Chương 5: Ba ba thế nàng giáo huấn lưu manh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Ba ba thế nàng giáo huấn lưu manh

Editor: JeffmaterXXX

Ở nhà nằm một ngày, Đỗ Nhược cảm thấy trên người thương không như vậy khó chịu, liền bò dậy đọc sách, trong bất tri bất giác, sách vở thượng nội dung liền nhìn một phần ba, ngoài cửa sổ, hoàng hôn hoàng hôn chính một chút đi xuống hàng.

Đỗ Nhược nhìn nhìn đồng hồ, đánh giá Đỗ Dũng còn một giờ nữa là tan tầm, nàng mặc xong quần áo, tính toán đi chợ phụ cận mua chút đồ ăn trở về, thuận tiện lại mua chút xương sườn, hầm canh cho hắn uống.

Làm việc vất vả, Đỗ Nhược đau lòng, mỗi lần Đỗ Dũng cho tiền tiêu vặt dùng không hết nàng đều trộm để dành, chờ đến lúc cần mua đồ, lại lấy ra.

Thúc thúc a di trong chợ bán thức ăn đều đối với nàng rất quen thuộc, mỗi lần nàng đi mua đồ ăn, đều sẽ tính rẻ cho nàng một chút, Đỗ Nhược trong lòng rất cảm động, mỗi lần có thể nhiều mua liền tận lực mua nhiều một chút.

Mua xong đồ ăn, Đỗ Nhược xách theo bao nilon, đột nhiên nhớ tới cặp sách của mình còn để lại con hẻm nhỏ phía sau trường, tính đi nhặt về, kết quả mới vừa đi qua, liền nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, là Đỗ Dũng, hắn một quyền đánh vào mặt Trần Bỉnh Văn!

Đỗ Nhược sợ ngây người, nàng không thể tin được che miệng lại, nguyên tưởng rằng chuyện này cứ như vậy cho qua, kết quả Đỗ Dũng lại lén chạy tới trút giận cho nàng, nàng cũng không biết Đỗ Dũng làm sao điều tra được tin tức của Trần Bỉnh Văn!

"Mẹ kiếp, mày là ai, tao cảnh cáo mày đừng xen vào việc người khác."

Trần Bỉnh Văn "Phi" một tiếng, từ trong miệng phun ra một ngụm nước miếng kèm vết máu.

Mẹ nó, hắn cảm thấy hai ngày đây bản thân thật là xui xẻo tột đỉnh, hôm qua mới bị Đỗ Nhược tát cho một cái, hôm nay lại bị người ta tẫn một trận, thật con mẹ nó đang khi dễ hắn dễ bắt nạt đúng không?!

Đỗ Dũng cười cười, phun bả kẹo cao su trong miệng, cười dáng vẻ lưu manh: "Lão tử là ai? Lão tử là bạn trai Đỗ Nhược! Mày cái thằng nhóc miệng còn hôi sữa, còn dám khi dễ nữ nhân của tao, có tin tao đập què giò mày hay không?"

Trần Bỉnh Văn há miệng, có chút hoài nghi nhìn Đỗ Dũng: "Mày là bạn trai của nó? Không có khả năng."

Đỗ Dũng nhướng mày, chuyển động thủ đoạn, gân xanh cánh tay bạo khởi, nhìn qua còn tưởng lại cho hắn một quyền: "Vì cái gì không có khả năng?"

Trần Bỉnh Văn sợ, vừa nói vừa sau này lui: "Đỗ, Đỗ Nhược nói, trước khi nàng thi đậu đại học, không nghĩ tới chuyện yêu đương, mày tính lừa tao à?"

Tuy rằng trong nhà hắn có tiền, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là cái học sinh, sợ chết cũng sợ đau, đối mặt với Đỗ Dũng như vậy vừa thấy là biết dân xã hội du thủ du thực không sợ chết xã hội, trong lòng vẫn có chút e sợ.

Đỗ Dũng cười nhẹ một tiếng, ở trong lòng tán đồng suy nghĩ của con gái, không sai, hắn cũng cho rằng trước khi vào vào đại học, vẫn đừng nên yêu sớm, con gái vẫn rất ngoan.

Khi Đỗ Nhược nghe được chính miệng Đỗ Dũng nói ra hai chữ "Bạn trai", cả người đều choáng váng, đại não trống rỗng, bao nilon trong tay cầm theo "Rầm" một tiếng, rơi xuống đất.

Sau vài giây, nàng mới run rẩy tay chân, từ đầu ngõ đi ra, bắt lấy góc áo Đỗ Dũng, không nói một lời, cũng không đi xem Trần Bỉnh Văn bị đánh thật sự thảm, cúi đầu đem người kéo ra bên ngoài.

Đỗ Dũng tùy ý để con gái kéo ra ngoài, thời điểm đi ra đầu ngõ, còn thuận tay đem theo đám túi nilon cùng cặp sách rơi trên mặt đất.

Đi được một khoảng, xác định phía sau Trần Bỉnh Văn không có đi theo nghe lén, nàng mới hít sâu một hơi, đem tai tóc sửa lại, nhỏ giọng nói ——

"Ba, người, người vừa rồi nói hươu nói vượn cái gì vậy...... Coi như con xin người, đừng gây chuyện, đánh người bị thương là phải bồi thường, mà chúng ta làm gì có tiền?"

Vừa rồi nàng chỉ lo cúi đầu đi về phía trước, bởi vì có như vậy, Đỗ Dũng mới không nhìn thấy mặt con gái có bao nhiêu nóng bỏng.

"Ai kêu nó khi dễ con," Đỗ Dũng căn bản không sợ, rốt cuộc hắn đã hơn ba mươi tuổi không phải con nít mới ra đời, "Mẹ nó, dám khi dễ con gái của ta, lão tử đánh cho nó tàn phế, đúng là chán sống mà."

Hắn thật ra không hoàn toàn biết được con gái suy nghĩ cái gì, con người này luôn luôn hỗn trướng, giỡn với con gái cái gì cũng có thể nói, nhưng hắn quá vui mà nói không suy nghĩ, căn bản không để trong lòng, nhưng hắn không biết chính là, người nói vô tình người nghe có ý.

Đỗ Nhược nhìn một bàn tay đút vào túi, dáng vẻ lưu manh của Đỗ Dũng, không nhịn xuống "Phụt" một tiếng cười thành tiếng.

Đỗ Dũng sờ sờ nàng đỉnh đầu, ánh mắt trong lúc lơ đãng lướt qua khe ngực đẫy đà trắng nõn của con gái dương vật có chút xu thế muốn ngẩng đầu, thanh âm có chút khàn khàn: "Cười ngây ngô gì đó?"

Mẹ nó, mấy ngày hôm trước mới làm tình, vậy mà bây giờ hắn nhìn con gái, phía dưới lai6 có phản ứng? Xem ra gần nhất hỏa khí bốc cao, yêu cầu cần phát tiết, Đỗ Dũng trong lòng yên lặng nghĩ thầm.

Đỗ Nhược nắm tay ba ba, cùng mười ngón hắn đan vào nhau, đầu dựa vào cánh tay rắn chắc hữu lực của Đỗ Dũng, nàng vóc dáng nhỏ xinh, đầu không cao đến vai ba ba, thanh âm thực ngọt: "Tiểu Nhược rất thích ba ba nha."

Mỗi lần đều yên lặng bảo hộ nàng, làm ô che chắn cho nàng.

Đỗ Dũng tập mãi thành thói quen "Ân" một tiếng, từ nhỏ đến lớn, Đỗ Nhược thường xuyên thổ lộ tình cảm nói thích hắn như thế, cho nên cũng Đỗ Dũng không để trong lòng, cho rằng đây là phương thức biểu đạt tình thâm giữa cha con hắn và con gái.

☀Truyện được đăng bởi Reine☀

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro