CHƯƠNG 15 : CƠ HỘI CUỐI CÙNG ... VỤT TAN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chạy được một đoạn , người lạ mặt mới dừng lại . Do tốc độ của hắn vượt ngoài tầm kiểm soát của ta nên ta cảm giác như mình sắp đứt từng mảnh gân , Hơi thở trở nên gấp gáp , khó điều chỉnh .

Người đó gỡ mảnh khăn bịt mặt xuống .

Nụ cười chàng cô đọng nơi khóe miệng . Bất giác , chàng vòng tay ôm choàng lấy ta.

- Xem nào ! Nàng gầy đi không ít

Im lặng...

- Đồ ăn không hợp khẩu vị? Sức khỏe không tốt?

Chàng hỏi ta hàng loạt câu khiến ta nhất thòi chưa biết phản ứng ra sao. Nếu nói thẳng ra là ta nhớ chàng thế nào thì sẽ mất hết vẻ đạo mạo của ta. Cơ mà lạnh lùng quá cũng không phải cách hay !

- Ta không sao . Chàng vẫn ổn là tốt rồi .- Ta không buông một lời trách móc , chủ động rời khỏi vòng tay rắn chắc của Vạn Lịch , tay phải xoa nhẹ lên yết hầu chàng . Vừa xoa vừa nhìn chàng âu yếm . Vạn Lịch không kìm được trước những cử chỉ dịu dàng của ta, chàng cúi xuống hôn ta rất lâu ... Rất rất lâu ... Lâu đến mức ta trở nên ngạt thở. Lúc môi chàng rời môi ta , ta thở dốc ...

Sau khi mỉm cười mãn nguyện với ta , chàng cầm tay ta , nói như ra lệnh :

- Chúng ta đi tiếp thôi !

Ta cảm thấy có chút thích thú đối với giọng nói mạnh mẽ , ấm áp của chàng . Một thứ thanh âm đặc biệt lọt tai , đặc biệt hấp dẫn . Có lẽ khi yêu một ai , người ta thường yêu luôn cả cử chỉ , giọng nói , yêu từng bộ phận , từng tế bào , ... dù chúng có thanh tân hay mục rữa trong nấm mồ .


...

Đêm thứ hai trong rừng ...

Tiếng động trong màn đêm gầm gào như tiếng những con thú bị thương . Từng đám lá mảnh đâm lủa tủa vào da ta , tạo cảm giác vô cùng ngứa rát .

- Nàng hãy cố gắng một chút . Khi về tới Đại Minh , ta nhất định sẽ chăm sóc nàng cẩn thận

- Chàng hứa đi

- Ừm ! Ta hứa mà

Ta thấy rất vui , chứ thực ra , ta chỉ đang đánh lừa bản thân mình . Ta đã mất niềm tin vào lời đàn ông hứa từ rất lâu . Ví như bố ta hứa với mẹ trong ngày cưới : Dù hạnh phúc hay khổ đau , dù khó khăn, vất vả , anh sẽ đi theo em hết cả cuộc đời. Anh xin hứa !!!

Cơ mà bố ta cũng đâu giữ được lời hứa danh dự ( mà mẹ cho là như thế ) đó đâu !

Ta thờ dài mệt mỏi . Cả quãng đường dài chưa thể quật ngã cơ thể ta bằng viễn cảnh trở về Hoàng cung ... Lại là đấu đá , lại phải gồng mình đối mặt với những thủ đoạn đê tiện nhất mà bọn họ nghĩ ra ..

- Chàng có dám bỏ lại rất cả để đi cùng ta tới chân trời góc bể?- Ta thật trọng hỏi chàng , nhấn mạnh từng tiếng như sợ chàng không để tâm .

- Không !- Vạn Lịch trả lời mà không cần 1 giây suy nghĩ

- Tại sao thế?

- Bởi vì ta không thích ! Ta có trách nhiệm đối với Đại Minh - Chàng hờ hững trả lời , như thể câu này chàng đã nghe không dưới chục lần.

- Ừm . Vậy chàng có dám đuổi hết đám phi tần trong hậu cung , chỉ yêu mình Tiêu Dương này?- Ta ngước nhìn chàng . Con ngươi chàng long lanh , trong màn đêm lại càng lộ rõ ánh sáng tinh anh ẩn chứa trong đó.

- Nàng nghĩ gì vậy?

- Ta nghĩ nam nhân chỉ cần một nữ nhân là đủ rồi , Không cần thêm nữ nhân thứ hai đâu ! >"<

- Tiêu Dương của ta ! Nàng đừng nói linh tinh nữa được không

Ồh ! Thì ra chàng chỉ coi đó là sự đùa cợt ... Ta buồn bã nhắm mắt . Sau cùng , ta buông một câu , có chút ác ý :

- Tiêu Dương đâu còn là của mình chàng ! Ta đã làm hôn lễ với Nỗ Nhĩ Cáp Xích .

- Ta biết ! Nàng đáng chết

- Đáng chết á>? Ha ha ha ! Chàng có nhiều người chung chăn gối như vậy tại sao ta không được ?

- Nàng lôi đâu ra thứ đạo lí vớ vẩn ấy? x(( Ta khác nàng ! Nàng không được phép ! Nếu nàng còn nhớ hắn như vậy thì quay lại chỗ đó đi . Ta thật sai lầm khi đã mạo hiểm tới cứu nàng .

Chàng vừa dứt lời , nộ khí của ta cũng theo đó mà bốc ngùn ngụt .

- Được thôi ! Ta quay lại

Ta hầm hầm bỏ đi trong đống khói lửa giận dữ ngùn ngụt bốc cháy.

Vạn Lịch dường như đang gọi tên ta ... Nhưng ta vờ không nghe thấu , ngực lại đau nhói từng đợt ... Ta sao vậy nè? T____T

Đây có lẽ là lần cuối cùng ta được gặp chàng .

Ta nói như vậy nhưng thực ra, ta đâu có " hồng hạnh vượt tường " với tên Mông Cổ kia ! Chàng cũng đâu có hiểu vào đêm tân hôn , ta đã chuốc cho hắn say đến mức hắn chẳng thể làm được gì . Ta cũng định cầm 1 con dao bén ngọt rạch nát động mạch chủ của Nỗ Nhĩ Cáp Xích nhưng không thể do ... bệnh sợ máu kinh niên =.='

Chàng chẳng hiểu gì hết ! >"<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro