Chương 1: Nội môn này ta trèo cao không nổi, tạm biệt nha

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại tông môn đều là một đám ngu ngốc.

Đúng vậy.

Đây là suy nghĩ nảy sinh trong lòng Diệp Kiều ngày đầu tiên xuyên đến đây .

Nàng là *xã súc bé nhỏ tăng ca làm thêm giờ, thức cả đêm khó khăn lắm mới vẽ xong bản thiết kế dự thảo , kết quả vừa ngủ dậy đã xuyên tới Tu chân giới đao quang kiếm ảnh này.

Nguyên chủ cũng tên là Diệp Kiều, là đứa trẻ được tông chủ Vân Ngấn tốt bụng nhặt từ dưới chân núi về.
Nguyệt Thanh Tông , một trong năm đại tông môn.
Là môn phái lấy kỳ môn độn giáp,bày trận vẽ phù làm chủ lưu , đơn giản mà nói đệ tử thân truyền ở đó đều là một đám Pháp sư.

Vân Ngấn thiện tâm , cho dù nguyên chủ thiên phú rất kém cũng nhận nàng làm đồ đệ.
Khi nguyên chủ bị nhặt được xếp hàng thứ hai, còn có hai sư huynh đệ , tuy không được tính là thiên kiều bách sủng, nhưng ở tông môn cũng xem như là có thể sống tiếp được. Cho đến sau khi sư phụ đem một tiểu cô nương từ nhân gian về , tất cả đều thay đổi rồi.

Vân Ngấn xưa nay bất cận nhân tình hết lần này đến lần khác phá lệ vì nàng ta, sau cùng thậm chí thu một người không có linh căn làm đồ đệ.

Việc này khiến nguyên chủ vô cùng khó hiểu.

Nhưng mà Diệp Kiều nắm kịch bản trong tay nên biết rõ, bởi vì đây là một quyển tiểu thuyết vạn người mê.
Nữ chính trong sách tên là Vân Thước , là một người cơ thể mỏng manh, là một người vạn người mê một lời không hợp liền đỏ mắt rơi nước mắt.

Giống như tên của quyển sách vậy [ Đại lão của cả tu chân giới điên cuồng mê luyến ta ] , nhóm Đại lão của cả tu chân giới giống như yêu ma điên cuồng yêu nàng ta, vì nàng ta mà ra tay .

Mọi việc cũng phát triển kèm theo sự xuất hiện của Tiểu sư muội, càng ngày càng không hợp lẽ thường, nguyên chủ dần dần trở thành người công cụ, Tiểu sư muội gặp nạn,  Nhị sư tỷ xông lên phía trước, Tiểu sư muội bị bắt,  Nhị sư tỷ đỡ đao , Tiểu sư muội linh căn hao tổn, lấy linh căn Nhị sư tỷ, sau cùng rơi xuống tình cảnh bị sư phụ một kiếm đâm vào tim .

Thảm .

Quá thảm rồi .

Nhân vật thảm nhất trong quyển sách không phải Nhị sư tỷ người công cụ thì không phải ai khác .

Mà hiện giờ nàng đã trở thành Nhị sư tỷ xui xẻo đó, mà một màn trước mắt càng khiến Diệp Kiều khẳng định suy nghĩ tông môn này đều là một đám ngu ngốc thật như vàng 24k .

Diệp Kiều quỳ trên phiến đá lạnh lẽo trong nội điện, Uy áp mạnh mẽ của Tiên Quân Vân Ngấn hướng vào trên thân thể nàng ,cảm giác áp lực kiềm nén khiến nàng không thể không cúi đầu. Cung cung kính kính gọi một tiếng : " Sư phụ".

Vân Ngấn đạm mạc đáp một tiếng:" Phù du thảo đã đem về chưa?".

Phù Thu thảo sống ở dưới đáy vực của Ma Uyên, có thể chữa trị tinh thần thức hải bị hao tổn, trong tam giới không người không biết dưới đáy vực phong ấn ma tộc, người vào Ma Uyên cửu tử nhất sinh, có một số người thậm chí bị nuốt mất trở thành chất dinh dưỡng.

Diệp Kiều coi như may mắn, ngoài cánh tay bị ma khí ăn mòn ra thì không xảy ra chuyện gì khác.

" Sư tỷ đem Phù Du thảo trở về rồi " Tiểu sư đệ cụp mắt nói .

" Có Phù Du thảo vết thương trên người Tiểu sư muội nhất định có thể hồi phục." Trong mắt của Đại sư huynh cũng mang theo ý cười, cùng với bộ dạng bình tĩnh hàng ngày khác một trời một vực.

Tiểu sư muội thân thể ốm yếu khiến người khác lo lắng không ít, bây giờ có Phù Du thảo có thể tu bổ thần thức, có lẽ qua mấy ngày nữa sẽ có thể xuống giường đi ra ngoài rồi . Gương mặt trước nay vẫn luôn nghiêm trang của sư phụ cũng hiện lên vẻ hài lòng mềm mại:" đem Phù Du thảo đi giao cho Dược các đi . Sau khi luyện chế xong thì đưa qua Phù Dung Uyển" .

Một gốc cây thuốc màu trắng bị lấy ra từ túi không gian của nàng bay lơ lửng giữa không trung, Vân Ngấn phất phất tay bay vào lòng bàn tay hắn .

Từ đầu đến cuối không có bất cứ ai hỏi Diệp Kiều có đồng ý hay không, hoặc là nói, ở trong mắt bọn họ nàng ngay cả tư cách phản đối cũng không có.

Diệp Kiều đứng ở dưới đất nhìn một màn hòa hợp trước mắt, đột nhiên mở miệng: " Sư phụ , Phù Du thảo này ta nói cho Tiểu sư muội lúc nào vậy?".

Không ai nghĩ đến Diệp Kiều đột nhiên làm khó, Tô Trạc rõ ràng ngẩn ra vài giây, động động cánh môi miễn cưỡng giải thích nói: " Nhưng mà Tiểu sư muội càng cần Linh Thảo hơn tỷ...".

Diệp Kiều thiên phú tầm thường, muốn đột phá Trúc Cơ không thể thiếu sự giúp đỡ của Phù Du thảo được.

Lúc Tô Trạc nghe nói nàng muốn đi hái Linh Thảo khó tránh nghĩ tới Tiểu sư muội mà sư phụ đem từ nhân gian trở về. Tuổi tác trạc cỡ như nhau một người thì chạy nhảy lung tung có thể đi Ma Uyên hái Linh Thảo, một người khác lại chỉ có thể triền miên ở trên giường.

Tô Trạc nổi lòng thông cảm báo chuyện này cho sư phụ.

" A Thước thân mình ốm yếu " Vân Ngấn có chút bất mãn với thái độ của nàng, tạm dừng một chút, vẫn là lên tiếng giải thích : " Thân thể của ngươi tốt hơn , Phù Du thảo để Vân Thước dùng trước. Đợi ngày sau lúc tông môn khai mở, ta để sư huynh của ngươi đi chiến trường viễn cổ lấy một gốc Phù Du thảo khác trở về."

Chiến trường viễn cổ?

Khoan hãy nói Phù Du thảo hiếm có khó gặp, cho dù ở bí cảnh chiến trường viễn cổ có ,đại bỉ tông môn trăm năm một lần phải tập trung bao nhiêu người tài giỏi?
Vân Ngấn lấy gì đảm bảo hai tên sư huynh đệ kia nhất định có thể giành được Phù Du thảo?

Diệp Kiều nhìn ba người thiên vị đến Thái Bình Dương trước mặt, trong lòng cười lạnh, ba hoa một câu: " Nàng ta ốm yếu nàng ta có lý, ta khỏe hơn nên đáng chết chứ gì."

Đồ đệ trước nay ít nói đột nhiên nói ra một câu chống đối, Vân Ngấn lập tức cảm thấy bị mạo phạm, hắn mặt mày lạnh lẽo phẫn nộ nói: " Hỗn xược."

Uy áp Hóa Thần kỳ nặng nề ép xuống vai nàng , tay áo rộng của nam nhân lạnh lùng phất một cái , ngọn gió mạnh mẽ bay qua đây , Diệp Kiều bị ép đến không thể động đậy, ngay cả tư cách trốn tránh cũng không có, đập mạnh trên cây cột màu trắng .
Ma Uyên cửu tử nhất sinh trong truyền thuyết không khiến nguyên chủ bị thương, trở về tông môn một chuyến lại bị sư phụ đánh thành như thế này.

Cái tu chân giới xui xẻo này.

" Trời sinh phản cốt , không biết tôn ti." Vân Ngấn lạnh lùng lưu lại một câu phất tay áo biến mất trước mặt mọi người.

" Cút ra ngoài, trở về động phủ kiểm điểm."

Diệp Kiều lau máu ở trên mũi , sau đó dưới sự chú ý của mọi người, chậm rãi giơ ngón giữa với bóng lưng rời đi của Vân Ngấn .Đây có lẽ là sự quật cường của nữ phụ pháo hôi là nàng.

" Tiểu sư tỷ." Tô Trạc đi đến bên cạnh nàng, mắt hơi rũ xuống nhỏ tiếng nói " Xin lỗi ." " Sau này ta sẽ trả cho tỷ ."
Hắn có chút áy náy , bởi vì tâm tư riêng của mình khiến Tiểu sư tỷ bị phạt.

Diệp Kiều lau máu của mình, nhìn thấy hắn tiến lên trước liên tục lùi về phía sau , như tránh rắn rết cảnh cáo hắn " Đừng quá đây ."

Cá của nữ chính đều cách xa nàng một chút đi.

Lời nói không chút lưu tình của thiếu nữ khiến hắn có chút ngạc nhiên, không nghĩ tới sư tỷ chút nay hiền như khúc gỗ có thể phát tính tình lớn như vậy.

Đại sư huynh có chút không nhìn tiếp được nữa, nắm chặt cổ tay của Diệp Kiều, trầm giọng nói: " Sư muội, có thể đừng làm mình làm mẩy nữa được không?".
"Tiểu Sư muội hiện nay không thể xuống giường được, muội ấy càng cần Phù Du thảo hơn ngươi."

Trên tay Diệp Kiều còn bị thương, bị nắm chặt đến nàng thích một ngụm khí lạnh, hoài nghi tên khốn này chính là cố ý. Nàng không muốn chịu cái tội này, tay còn lại nhấc lên đấm một đấm vào mặt hắn. Trạch Trầm rất nhanh chóng tránh đi , cánh tay bắt lấy tay Diệp Kiều cũng theo đó buông ra .

Diệp Kiều che chỗ bị thương : " Vậy là các ngươi có thể cướp đồ của ta à? Thì ra Nguyệt Thanh Tông có địa vị như hôm nay là dựa vào cướp của làm giàu chứ gì ".

Trạch Trầm bị nàng nói ngưng lại một chút: " Sao người có thể vô lý gây sự như vậy?".

" Ừ , đúng đúng đúng ." Diệp Kiều gật đầu qua loa.
" Ta vô tình vô nghĩa, cố ý gây sự, mau đi tìm Tiểu sư muội của ngươi đi."
Nếu nói trước đây vẫn còn vài phần chờ mong đối với tu chân giới, sau khi biết được mình chính là kẻ pháo hôi xui xẻo bị một kiếm đâm vào tim kia , Diệp Kiều chỉ muốn cười cười mà sống tiếp .

Không quản nữa.

Nàng muốn xuống núi.

Sau khi đã có quyết định Diệp Kiều nhấc chân lên chạy , không quay đầu nhìn lại hai tên não tàn ở sau lưng, nhanh chóng mở túi trữ vật ra xông thẳng về hướng Tư Mệnh Đường.

Có lẽ là tác giả bởi vì làm nổi bật địa vị đoàn sủng của nữ chính , khiến những đệ tử khác của Vân Ngấn giống như một cọng cỏ đuôi chó, mà Diệp Kiều là người lăn lộn thảm nhất trong cả đám này .

Thứ duy nhất có thể lấy theo là một quyển tâm pháp được tặng lúc bái sư, lác đác vài cái linh thạch. Mấy trăm đệ tử nội môn của Nguyệt Thanh Tông mỗi người đều mạnh hơn nàng , Diệp Kiều cũng chỉ góp cho đủ số thôi. Không phải đệ tử thân truyền, muốn rời khỏi tông môn vô cùng dễ dàng.
Trả lại những tài nguyên lấy được của Nguyệt Thanh Tông những năm này , thông báo cho trưởng lão Tư Mệnh Đường được trưởng lão gật đầu đồng ý là có thể rời khỏi.

Diệp Kiều nghèo đến mức toàn thân trên dưới không có một món đồ gì, sau khi trả lại linh khí , linh thạch cũng trả lại hết. Bản thân nguyên chủ bởi vì tư chất kém nên không được các trưởng lão thích, trưởng lão Tư Mệnh Đường nghe nàng nói muốn rời khỏi tông môn liều mạng ép lại sắc mặt vui vẻ, không nghĩ tới Diệp Kiều này là một kẻ ngu ngốc. Dẫm phải vận c** chó mới có thể vào nội môn thế mà lại muốn rời đi.

" Có cần ta thông báo cho Tông chủ một tiếng không?". Đại trưởng lão khó có được vẻ mặt hoà nhã nói với nàng, vờ vĩnh nói mấy câu " Sau khi rời đi muốn đến tông môn nào? Có cần trưởng lão cho ngươi một ít linh thạch không? Dù sao ở trọ cũng phải cần tiền."

Còn tưởng rằng Diệp Kiều sẽ trầm mặc , kết quả nàng không chút do dự nói : " Cần ."
Nàng thậm chí không cần mặt mũi xòe tay ra mặt đầy cảm động tâng bốc hắn: " Thật sự là không nghĩ đến Nguyệt Thanh Tông có người tốt như ngài."

Đại trưởng lão : " ..."

Hắn vốn dĩ chỉ là khách sáo vài câu, kết quả bị nàng tâng bốc ép xuống, không đưa cũng phải đưa.
Biểu tình của Đại trưởng lão vặn vẹo một lúc nhìn Diệp Kiều không cần mặt mũi rơi vào trầm tư.
Đứa nhỏ này trước đây có không cần mặt mũi như vậy sao?
Có lẽ là không có nhỉ.

Ở trong ấn tượng của ông ấy ngày thường Diệp Kiều ở nội môn là một người kín đáo , trầm lặng ít nói.
Diệp Kiều điềm tĩnh chờ ông ấy tiếp tế cho mình, nguyên chủ cần cù chăm chỉ , là người thành thật có thể vì tông môn mà đầu rơi máu chảy, Diệp Kiều lại không giống như vậy.
Sau khi xuống núi mà không có linh thạch nàng sẽ phải ngủ ở ngoài đường , đại trưởng lão đã mở miệng rồi, không thuận theo chính là đồ ngốc.

Đại trưởng lão móc ra một cái túi nặng trịch , có lẽ cảm thấy sau này nàng đi rồi nên cũng không có keo kiệt bủn xỉn, " Bên trong có 100 cái linh thạch trung phẩm , cầm theo đi ."

Ông ấy vẫy vẫy tay, mắt Diệp Kiều sáng lên , thật lòng thật ý nói: " Cảm ơn Đại trưởng lão."

Đại trưởng lão cảm thấy phiền phức phẩy phẩy tay để nàng nhanh cút đi. Sau khi từ Tư Mệnh Đường ra ngoài Diệp Kiều thu tinh thạch vào túi trữ vật . Lại nghe thấy sau lưng có người nhỏ tiếng nói một câu: " Phế vật."

Diệp Kiều quay đầu nhìn hắn một cái : " Ngươi nói cái gì?"
Nam đệ tử đó không nghĩ đến bị nàng nghe được,  trên thực tế có rất nhiều người trong nội môn bất mãn với Diệp Kiều. Một đệ tử thiên phú tầm thường , không có tư cách làm đệ tử ngoại môn ở ngũ đại tông môn nếu như không dẫm phải vẫn c** chó bị tông chủ nhặt được , làm sao có thể làm đệ tử nội môn.

Sau khi nghe được tin Diệp Kiều bị tông chủ phạt, không ít người cười trên nỗi đau của người khác. Hắn cũng là một trong số đó.
Đối diện với sự chất vấn của Diệp Kiều, sắc mặt của nam đệ tử đó đột nhiên trắng bệch, ngập ngừng một lúc lâu : " Ta ..."

" Phế vật?" Diệp Kiều lặp lại một lần, nhìn hắn ta bị dọa cho mặt mày tái mét thành khẩn cảm thán : " Ngươi nhìn người rất chuẩn đó ." " Hay là chức đệ tử nội môn này cho ngươi làm đi ."

Nguyên chủ mệt đến chết đi sống lại làm trâu làm ngựa cho tông môn, có tài nguyên gì đều là người nộp lên đầu tiên sau đó lại chia cho các sư huynh đệ ngoại môn, mưu cầu cái gì?

Mưu cầu sau này nàng bị sư phụ rút linh căn, một kiếm đâm xuyên tim sao?

Nam đệ tử ngốc lăng.

" Ngươi nói đúng lắm, ta là phế vật." Diệp Kiều lấy yêu bài quăng cho nam đệ tử kia , vẫy vẫy tay nói : " Chức đệ tử nội môn này ta trèo cao không nổi, tạm biệt nha."

Biểu tình của nam đệ tử triệt để ngốc lăng rồi .

Hắn nhìn Diệp Kiều tiêu sái ném yêu bài vào trong lòng mình, đầu cũng không ngoảnh lại đi xuống núi.

*Xã súc : được dùng để chỉ người gần như bán mạng vì công ty.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro