuống gậy thứ ba, "Không nghe lời! Đi, tới nhận lỗi cùng Vương phi..."

"Ta không đi!" Đồng Tịnh thế nhưng lại lợi hại tránh được đòn roi đang giáng xuống, "Ta không đi! Nàng ta không phải mẫu phi! Ta không sai!"

"Ngươi. ..." Thước trong tay Hà thị lại giơ lên, chuẩn bị đánh xuống thì ánh mắt đảo qua lòng bàn tay bị đánh đến xanh tím của Đồng Tịnh, đột nhiên thu lại lực đạo, nhưng vẫn đánh xuống.

"A" một tiếng, Đồng Tịch khóc đến nức nở.

Hà thị nhíu mày buông thước, thở dài: "Đạo lý này ngươi bây giờ không hiểu, mấy năm nữa ngươi sẽ thấu, hiện tại chỉ cần nhớ kỹ, Hà mẫu phi sẽ không hại ngươi."

Đồng Tịnh lau nước mắt, nhìn trộm nàng ta, muốn nói lại thôi.

Hà thị lại nói: "Dù ngươi có nhận chính phi hay không thì đó vẫn là mẹ cả của ngươi --- đây không phải là tùy hứng, mà là quy củ từ xưa đến nay, ngươi là một đứa nhỏ hiểu chuyện, cũng phải biết quy củ là không thể làm trái. Ngươi không chỉ không được làm nàng ấy mất hứng, mà còn phải tôn kính, hiếu thuận nàng."

Đồng Tịnh ngày cả cảm giác "Muốn nói" cũng không có, chỉ thấy trong lòng thật là khó chịu.

Thật ra cô bé vẫn luôn biết Hà mẫu phi đối với mình khá tốt, luôn chiếu cố đặc biệt cho mình, nhưng nó vẫn không thích.

Nó cảm thấy Hà mẫu phi hình như cái gì cũng sợ, sợ nó bị ngã sợ nó làm sai, sợ phụ vương sẽ ghét nó bởi vì sự tình của mẹ đẻ --- vì vậy Hà mẫu phi luôn nói là nó bị bệnh để giấu ở trong phòng, nó đi hỏi nhũ mẫu vì sao, nhũ mẫu mới nói đáp án này cho nó.

Chính là cô bé cảm thấy phụ vương không chán ghét nó chút nào! Khi mẫu phi vừa đi, vẫn là phụ vương ôm nó dỗ dành rất nhiều lần, nói đó là việc của người lớn, không quan hệ đến nó. Rồi rất nhiều ngày sau, phụ vương đi đâu cũng mang nó theo!

Đồng Tịnh rầu rĩ suy nghĩ, một lúc sâu mới đáp vâng một tiếng, liếc sắc mặt Hà thị, rốt cuộc cũng không thể không đáp một câu: "Ta sẽ không vậy nữa ..."

Hà thị hơi cười cười, không khí trong phòng cuối cùng hòa hoãn lại một chút. Sau đó gọi hạ nhân vào, nô tỳ hầu hạ không nói nửa lời điều không nên nói, làm như không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, trắc phi nói lấy thuốc thì đi lấy thuốc, trắc phi nói dỗ tiểu thư ngủ thì dỗ tiểu thư ngủ.

Bên trong khôi phục lại bộ dáng mẹ con, một tên hạ nhân đang dán người lên cửa sổ nghe ngóng liền khom người tránh ra xa, sau đó ngồi dậy.

Triệu Thành Thụy chắp tay với hoạn quan chưởng sự bên người Hà thị: "Đường ca ca, đa tạ người tạo điều kiện. Ta bây giờ trở về phục mệnh, hôm nào mời ngươi đi uống rượu, chúng ta đi phường rượu ngon! Việc ngày hôm nay đã phiền ngươi hao tâm, đừng nói ra khiến trắc phi khó chịu nhé?"

Đường Võ Song cười đáp ứng: "Ta cũng rất thích rượu vừa mới từ lò ra", lại chắp tay nói: "Người hãy báo vương phi yên tâm. Nàng lệnh ngươi lại đây nghe ngóng, cũng là muốn hậu viện được hòa thuận, lòng ta hiểu rõ, không cần nhắc cho trắc phi biết, không cần thiết vẽ rắn thêm chân!"

Triệu Thành Thụy liền đi ra khỏi tây viện. Một đám tiểu hoạn quan trong viện trắc phi đối xử hắn rất khách sáo, tiến về phía sân viện đang mở tiệc, vội vàng cung kính khom người, một bộ dáng khiêm tốn.

Trong suốt bữa tiệc, Tạ Ngọc Dẫn đều vì biến cố vừa rồi mà nặng lòng.

Nàng thấy Triệu Thành Thụy nhận mệnh đi nghe ngóng tin tức đã trở lại, nhưng dật quận vương lại đang ở bên cạnh, nên nàng không tiện hỏi. Sau đó Hà trắc phi cũng quay lại, thỉnh tội nói nhị tiểu thư bỗng nhiên khóc nháo, cho nên mới không thể không quay về dỗ đứa nhỏ --- nàng ta nói với vẻ mặt khẩn trương, Tạ Ngọc Dẫn đoán là muốn giấu việc này xuống.

Vì thế nàng chỉ có thể đáp ứng một tiếng: "A, không có việc gì, trẻ nhỏ đều như vậy."

Sau đó, Tạ Ngọc Dẫn liền tiếp tục thất thần, món ngon trước mặt cũng không có tâm tình mà ăn. Một nảnh cải trắng để ở trong miệng nhai đến nửa ngày cũng không ra mùi vị, cho đến khi ăn đến miếng cuối cùng mới hồi về ba phần hồn vía, nếm một ít canh gà tiên hương, mới biết mới vừa rồi mình chỉ ăn một ngụm cải trắng luộc.

Cho đến khi tan tiệc, Ngọc Dẫn qua loa nói lời từ biệt cùng mọi người liền vội vàng đi về, chỉ muốn nhanh chóng hỏi Triệu Thành Thụy đã nhìn thấy gì, có xảy ra chuyện gì không?

Ở cửa sân khấu, không khí trầm thấp đến nỗi mọi người đều cúi đầu.

--- mọi người đều nghe thấy dật quận vương nói với Vương phi một câu "Cùng đi", sau đó ....

Vương phi hình như không nghe thấy, quỳ gối hành lễ xong thì quay người rời đi.

Còn đặc biệt đi thật nhanh.

Mấy hoạn quan hầu hạ gần đó ánh mắt nhìn nhau, cuối cùng nhìn về phía Dương Ân Lộc. Dương Ân Lộc cũng bị tình huống vừa rồi làm cho ngốc nghếch, hồi thần lại, tiến lên dò hỏi: "Gia, ngài xem..."

Vừa đúng lúc Mạnh Quân Hoài cười nhìn theo thân ảnh đang nhanh chân bước đi kia, nghe xong mới hoàn hồn: "Đi chính viện."

Hắn nói xong liền cất bước đi, cười thầm nàng không giấu được chuyện gì trong lòng --- tuy là trên bàn tiệc đã có thể che giấu, nhưng sau khi tàn tiệc liền tỏ vẻ vội vàng như vậy, há chẳng phải uổng phí sự che giấu vừa nãy sao?

Hắn cũng không cố sức đuổi theo, chỉ chậm bước chân tiến đến gần nàng, để nàng chậm rãi đi phía trước.

Tạ Ngọc Dẫn trở về chính viện, vào phòng, liền lập tức kêu Triệu Thành Thụy tới hỏi chuyện.

Triệu Thành Thụy dăm ba cầu liền nói rõ sự việc bên Tây viện lúc nãy, sau đó tinh tế kể lại tường tận tất cả câu nói nghe được.

Ngọc Dẫn ngây ngốc.

Nàng vốn suy nghĩ, sự việc hôm nay đáng lý ra nên bẩm báo một câu cho dật quận vương, nhưng sau nghe xong Triệu Thành Thụy kể lại như vậy thì lại mơ hồ ...

Nói, thì nói như thế nào?

 Nói Đồng Tịnh bất kính với nàng, chỉ vào nàng nói nàng không phải mẹ cả? Làm vậy có vẻ ổn, chỉ là thuật lại sự thật mà thôi. Nhưng đứa trẻ còn nhỏ như vậy, Hà thị đã phạt nó rồi, Triệu Thành Thụy có nói "Đại tiểu thư khóc đến giọng nói cũng nghẹn ngào", nếu bẩm lại với dật quận vương, lỡ hắn lại phạt nó lần nữa thì sao?

Mạnh Quân Hoài vào nhà liếc mắc liền thấy Ngọc Dẫn đang nhắm hai mắt thở dài trên giường.

Hắn ra hiệu im lặng đối với những người đang thi lễ với mình, phất tay lệnh cho họ lui ra ngoài, đứng bên giường nhìn một lát, nàng lại thở dài một tiếng.

Tiểu ni cô than ngắn thở dài, là do có câu nào khó hiểu trong kinh Phật?

Hắn chế nhạo ôm cánh tay đứng một lát, thấy nàng vẫn không mở mắt, ngồi xổm xuống hỏi: "Ở bữa tiệc mất hồn mất vía, có việc gì khó nói ta nghe một chút?"

"...." Tạ Ngọc Dẫn kinh ngạc ngồi dậy, nháy mắt máy lần mới xác định hắn đang gần trong gang tấc.

Tiếp theo liền chớp chớp mắt, một người trên giường một người ngồi xổm, mắt to  trừng mắt nhỏ.

Mạnh Quân Hoài thần sắc như cười như không, Tạ Ngọc Dẫn ngập ngừng trong giây lát: "Không có ... việc khó gì."

Nàng nghĩ trước mắt khoan hãy đề cập đến sự việc của Đồng Tịnh, nói sao cũng giống như thể nàng đang cùng  hắn cáo trạng.

Kết quả hắn lại cười nói: "Ta nghe nói Đồng Tịnh hôm nay ở đây náo loạn, làm nàng tức giận?"

Ngọc Dẫn ngẩn ra nhìn hắn đang tươi cười, nụ cười kia nhanh chóng mất đi, hắn quay đầu lại phân phó nói: "Đi kêu Đồng Tịnh tới đây."

Hắn vạn lần cũng không nghĩ tới Đồng Tịnh sẽ không có quy củ như vậy. Quách thị không còn, hắn mới chọn Hà thị, thiếp thất dịu dàng đoan trang nhất làm trắc phi --- trước đây hắn cũng không thích Hà thị, chọn nàng ấy, chỉ là bởi vì cảm thấy tính tình nàng có thể dạy dỗ tốt Đồng Tịnh.

Tạ Ngọc Dẫn ngơ ngẫn nhìn, chỉ ngậm miệng không nói gì. Dương Ân Lộc đáp ứng "Vâng" liền lui ra ngoài, một hồi sau, nghe có tiếng bước chân hỗn độn đang tiến vào.

Tạ Ngọc Dẫn ngước mắt nhìn, Đồng Tịnh có vẻ không tình nguyện đang đi phía trước Dương Ân Lộc, thấy Mạnh Quân Hoài, cô bé cúi đầu đi qua, rầu rĩ nói nhỏ: "Phụ vương..."

"Thật là không quy củ. Mau xin lỗi mẫu phi của ngươi." Mạnh Quân Hoài bình thản nói hai câu, Tạ Ngọc Dẫn thấy hai vai Đồng Tịnh rụt lại.

Ngọc Dẫn chờ đợi, lại không thấy Đồng Tịnh tiến lên nửa bước. Cô bé cúi đầu đứng im chỗ đó, thoạt nhìn là một bộ dáng mặc người xâu xé không chịu nhận sai.

"Đồng tịnh!" Tiếng tay đập mạnh lên bàn.

Đồng Tịnh hoảng sợ lui lại phía sau, Tạ Ngọc Dẫn thấy càng có nhiều hoảng sợ trong mắt nó.

Mạnh Quân Hoài nhíu mày trầm giọng: "Hôm nay ngươi mà không xin lỗi, ngày mai phụ vương sẽ tuyển ma ma giáo dưỡng trong cung về."

" .... Điện ha!" Tạ Ngọc Dẫn không nhịn được quát lên bảo hắn ngưng lại.

Hắn giáo huấn Đồng Tịnh không quan trọng, nhưng ngữ điệu uy hiếp làm Đồng Tịnh sợ hãi quá mức. Nàng ở nhà không nhiều, nhưng cũng rất rõ ràng mấy đứa con của nhị thúc không thân cận với hắn, chính là bởi vì "người cha nghiêm khắc" quá mức này.

Vì vậy mẫu thân cũng từng cùng nàng cảm khái, nói đối xử với trẻ nhỏ, một là không thể lừa, hai là không thể dọa, hai dạng này lâu ngày sẽ sinh ngăn cách, tương lai khó làm lại được.

Nàng tiến lên vài bước ngồi xổm xuống ôm lấy Đồng Tịnh, nói với Mạnh Quân Hoài: "Chuyện nhà mà thôi, điện hạ đừng dọa bé như vậy."

Đồng Tịnh theo bản năng muốn tránh đi lồng ngực của vị "mẫu phi xa lạ" này, nghe thấy những lời này, ngay lập tức nước mắt liền nhịn không được, dù cắn môi vẫn phát ra một tiếng "Oa ....".

"Đồng Tịnh không khóc." Tạ Ngọc Dẫn chuyển người qua, giơ tay gạt nước mắt cho nó, "Không có việc gì, ngoan, không nói chuyện hôm nay nữa."

Nàng dừng lại, nghĩ nghĩ, cũng không nhìn ý tứ Đồng Tịnh, chỉ nói: "Ngày sau ngươi nghe lời của phụ vương và Hà mẫu phi là được, sự việc hôm nay bỏ qua."

"Vương phi." Gân xanh trên trán Mạnh Quân Hoài nhảy dựng, cố gắng kìm chế nhắc nhở nàng: "Đây không phải là lúc ngươi "một lòng hướng thiện".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh