Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khánh Trạch Bình đô, Tống phủ Tận Dật viên.

—————————————————-

Tháng tám, mùa thu vào đêm hơi mát mẻ, gió chiều thổi qua, tịch nhan(1) xanh ngắt trong sân, hương hoa kỳ lạ trôi ra ngoài sân nhỏ tràn ngập toàn bộ Tống gia.

Bạch Phù Nhi giũ ống tay áo rộng để che miệng và mũi, cố gắng chặn mùi hương tràn vào, nhưng phát hiện cổ tay áo sớm đã nhiễm hương hoa từ lâu.

Đó là một loại hương thơm rất mị hoặc, nhưng nàng lại không thích nó. 

Nhận thấy được chính mình chợt bắt đầu xoi mói, Bạch Phù Nhi bất giác nhíu mày. 

Chậc! Ngày lành không qua mấy ngày, nàng liền trở nên yếu ớt !

Nhớ năm đó chính mình lấy cái chén bể ven theo đường phố xin cơm lúc đó vị gì không nghe thấy được , bây giờ có cơm ăn, có áo mặc, có sàng ngủ, nàng cư nhiên bắt đầu học nhân gia đại tiểu thư kén chọn.

Bạch Phù Nhi thả tay xuống, bước chân đi đẩy cửa sổ nhỏ hướng ra ngoài nhìn nhìn những đóa tịch nhan xanh mướt .

Nàng không chỉ mỗi ngày nghe mùi này, còn muốn một ngày ba bữa không sai uống cả một bán canh lớn nấu từ hoa tịch nhan

Nghĩ đến canh dược kia , Bạch Phù Nhi cổ họng càng thêm khô khốc, toàn thân run rẩy dưới sự khống chế của vị đắng.

Nàng không được tự nhiên hắng giọng một cái, nghĩ đến người đàn ông ngày nào cũng đến xem nàng uống canh dược.

Tống thái y không chỉ có vẻ ngoài tốt mà còn có tấm lòng nhân hậu, đã cứu nàng và đệ đệ còn chứa chấp hai người. Ở trong lòng nàng này Tống thái y giống như là Bồ Tát sống, cái gì cũng tốt!  

Chính canh dược này mới thực sự khiến nàng luôn có ý muốn quay lại phố để xin ăn.

Nửa tháng trước, Bạch Phù Nhi vì để lấy tiền thuốc thang cho đệ đệ Bạch Đại Phúc ,xông bừa đánh bậy ôm thượng Tống Thanh Phỉ , không nghĩ đến Tống Thanh Phỉ chính là thái y, không chỉ chữa trị cho Bạch Đại Phúc, mà còn cưu mang nàng. Mặc dù, Tống Thanh Phỉ sớm đã nói rõ, nàng mệnh này từ nay về sau liền muốn tùy ý hắn an bài , nhưng Bạch Phù Nhi nghĩ, như vậy an ổn qua ngày, nàng nguyện ý bị tùy ý an bài!

Cho nên Tống thái y nói trong viện chính là tịch nhan hoa nàng liền ngoan ngoãn nhận đó là tịch nhan hoa.

Nhưng làm một ăn xin mà sống qua, nàng rõ ràng nhất cái gì có thể ăn, cái gì không có thể ăn.

Cái gọi là hoa Tịch nhan trong sân rõ ràng là hoa loa kèn bên đường.(2)

Có độc, lại là thứ không ăn được nhất!

Bất quá nàng nghĩ, Tống thái y cứu đệ đệ, nàng liền thiếu hắn một cái mạng, cho nên cho dù biết rõ thứ kia có độc, nàng nguyện ý nghe lời uống cạn

Bất quá nàng uống nửa tháng cũng không chết nên cũng không sợ.

Hơn nữa hắn là thầy thuốc, nói không chừng đang nghiên cứu cái gì thần dược, nàng khả năng chính là người thử dược của hắn mà thôi.

Đang nghĩ ngợi, chỉ nghe trong sân truyền đến âm thanh.

Bạch Phù Nhi trực tiếp nghiêng người ra khỏi cửa sổ nhỏ, quan sát những người đang tới

Nàng từ nhỏ ngồi xổm bên đường xin cơm, xem qua người nhiều như vậy, lúc này lại cũng bất giác thán phục Tống thái y nhìn thật tốt.

Thân hình cao to thon gầy, tướng mạo tuấn tú, trên gương mặt luôn luôn treo nụ cượi nhân hậu khiến người ta cảm thấy ấm lòng, nhưng nhìn kỹ lại thập phần xa lạ. Chỉ là thấy đến nụ cười của hắn, cảm giác xa lạ lại cũng không phải xa lạ , lại trở nên phá lệ sạch sẽ.

Nàng rất thích nhìn thấy những người sạch sẽ và xinh đẹp như vậy. Vì vậy nhìn Tống Thanh Phi đang tiến lại gần, mặt Bạch Phù Dao bất giác đỏ lên.

Tống Thanh Phỉ bước vào nhà ,nhìn thấy Bạch Phì Nhi đang gần như bò ra ngoài cửa sổ.

"Xuống đi," Hắn khẽ giáo huấn thì.

Bạch Phù Nhi ý thức được chính mình lại không quy củ.

Không nghĩ tới, nàng từ trên bệ cửa sổ lăn người ngã xuống đất, di chuyển uyển chuyển như một cái tiểu tặc.

Sau đó, sắc mặt Tống Thanh Phỉ trở nên thâm trầm.

Nửa tháng cũng không học nổi một điểm quy củ.

"Đại gia ta sai rồi." Bạch Phù Nhi ngập ngừng nói.

Đại gia? !

Tống Thanh Phỉ âm thầm đỡ trán.

Hắn dạy bao nhiêu lần gọi lão gia, kết quả vật nhỏ vẫn buộc miệng gọi "Đại gia", chỉ kém hạ một câu chính là lúc mới gặp mặt câu kia "Đại gia, cấp ít tiền đi."

Bạch Phù Nhi đã biết mình trong khoảng thời gian ngắn lại phạm sai lầm.

"Lão gia, Phù Nhi biết sai rồi."

Trước khi tiếp tục phạm sai lầm, Bạch Phù Nhi nhanh chóng nâng khuôn mặt tươi cười, đặc biệt rõ ràng lấy lòng Tống Thanh Phỉ.

Nàng có một đôi mắt Phượng sắc lạnh, trong veo không ai bằng, vết sẹo thẳng kéo dài từ môi dưới đến đỉnh cằm khiến nàng càng trở nên dã tính khó thuần.

Cho nên nàng phải rất chăm chỉ uốn mắt, cong miệng mới có thể giảm đi trời sinh lạnh lùng yêu dã.   Nàng biết mình phải biểu hiện rất ngoan ngoãn vô hại, mới lấy được sự yêu thích của Tống Thanh Phỉ.

Có lẽ là nhìn nàng cười quá giả, Tống Thanh Phỉ trầm mặc rất lâu, ngược lại hỏi: "Hôm nay luyện chữ sao?

Khi lời nói rơi xuống, hắn không chú ý tới Bạch Phù Nhi đáy mắt thoáng qua tinh quang, chỉ nghe nàng nói:

"Ta luyện viết một ít, không tốt lắm... Không bằng, không bằng..."

Tống Thanh Phỉ: "Không bằng cái gì?"

"Không bằng ngươi nắm tay ta lúc viết !"

Lời này cũng không phải giả, chỉ là Bạch Phù Nhi không quan tâm chữ viết có đẹp hay, nàng liền là thích Tống thái y từ phía sau nắm tay nàng!   Bàn tay của hắn mảnh khảnh ôm lấy tay nàng, cảm giác lạnh lẽo lan tràn trên mu bàn tay sau đó biến mất một chút, nhiệt độ hai tay cũng trở nên như cũ.

Suy nghĩ một chút liền kích động vô cùng!

Nhưng Tống thái y chỉ dạy cho nàng một lần rồi để nàng tự tập, đã mấy ngày rồi nàng lại phá lệ nhớ cái loại cảm giác này, cho nên mới cả gan nhắc đến.

Tống Thanh Phỉ khóe môi dương dương. Lúc đầu, hắn còn chỉ coi nàng là cái tiểu hài, nhất thời nóng ruột liền vội vàng cầm tay nàng chỉ điểm mấy chữ.

Chỉ là nàng lớn quá nhanh, ăn uống tốt hơn, liền mỗi ngày một dạng.

Chỉ trong vòng nửa tháng, khuôn mặt đã bắt đầu hồng hào, có da thịt hơn lúc trước , nay đã thành bộ dáng thiếu nữ trưởng thành rồi.

Vậy hắn tự nhiên không thể tùy ý tới gần một cô nương gia.

Tống Thanh Phỉ bước chân đi đến án thư , ánh mắt bị thu hút trên giấy tuyên thành nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo. Nhìn trái nhìn phải, cũng chỉ có một vài nét chữ mà hắn mơ hồ nhận ra.

Bạch Phù Nhi chột dạ mặt nhất thời nóng lên, xấu hổ đến mức chân tay lúng túng thu thập xong giấy vụn sau đó trải một tờ giấy khác liền ở một bên cúi đầu nghiền nát đống giấy lúc nảy để sang một bên.

"Qua đây, không phải muốn ta tự tay dạy ngươi sao?"

Nam nhân một lời nói toạc ra tâm tư của nàng, Bạch Phù Nhi ngược lại không ngượng ngùng nữa, nàng giơ tay lên chọn một cây bút lông sói, bày xong tư thế liền cực kỳ hứng thú nhìn về phía Tống Thanh Phỉ. Nàng cho rằng nam nhân vòng qua phía sau mình, cho dù không ôm thù cungc đã ở rất gần, ngay cả tiếng thở gấp gáp của Tống thái y cũng lướt qua tai nàng.

Bạch Phù Nhi đã chuẩn bị cho tốt chính mình

Lại thấy nam nhân đứng ở đối diện với nàng, ung dung nắm tay nàng, thông thuận như thường dùng tay nàng bắt đầu viết ngược lại. Hắn mỗi viết một chữ, Bạch Phù Nhi tươi cười liền cương nhất phân.

Nam nhân này tuyệt đối là cố ý !

Nàng không muốn viết! Nàng không muốn đối mặt với nhau! Nàng muốn ôm!

Tống Thanh Phi nhướng mày liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thất vọng.

"Hảo hảo luyện chữ, chớ phân tâm."

Bạch Phù Nhi định rút tay ra, chỉ là trong nháy mắt liền bị bàn tay to kéo lại

Đừng suy nghĩ nhiều...

Hắn nói là giờ khắc này, nàng có thể không có suy nghĩ thầm kín?? Bạch Phù Nhi đỏ mặt ,Tống Thanh Phỉ nhìn thấu ánh mắt của nàng lại luyện nửa canh giờ mới nghỉ ngơi.

Không bao lâu nữa đã đến giờ ăn tối, Tống Thanh Phi tự nhiên chuẩn bị rời đi, hắn đi phòng bếp nhỏ trước khi rời đi.

Bạch Phù Nhi lúc trước bữa đói bữa no, sau đó nhập phủ đặc biệt thích ăn thịt cá, rau xanh nhìn cũng không liếc mắt một cái. Tống Thanh Phỉ sợ nàng ăn hỏng thân thể,nên đã viết một phương thuốc điều dưỡng thân thể, mỗi đêm đều phải đến kiểm tra một phen, còn muốn dặn phòng bếp đổi đa dạng .

Đáng tiếc hắn dụng tâm Bạch Phù Nhi cũng không thể hiểu.

Nàng ngồi ở trước bàn một bên quy củ ăn cơm, vừa tưởng tượng bữa tối của Tống Thanh Phỉ sẽ có biết bao phong phú. Tống phủ cơm tối đều là người một nhà cùng ăn. Đây là quy tắc do lão phu nhân Trác thị lập ra.

Mà cái gọi là người một nhà tự nhiên nói đến chính là Trác thị mình cùng nhi tử ,con dâu còn có cháu trai bốn người, còn lại thiếp thất thông phòng không tính là người trong nhà. Bạch Phù Nhi không danh không phận, nguồn gốc không rõ ràng càng không tính !

Nửa tháng này, Bạch Phù Nhi đã hiểu rõ tình hình chung Tống phủ .

Tống Thanh Phỉ mồ côi cha từ khi còn nhỏ, niên thiếu lại mất huynh trưởng , chỉ có một mẫu thân Trác thị ở trên, phía dưới không có nhi tử, huynh trưởng có lưu lại một người con Tống Tiêu được hắn coi như con đẻ.

Bất quá, Bạch Phù Nhi không nghờ tới là, Tống Thanh Phỉ nhìn ôn hòa lại như bao kẻ lúc bấy giờ, bất quá hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, cư nhiên đã nạp nhất thê tam thiếp! ! !

Tốt xấu là nàng có chút vừa ý nam nhân, Bạch Phù Nhi ở biết được việc này giữa lưng lý bao nhiêu có chút không phải tư vị.

Dù sao thì đó cũng là một người đàn ông mà mình thích, Bạch Phù Nhi cảm thấy hơi khó chịu sau khi biết chuyện.

Bất quá nghĩ đi nghĩ lại, Tống Thanh Phỉ nếu như cao không thể leo tới hoặc chỉ chung tình một người thì thôi, nhưng hắn đã có thể nạp nhiều nữ nhân như vậy, vì sao không thể nạp nàng đâu?

Nếu thật là nạp nàng, nàng cũng có thể danh chính ngôn thuận cầu hắn trị liệu cho Bạch Đại Phúc,nàng càng có thể không kiêng nể mà ăn của hắn, uống của hắn. Nàng cũng không cần giống như bây giờ âm thầm lo lắng lúc nào bị hắn lợi dùng hết rồi liền đá ra ngoài.

Cuộc sống không lo ăn uống sung túc như thế này, Bạch Phù Nhi không bao giờ muốn quay lại phố ăn xin.

"Phù Nhi muội muội đã nghỉ ngơi ?" Có một giọng nữ ngọt ngào ngoài cửa, Bạch Phù Nhi sau lưng choáng váng.

Nàng nhẹ nhàng chạy ra mở cửa, người tới đây chính là nàng thiếp xinh đẹp của Tống Thanh Phỉ.

Triệu di nương mặc một thân vàng nhạt thêu hoa, chỉ có một chiếc kẹp tóc màu bạc đơn giản, nhưng mái tóc được chải mượt, và một chút hương hoa tao nhã tỏa ra từ mái tóc. Lại nhìn trên gương mặt cũng có nhàn nhạt trang điểm tinh xảo, trắng trẻo xinh đẹp xinh đẹp động lòng người.

Bạch Phù Nhi có chút hâm mộ

Nghe nói Triệu di nương vốn là nông gia nữ, trong nhà cảnh ngộ gian nan, bụng ăn không no .Đành bán con gái lớn, nhưng nàng chỉ mới gả vào một năm mà có thể càng ngày xinh đẹp như vậy thật khiến Bạch Phù Nhi hâm mộ.

"Thấy qua Triệu di nương." Bạch Phù Nhi nghĩ Tống Thanh Phỉ dạy mình những thứ ấy lễ, thành thành thật thật phủ phục xuống bái kiến.

Dì Triệu thấy nàng hành lễ không đứng đắn, trong mắt hiện lên một tia khinh thường, nhưng vội vàng đưa tay đỡ Bạch Phù Nhi đứng dậy.

"Tỷ muội tốt của ta, không cần hành lễ ."

Này hai từ tỷ muội này đương nhiên là gả cho cùng một người nam nhân để xưng hô. Mặc dù Bạch Phù Nhi rất muốn trở thành các tỷ muội của các nàng, nhưng nàng biết mình bây giờ còn cái gì cũng không phải là.

"Triệu di nương nói đùa, ta nhiều nhất cũng chỉ là nô tài mà thôi."

Triệu di nương lần này cái gì cũng không nói, trái lại vô cùng thân thiết kéo Bạch Phù Nhi vào phòng trò chuyện, rất giống nàng mới là chủ nhân của viện này. Cũng may, trong đầu Bạch Phù Dao vẫn biết rõ ràng nàng là "chủ nhân" của sân này, lòng hiếu khách không thể mất, phải phục vụ trà cho khách.

Triệu di nương thấy vậy nhướng mày.

"Thế nào muốn chính ngươi động thủ, lão gia không phải an bài hạ nhân cho ngươi?"

Chia sẻ:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro