Chương 48: Đỗ Nhược bị vu hãm gian lận khảo thí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 48: Đỗ Nhược bị vu hãm gian lận khảo thí

Editor: JeffmaterXXX

"Thật nhàm chán......"

Mỗi tuần kiểm tra là thời gian Tử Tô buồn chán nhất, Đỗ Nhược và Cố Diệc Chính đều phải vội vàng ôn tập, không ai nói chuyện với nàng.

"Tiểu Nhược, cậu để ý mình đi......"

Tử Tô chống cằm, mắt trông mong nhìn về phía Đỗ Nhược đang viết bài thi, hai ngày khảo thí này, nàng cơ hồ đem tất cả cơn buồn ngủ đều ngủ xong.

Đỗ Nhược không để ý nàng, cúi đầu tiếp tục viết đề.

Tử Tô thở dài, quyết định đợi chút nữa đi tìm Cố Diệc Chính nói chuyện phiếm.

Sau khi hai ngày kiểm tra kết thúc, Đỗ Nhược cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.

Hai ngày này cảm xúc căng chặt, tâm trạng cũng không tốt giống như mọi lần kiểm tra trước kia, phỏng chừng là hai ngày này đại di mụ tới, thời điểm đi thi bụng ẩn ẩn đau, không cách nào hoàn toàn tập trung tinh thần.

Sáng sớm hôm sau.

Đỗ Nhược đeo cặp sách, mới vừa đi đến cửa phòng học, đã bị lớp trưởng Lý Văn Hiên gọi lại ——

"Đỗ Nhược, có người báo cáo nói cậu lần này trộm đề kiểm tra, gian lận mới được hạng nhất, chủ nhiệm lớp nói cậu đến văn phòng một chuyến."

Hắn nói chuyện thanh âm rất lớn, tức khắc toàn lớp học đồng loạt ồ lên.

Tử Tô có chút lo lắng nhìn Đỗ Nhược, muốn đi cùng nàng, Đỗ Nhược lắc đầu, "Không có việc gì, mình tự đi được."

Loại chuyện này, Đỗ Nhược không muốn bằng hữu bị liên lụy vào.

Đỗ Nhược đi đến cửa văn phòng, hít sâu một hơi, tự nói mình không phải sợ, chuyện mình không làm, ai cũng không thể đổi trắng thay đen.

"Thưa cô, cô tìm em."

Chủ nhiệm lớp buông viết đang phê bài, biểu tình nghiêm túc nhìn nàng, "Đỗ Nhược, có đồng học báo cáo nói em trộm đề kiểm tra."

Đây là hành vi gian lận, mà trường học đối với chuyện gian lận là tối kỵ.

Đỗ Nhược nhàn nhạt nhìn chủ nhiệm lớp, đôi mắt trầm tĩnh, "Thưa cô, em không có trộm đề."

Chủ nhiệm lớp lấy từ trên bàn một cái thẻ nhớ, đưa cho Đỗ Nhược, "Cái này có phải thẻ nhớ này là của em hay không?"

Đỗ Nhược nhìn thẻ nhớ màu đen này, khẽ cắn cánh môi, cái này xác thật là thẻ nhớ mà nàng dùng để lưu dữ liệu, trên đó còn có một đạo hoa ngân rõ ràng, nàng nhận ra.

Chủ nhiệm lớp thở dài, "Không phải cô không tin nhân phẩm của em, mà là có đồng học ở trong thẻ nhớ này phát hiện đề thi kiểm tra lần này cùng với đáp án, hơn nữa bị người báo cáo, em tạm thời không thoát khỏi can hệ."

Đỗ Nhược lặng lẽ xiết chặt ngón tay, nhẹ giọng hỏi, "Thưa cô, cô có thể nói cho em biết, là ai báo cáo không?"

Thẻ nhớ của nàng vẫn luôn cắm trong di động, hẳn là bị người khác động tay qua.

Chủ nhiệm lớp lắc đầu, đau đầu xoa xoa thái dương, "Là một bức thư nặc danh gửi tới, cô cũng không biết là ai."

"Thưa cô, em biết rồi."

Đỗ Nhược nắm chặt thẻ nhớ, hàng lông mi cong vút hơi lóe.

......

Đi ra khỏi văn phòng, trở lại phòng học, dọc đường Đỗ Nhược bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ.

Tử Tô ngồi trên ghế, so với Đỗ Nhược càng tức khí hơn, nàng xoa eo cùng đám người nói mát lý luận ——

"Thành tích kiểm tra của Tiểu Nhược hàng năm đều hạng nhất, nhất định là có tiểu nhân đỏ mắt giở trò! Không dám đường đường chính chính so tài, chơi ám chiêu, thật là làm người ta khinh thường!"

Cố Diệc Chính nhìn Đỗ Nhược, bộ dáng thong dong ôn nhu như cũ, "Tiểu Nhược, chúng ta tin tưởng em, đừng có gấp, chuyện này chúng ta nhất định sẽ giúp em điều tra rõ ràng."

"Ân."

Đỗ Nhược miễn cưỡng cười cười, không muốn làm bạn tốt lo lắng, nhưng tâm tình vẫn thực trầm trọng.

Nàng nhất định phải điều tra, rốt cuộc là ai đang hãm hại nàng, nếu không đem kẻ vu hãm nàng tìm ra, Đỗ Nhược nhất định sẽ bị ghi tội xử phạt.

Vốn là muốn khai trừ, chủ nhiệm lớp thay Đỗ Nhược cầu tình, nói nữ sinh này ngày thường rất ngoan ngoãn, lại thông minh, không có khả năng lại làm chuyện hủy hoại tiền đồ chính mình như vậy, mới đem chuyện đuổi học biến thành ghi tội.

Nhưng ghi tội cũng sẽ bị xử phạt thật nặng, về sau sẽ ghi trong hồ sơ, ảnh hưởng đến chuyện tìm việc làm sau này.

Buổi chiều tan học về, Đỗ Nhược cả người hốt hoảng, đi đường không nhìn thấy, thiếu chút nữa té ngã, đâm đầu đụng vào ngực một nam sinh.

Nam sinh khóe miệng gợi lên một tia cười đắc ý, "Đỗ Nhược, trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích tư vị thế nào?"

Đỗ Nhược ngẩng đầu, hung hăng đẩy hắn ra, cái gì cũng đã hiểu, "Trần Bỉnh Văn, có phải ngươi làm hay không?"

Trần Bỉnh Văn vẻ mặt không chút sợ hãi, nhún vai, "Có chứng cứ thì lấy ra, không chứng cứ đừng ngậm máu phun người, coi chừng ta tìm luật sư cáo cô bôi nhọ."

Nhìn Đỗ Nhược tức giận đến cả người phát run lại không có biện pháp vạch tội hắn, Trần Bỉnh Văn càng hưng phấn, hắn đã nói qua, chỉ cần Đỗ Nhược không nghe lời, hắn tuyệt không để nàng sống yên, nói được làm được.

"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

"Ta đã nói rồi, chỉ cần cưng bồi ta một đêm, cho ta nếm thử tư vị, ta liền bỏ qua cho cưng."

Đỗ Nhược từ chối dứt khoát, hướng cổng trường đi tới, "Ngươi nằm mơ đi."

Trần Bỉnh Văn đen mặt, nhìn phương hướng Đỗ Nhược rời đi, đôi mắt âm trầm, cảnh cáo nàng: "Đỗ Nhược, đừng cho thể diện lại không cần, cái này chỉ là bắt đầu thôi!"

Đỗ Nhược đi phía trước bước chân dừng một chút, ngay sau đó không quay đầu lại đi ra cổng trường.

☀Truyện được đăng bởi Reine☀

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro