Chương 4: Ba ba giúp nàng thoa thuốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Ba ba giúp nàng thoa thuốc

Editor: JeffmaterXXX

Buổi tối vừa về đến nhà, Đỗ Dũng đang ăn cơm.

Hắn mặc một cái áo trắng bạc màu, quần đùi, lộ ra tay chân cường tráng, một bên thổi quạt, một bên xem TV.

Đỗ Nhược vừa vào cửa bèn đem đầu tóc buông xuống, che khuất dấu vết xước xát trên mặt, quần áo đồng phục ôm trên tay, tưởng như vậy có thể lừa dối quá quan, lại bị Đỗ Dũng ngồi trên sô pha gọi lại: "Tiểu Nhược."

Đỗ Nhược hoảng sợ, không được tự nhiên nghiêng thân thể: "Dạ?"

Đỗ Dũng hai đũa ăn xong cơm: "Sao không ăn cơm?"

"Con không đói bụng, ba ba cứ ăn đi, con muốn đi ngủ."

Đỗ Nhược miễn cưỡng cười, liền hướng phòng mình đi tới, lại bị Đỗ Dũng từ phía sau đứng lên nắm lấy cổ tay: "Lại đây."

"Tê......"

Trên cổ tay Đỗ Nhược cũng có vết trầy da rất nhỏ, bị Đỗ Dũng nắm như vậy, truyền đến cảm giác nóng rát đau đớn.

Đỗ Dũng sửng sốt, duỗi tay vuốt mở mái tóc trên mặt con gái, thấy rõ trên mặt nàng có dấu xanh tím, sắc mặt khó coi đến sắp nhỏ ra nước: "Tại sao lại như vậy?"

"Trên đường không cẩn thận trượt ngã."

Đỗ Nhược cúi đầu rũ mắt, không muốn đứng đây dây dưa quá nhiều.

Trần Bỉnh Văn là tên điên, trong nhà vừa có tiền vừa có thế, nàng không thể trêu vào, cũng không muốn Đỗ Dũng thêm phiền toái.

"Mặt cùng trên cổ tay cũng là trượt ngã sao?" Đỗ Dũng rút ra một ttờ khăn giấy xoa xoa miệng, đem khăn giấy ném vào thùng rác, "Con cho ba là đồ ngốc, đúng không?"

Đỗ Nhược như cũ rũ đầu, không thể cãi lại.

Đỗ Dũng nhìn nàng như vậy, trong lòng liền tức giận, con gái ở trường học chịu khi dễ cũng không nói cho hắn biết, mỗi lần đều bị hắn nhìn ra, mấu chốt là nàng sống chết không chịu thừa nhận, giọng nói không khỏi có chút lạnh: "Ngồi yên đừng nhúc nhích, ta đi lấy dược."

Đỗ Dũng từ phòng ngủ lấy ra tăm bông, nước muối sinh lí cùng povidone, đem thương tích trên người Đỗ Nhược dùng nước muối sinh lí rửa qua một lần, lại dùng tăm bông chấm povidone, nhẹ nhàng vòng quanh vị trí nàng bị thương bôi thuốc tiêu độc.

Đỗ Nhược nhìn Đỗ Dũng thoa thuốc cho nàng biểu tình chuyên chú nghiêm túc, cho dù thân thể còn rất đau, nhưng trong lòng lại ngọt ngào nói không ra, càng xem càng cảm thấy Đỗ Dũng lớn lên thật soái, không khỏi đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Ba ba, người làm sao thấy được con bị thương nha?"

Nàng còn tưởng rằng chính mình che giấu rất tốt.

Đỗ Dũng ngước mắt nhìn con gái một cái, cười nhạo một tiếng: "Con hôm nay khác thường như vậy, ta nếu nhìn không ra mới kì quái."

Tóc tai tán loạn, áo khoác đồng phục ôm trong tay, cặp sách cũng không đeo trên lưng, còn không ăn cơm, có chỗ nào bình thường chứ?

Đỗ Nhược không nhịn cười lên, ở trên mặt Đỗ Dũng hôn một cái: "Ba ba, con không có việc gì, đừng lo lắng."

Đỗ Dũng bị con gái hôn đến sửng sốt, nhìn đôi chân thon dài trắng nõn của nàng đang để trên đùi mình, ánh mắt trong lúc lơ đãng hướng lên trên, là cặp vú cao ngất đầy đặn của con gái, ánh mắt hắn không khỏi bỏ qua một bên, có chút xấu hổ.

Thật là kỳ quái, thức ăn nhà bọn họ cũng không tốt, Đỗ Nhược ăn cũng ít, toàn thân trên dưới không mấy lượng thịt, trừ bỏ bộ ngực, phát dục đến phi thường hoàn hảo, ngay cả những nữ nhân mà hắn chơi qua, cũng không có ai có cặp vú vừa cao vừa lớn như con gái hắn, làm người ta vừa nhìn liền nhịn không được muốn nắn bóp nó một chút, cảm thụ một chút xúc cảm......

"Ba ba, người đang suy nghĩ cái gì nha?"

Đỗ Nhược thừa nhận lúc mình vừa rồi cúi người là cố ý, trong đôi mắt giảo hoạt ý cười chợt lóe qua, ba ba giống như rất thích bộ ngực sữa của nàng nha.

Không sao cả, nàng cũng muốn cho ba ba liếm chúng, thời điểm đại di mụ gần nhất tới, bầu vú luôn thấy trướng trướng, thực không thoải mái, nếu có thể được bàn tay dày rộng của ba xoa xoa, bóp bóp, khẳng định sẽ không khó chịu......

"Quản trời quản đất còn quản tới lão tử của con à? Đi ngủ sớm một chút, ngày mai xin nghỉ một ngày, hảo hảo dưỡng thương."

Đỗ Dũng cười rộ lên, nam nhân hơn ba mươi tuổi trên mặt góc cạnh rõ ràng, một thân cơ bắp, thân hình cao lớn 1m9 được trời ưu ái, làn da bởi vì làm việc ở công trường, bị thái dương phơi đến ngăm đen, không giống lúc ban đầu có màu tiểu mạch, lại như cũ gợi cảm vô cùng.

Hắn nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ phì nộn của con gái, đem nàng chặn ngang bế lên đưa vào phòng ngủ nghỉ ngơi.

"Nga......"

Đỗ Nhược dựa vào ba ba trong lòng ngực, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, ba ba sức lực thật lớn, ôm nàng nhẹ nhàng tựa như ôm tiểu hài tử, nàng cảm thấy rất có cảm giác an toàn a.

Cứ như vậy đi, cha con bọn họ sống nương tựa lẫn nhau cả đời, không tốt hay sao?

Chỉ cần không có nữ nhân khác cùng nàng đoạt, Đỗ Dũng liền vĩnh viễn là của nàng.

Ngủ trước đã, Đỗ Nhược ôm gối đầu, mơ mơ màng màng nghĩ.

☀Truyện được đăng bởi Reine☀

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro