CHƯƠNG 14 : TỚI MÔNG CỔ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta chấp nhận lấy Nỗ Nhĩ Cáp Xích ... Theo lời toàn thể quân binh trong doanh trại thì : Nàng đã đem lòng cảm phục uy danh và sự dũng mãnh của Đại vương nên khi Đại vương vừa ngỏ lời... Nàng đã đồng ý ngay .

Nhưng sự thật thì đang nằm trong lòng ta lẫn Đại vương của bọn chúng . Thế nên hắn lúc nào cũng đem cái cớ đó ra để hành hạ ta :

- Nàng lấy ta chẳng qua vì muốn trả thù cẩu Hoàng đế Đại Minh !

Lại thêm một lí do nữa : là vì khi tổ chức hôn lễ , theo tập tục bọn họ thì phải kéo dài 3 ngày 3 đêm . Mật báo tới tai Vạn Lịch và Nguyên soái Đại Minh , lập tức doanh trại bị bao vây trong biển lửa. Đám tàn quân còn sót lại đã hộ tống ta và Đại vương về vùng thảo nguyên xa vời kia.

Ta cũng bị chúng coi như một tội nhân thiên cổ !

...

Ánh nắng vàng nhạt phủ lên trên sắc cỏ xanh mướt .

Mây trắng tạo nên vô số hình thù kì dị . Một vài bản nhạc truyền thống thi thoảng cất lên , giai điệu vừa vui tươi , vừa ngọt ngào.

Ta mải mê ngắm nhìn khung cảnh tươi đẹp mà rất lâu chưa có dịp , nhắm mắt tận hưởng sự yên bình hiếm hoi này. Trong lòng có chút tiếc nuối : nếu có máy ảnh cơ ở đây , ta nhất định sẽ chụp những bức hình đẹp nhất . Khi trở về thế kỉ 21 up liền lên Facebook .

- Phu nhân ! Phu nhân ! Đại phu nhân gọi cô.

- Ta biết rồi . - Ta từ tốn đứng dậy , đi theo a nô về phía lều trại của Đại phu nhân.

Chiếc lều này còn lớn hơn cả Trùng Ảnh điện của Vương Hoàng hậu . Trần được trang trí bằng vài họa tiết thêu hình hạc hay một loài gì đó có màu xanh dương rất đẹp. Bốn cột trụ đỏ tươi được dàn xếp vô cùng hợp lí. Ta còn mải trầm trồ thán phục sự lộng lẫy mà hoang dã của kiến trúc Mông Cổ thì tất cả mười bảy vị Phu nhân đang ngồi bên trong đã đồng thanh đằng hắng một tiếng . Mặt ai nấy đều xấu xí , già nua , nước da sẫm màu khiến họ trông thật dữ dằn. Theo vị trí ngồi thì ta đã phần nào đoán được thứ tự .

- Ả tiện nữ Minh quốc kia đã hại Đại vương của chúng ta ! Đại phu nhân , người phải cho ả biết thế nào là lễ độ. - thất phu nhân chỉ tay về phía ta .

- Con tặc nữ này ... Không hiểu sao Đại vương còn giữ nó lại .

- Nghe nói ả là phi tần Minh quốc bị thất sủng đấy ... - Thập thất phu nhân nhìn ta đầy đắc ý.

"Choang "

Đại phu nhân mặc áo lông thú , đeo vòng gỗ hạt màu sặc sỡ , tóc tết thành nhiều túm nhỏ lập tức ném chiếc chén đồng về phía ta . Âm thanh chén rơi chát chúa rợn người .

Bà bước thật chậm rãi về phía ta.Tay trái bóp lấy bóp để cằm ta. Hình như người Mông Cổ rất thích diễn màn bóp cằm này... Cái cằm dài nhọn của ta đã qua tay Đại vương lẫn Đại phu nhân của họ đến nỗi sắp nát nhão ra mất rồi !!! =.='

- Hừ ! Da dẻ trắng toát , tay chân nhỏ như cái cột buộc cừu, bụng chả có chút mỡ màng ... Thế này mà Đại vương cũng mê !

Đại phu nhân nhìn ta với ánh mắt kì thị và tỏ rõ sự ghê tởm sâu sắc.

Ta im lặng hồi lâu , thầm nghĩ đến việc những người đen đúa như họ mà tới Đại Minh không biết chừng muốn bán thân cho kĩ viện còn khó !!!

- Nói mau ! Tai sao ngươi lại quyến rũ Đại vương ? - Một nữ nhân đen nhất , giọng ồm ồm như nam tử cất lời . Ta sợ hãi nhìn nàng ... Thật sự là không vừa mắt ta mà .

- Ta có điên đâu mà quyến rũ hắn? Các ngươi thử hỏi Đại vương của các ngươi xem ai quyến rũ ai trước ! -Công sức kìm nén mọi bực tức của ta bỗng chốc tan thành mây khói.

- Ta không cần biết nhiều như vậy . Ngày mai ta sẽ tổ chức lễ hỏa thiêu cho ngươi !

- Không được ! Có chết cũng là do ta tự quyết ! - Ta cương quyết

- Ngươi đừng mơ tưởng ! Đây là đâu mà ngươi được nói năng tùy tiện. Yêu tinh nhà ngươi nếu không hỏa thiêu , âm hồn tích tụ lại phá hỏng cuộc sống của con dân Mông Cổ , lúc đó bảo Đại phu nhân ta phải ăn nói sao với Đại vương đây ?

Ta đến chịu thua cái lí lẽ cổ hủ của bà . Ta im lặng lần nữa , không phải ta chấp nhận số phận mà vì ta đang nghĩ kế sách trong đầu . Chẳng lẽ với lượng chất xám của ta mà phải chịu thua bọn họ sao???

- Giam yêu nữ này lại !

- Đại phu nhân , sao chúng ta không giết ả luôn ?

- Chờ ngày lành sẽ thiêu cũng chưa muộn mà .

...

Ta bị giải tới một cái lều khác cách đó khá xa. Hình như trong lều này có rất nhiều người bị giam giữ. Khí độc xộc vào mũi khiến ta phải mất một lúc lâu mới hoàn hồn lại được . @@~

- Chào vị tiểu cô nương !

Một cô nương mỉm cười với ta. Nụ cười vô cùng giảo hoạt !

Ngồi nói chuyện một lát , ta mới biết nàng là Bát phu nhân của Nỗ Nhĩ Cáp Xích., vì phạm tội khinh thị Thần mưa mà phải vào đây ??? @@ Thấy trong lều rất im lặng , ta buột miệng hỏi :

- Ở đây chỉ có mình nàng và ta ?

Nàng ta liền dùng tay vén một lỗ nhỏ ở cửa lều , đủ cho ta nhìn thấy toàn bộ ... đầu lâu , xương người,... nằm lăn lóc khắp nơi.

- A!

- Cô thấy sao?

Vị bát phu nhân bỗng biến thành một tinh linh nhỏ bay vòng vòng quanh ta , cười ha hả rất khoái trá.

Thế là thế nào?

Ta còn đang tự vấn thì đã có người bịt mặt phá cửa, kéo tay ta xông ra ngoài .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro