Chương 2: Thái y

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Phù Nhi suy nghĩ một chút, trả lời: "Lan Tư không thành thật, lúc nào cũng không thấy người, ta cũng không trông cậy vào nàng."

Người kế tiếp được phân đến tên là Lan Tư, bộ dạng so với nàng còn cao hơn còn cường tráng hơn, thường xuyên trừng mắt nhìn nàng, giống như đang nói: "Người như ngươi mà cũng có thể vào phủ? Muốn làm thiếp cho lão gia cũng không nhìn vào gương xem mình lớn lên có cái gì đức hành!"

Bạch Phù Nhi sau này mới biết được, nàng ấy là vì tỷ muội tốt Lan Tâm ôm bất bình, Lan Tâm chính là nha hoàn thông phòng của Tống Thanh Phỉ.

Triệu di nương mềm nhũn oán trách một tiếng, "Tâm tư của ngươi cũng quá đơn thuần, Lan Tư là hạ nhân sao dám đối với ngươi bất kính, còn không phải là sau lưng nàng có tỷ muội tốt chống đỡ.

Lời nói của nàng trực tiếp chỉ mũi nhọn về phía Lan Tâm, lại liếc mắt nhìn Bạch Phù Nhi hận rèn sắt không thành thép : "Ngươi cũng là yếu đuối, mình không quản được các nàng, còn không thể bảo lão gia quản các nàng!"

Bạch Phù Nhi nghe vậy gật gật đầu, nhưng cũng không có ý định ở trước mặt Tống Thanh Phỉ nhiều lời.

Không phải nàng rộng lượng khoan dung Lan Tư cách làm, chỉ là nàng nhiều năm qua trực giác nói với mình Tống Thanh Phỉ cũng không thích người lắm mồm đâm bị thóc, chọc bị gạo .

Chính mình toàn bộ dựa vào Tống Thanh Phỉ sống qua ngày, không đem lại cho hắn niềm vui thì thôi, không nên làm hắn chán ghét .

Cho nên lời Triệu di nương nói , nàng nghe một chút cũng cho qua chuyện.

Thấy nàng ngoan ngoãn, Triệu di nương còn tưởng rằng mượn miệng nàng ngược lại có thể làm giảm nhuệ khí của Lan Tâm.

"Đúng rồi, chỉ lo nói chuyện, ta thiếu chút nữa đã quên mất." Triệu di nương chợt nói, lập tức gọi nha hoàn phía đem lễ vật tới.

"Ta thấy ngươi tay không vào cửa, thầm nghĩ muốn làm cho ngươi mấy bộ xiêm y, hôm nay rốt cục làm thành liền đưa cho ngươi."

Ánh mắt Bạch Phù Nhi rơi vào trên khay gỗ đàn hương một đống tơ lụa, màu xanh lá cây, màu xanh ngọc, phấn tử, đều là quần áo làm sẵn, xem vật liệu liền vô cùng trân quý.

Đừng nhìn thấy Bạch Phù Nhi trước kia là ăn mày, nhưng khất cái chính là biết quan sát nhất, biết xem hàng nhất, các nàng trước tiên phải phán đoán một người có bạc hay không, mới có thể phán đoán người này có nguyện ý hay không bố thí bạc

Từ ăn mặc mà xem, Triệu di nương nhất định là có chút bạc, nhưng nàng tuyệt đối không phải là loại người nguyện ý đem bạc bố thí cho người khác. Triệu di nương cầm lấy một chiếc váy hoa văn màu xanh đậm thêu hồ điệp ám trên người Bạch Phù Nhi ước lượng một chút, thập phần hài lòng nói:

"Muội muội trẻ tuổi, mặc xiêm y hồ điệp này càng linh động hơn, bảo ta một nữ nhân nhìn cũng mừng rỡ."

Bạch Phù Nhi vẫn như trước treo khuôn mặt tươi cười , bộ dáng đơn thuần đến ngây thơ.

"Cảm tạ Triệu di nương ân thưởng."

Cô cười khúc khích như thể tám trăm năm không thấy quần áo mới.

Triệu di nương nhìn sắc xanh phản chiếu làn da vừa đen vừa bẩn của Bạch Phù Nhi, cười đến cũng thập phần vui vẻ.

Nàng không hiểu a, cứ như một mầm đậu nành khô cằn vì sao có thể hằng đêm đều mời lão gia tới làm bạn chứ?

Xanh xao vàng vọt, vóc người khô quắt, bị phiếm sáng bóng xanh của tơ lụa bao bọc, giống như là khoai tây trong đĩa pha lê, mặt trên còn treo tro!

Lão gia thấy nàng thế này sao nuốt trôi được? Triệu di nương tính toán kế hoạch tối nay , bỗng nhiên đứng dậy:

"Canh giờ không còn sớm, muội muội cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi, ta cáo từ trước."

Triệu di nương không vội thong thả ra cửa, chỉ trông mong trên đường trở về có thể gặp thượng lão gia, làm cho tối nay tỉ mỉ trang điểm không lãng phí .

Bạch Phù Nhi ôm lễ vật mới của mình, khóe miệng cong lên , "Di nương nương thỉnh đi chậm oa!

Trong phòng lại lần nữa yên tĩnh, Bạch Phù Nhi rốt cục thả lỏng cười đến cứng đờ đến hai má, mặt mày khôi phục tự nhiên là bộ dáng hoang dã lại ngạo nghễ.

Nàng rũ khóe miệng nhìn quần áo trong ngực đi tới trước gương , kéo mấy bộ xiêm y trên người mình ước lượng.

Thật là một màu đen!

Nàng ảo não đè lên má gầy gò của mình, làm thế nào nàng lớn lên lại có thể đen như vậy!

————————————————-

Lan Tư canh thời gian trở về Tận Dật Viên, khi vào phòng liền thấy trên bàn đặt hai cái chén trà.

Trong lòng nàng cả kinh cho rằng lão gia đến, vội vàng đi vào trong phòng, mới phát hiện Bạch Phù Nhi đang thử quần áo.

"Quần áo từ đâu đưa tới?" Lan Tư không khỏi nhíu mày hỏi, giọng nói hướng về phía một tiểu tặc.

Bạch Phù Nhi quay đầu lại nhìn nàng một cái, vừa cởi quần áo vừa thấp giọng đáp lại, "Triệu di nương đưa tới.

"Không phải nàng ta biết cách ăn mặc lắm sao? Làm thế nào để gửi cho ngươi quần áo không cân xứng như vậy"

Lan Tư nhìn xuống bộ dáng Bạch Phù Nhi chưa từng thấy qua thế giới này, thích hợp không thích hợp đều chào hỏi trên người, nàng lẩm bẩm một câu liền xoay người ra ngoài thu dọn chén trà.

Bạch Phù Nhi vốn định thay quần áo lại dừng tay lại, âm thầm cân nhắc mục đích chuyến đi của Triệu di nương.

Nàng không tìm ra được nhiều hoa hoa tâm địa như vậy, nhưng hiện tại có một chuyện rất rõ ràng, Triệu di nương đưa tới mấy bộ quần áo này tuy rằng rất dễ nhìn nhưng đều cực kỳ không thích hợp với nàng, thậm chí còn không bằng mấy thân quần áo Tống Thanh Phỉ chuẩn bị cho nàng.

Hiện tại nghĩ Triệu di nương đưa xiêm y cũng không phải vì để cho nàng ăn mặc, đây là để cho nàng mất mặt xấu hổ đâu!

Ném nó cho ai?

Đương nhiên là Tống Thanh Phỉ!

Bạch Phù Nhi hừ hừ hừ nhìn thoáng qua vết sẹo trên cằm trong gương .

Nghĩ nghĩ mình quả nhiên bất quá chỉ là đen một chút, bộ dạng lạnh một chút, nàng hẳn là vẫn có vài phần tư sắc, bằng không Triệu di nương không cần phí phạm nhiều công sức đưa những bộ quần áo này đến ngáng chân sao?!

Bạch Phù Nhi bỗng nhiên có một loại cảm giác thỏa mãn không giải thích được bị người ta coi trọng, lúc này vui vẻ đem quần áo mặc về trên người.

Cho tới bây giờ đều là người mặc quần áo, khi nào còn có quần áo chọn người?

Mặc xong rồi!

Tuy Rằng Tống Thanh Phỉ đã làm vài bộ quần áo cho nàng, nhưng tựa hồ không có nữ nhân ngại quần áo nhiều, Bạch Phù Nhi bỏ qua tâm tư Triệu di nương, bên trái một kiện bên phải một kiện đem xiêm y mới mặc một lần.

Trang treo đầu cành, đêm thu tiếng côn trùng kêu không thể nghe thấy, chỉ có từng trận gió đem vang.

Bạch Phù Nhi giống như nghe thấy trong gió xen lẫn một tiếng "Lão gia hảo" của Lan Tư, lỗ tai giống như một con thú nhỏ giật giật muốn nghe cẩn thận hơn.

Quả nhiên có tiếng bước chân truyền đến, trong giây lát, người đó đã dừng lại phía sau mình.

"Đứng đó làm gì?" Tống Thanh Phỉ hỏi.

Bạch Phù Nhi nhìn mình trong kính đen nhánh, có một chút thẹn thùng nhưng vẫn hào phóng quay lại nhìn Tống Thanh Phỉ.

"Phù nhi gặp lão gia."

Khó có được nàng quy củ một lần, Tống Thanh Phỉ hài lòng gật gật đầu, chợt ánh mắt dừng lại trên chiếc áo ngắn màu hồng nhạt trên người nàng.

Hắn không nhớ chính mình đã cắt quần áo màu da mềm mại như vậy cho nàng.

Bạch Phù Nhi giải thích: "Triệu di nương đưa ta mấy bộ y phục, ta thử một chút."

Nghe vậy, Tống Thanh Phỉ liền nhớ tới Triệu thị vừa mới "ngẫu nhiên gặp" trên đường, ăn mặc tinh xảo lại thích hợp.

Ăn mặc cho mình chịu tốn tâm tư, chuẩn bị lễ cho người khác thì không tốn tâm tư sao?

Bất quá Tống Thanh Phỉ lập tức phủ nhận ý nghĩ vừa rồi, hắn liếc mắt nhìn Bạch Phù Nhi được làm nổi bật đến đen nhánh khô khốc liền biết, phần lễ này kỳ thật cũng là Triệu thị dụng tâm cân nhắc .

Hắn trào phúng nhếch môi, thầm than Triệu thị buồn cười.

-Xiêm y này ngươi rất thích sao? Tống Thanh Phỉ nhìn Bạch Phù Nhi tự say sưa hỏi.

Bạch Phù Nhi vốn định khách sáo một chút, nhưng nghĩ đến Tống Thanh Phỉ không thích người nói dối liền trả lời thật sự.

"Ta thích quần áo mới, nhưng ta biết tất cả các mọi người đều nghĩ ta lớn lên không dễ nhìn."

Mặt mày nàng cúi xuống, lông mi thật dài ném xuống giống như quạt nhỏ, khóe miệng cũng rũ xuống, cả người lộ ra một cỗ quật cường.

Tống Thanh Phỉ nhìn chằm chằm vào mái tóc Bạch Phù Nhi, một lúc lâu sau ý tứ không rõ "Ừm" một tiếng, lại tiếp tục nói: "Nếu thích thì đi thay đổi thu dọn, lại đây dùng thuốc đừng làm bẩn xiêm y mới của nàng ."

Bạch Phù Nhi khẽ mím môi, trong lòng cao hứng.

Lão gia chỉ cần đối với nàng coi như hài lòng là "Ừm" một tiếng, nàng liền biết vừa rồi mình nên nói thật.

Thay xiêm y, Bạch Phù Nhi vác ghế nhỏ từng bước cọ tới đối diện Tống Thanh Phỉ.

Có mùi thảo dược nhàn nhạt truyền đến chóp mũi, Bạch Phù Nhi không cần nhìn cũng biết là cái gì.

Để không đi ngủ muộn, Bạch Phù Nhi nắm mũi trực tiếp rót xuống, nước canh hoa Tịch Nhan

Còn không đợi mùi lạ xông lên mũi, Tống Thanh Phỉ đã đem một chén nước sạch đưa đến bên miệng nàng.

Bạch Phù Nhi vô cùng cảm kích.

Bị đắng đến choáng váng, nàng lại quên mất người cho nàng uống thuốc cũng là Tống Thanh Phỉ.

Còn có một cái bát sứ nhỏ, bên trong là thuốc mỡ màu đỏ, lão gia hôm qua nói đây là muốn dùng để loại bỏ vết sẹo trên cằm cho nàng.

Bạch Phù Nhi ngước mắt nhìn về phía người đối diện, theo thói quen lấy lòng cười.

Tống Thanh Phỉ thản nhiên liếc nàng một cái, giơ tay nắm cằm nàng, động tác cũng không nhẹ nhàng.

"Cười cái gì?" Thư giãn đi. Hắn ra lệnh.

Bạch Phù Nhi bất ngờ không kịp đề phòng, nàng thu cười, nhưng không buông lỏng được.

Lão gia đột nhiên nhéo cằm nàng, rõ ràng là cảm giác lạnh lẽo của đầu ngón tay hắn từ cằm tản lên, lại đỏ lên cả khuôn mặt nàng!

Nàng nắm chặt nắm đấm của mình "Lão gia..."

"Không được nói chuyện."

Nàng muốn nói quá gần, lại bị hắn cứng rắn cắt đứt.

Thực sự là quá gần!

Gần đến mức lông mi của lão gia đều thấy rõ, cả tiếng hô hấp ở bên tai phập phồng.

Ánh mắt Bạch Phù Nhi lơ lửng, diện mạo lão gia quá hợp tâm ý của nàng, ngay cả làn da trước mắt nhạt nhạt hồng cũng khiến nàng say mê.

Một đại nam nhân lớn mềm mại vô cùng, cái mũi cao thẳng vẫn còn dưới ánh đèn còn nổi lên một chút nhu quang, bởi vì đôi môi mỏng nghiêm túc mím thành một đường, trên môi trời sinh màu đỏ nhưng vẫn chói mắt mê người.

Này gọi nàng thế nào thả lỏng? Nàng bất quá nhào tới cắn một ngụm sẽ không sai rồi!

Bạch Phù Nhi gian nan dời ánh mắt xuống dưới, theo cổ thon dài duyên dáng rơi vào cổ áo nghiêm ngặt.

Hắn luôn luôn xiêm y đúng mực, không thấy một tia ngổn ngang, chính là ban đêm ngủ cũng là mặc xiêm y chỉnh tề đưa lưng về phía nàng nằm nghiêng trên sàn nhà, nàng thật sự tò mò phía dưới quần áo lão gia có cảnh sắc như thế nào.

Bạch Phù Nhi không khỏi nghĩ, lão gia các nàng giống như anh đào đỏ thối trên đầu cây, phấn nộn nhuận tràng dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng, nàng muốn hái, nhưng nàng chính là với không tới nha!

"Chớ lộn xộn."

Tống Thanh Phỉ không vui nhìn tiểu nhân nhi trên ghế lắc lư. Nếu bản thân không đấu tranh, nàng chỉ là một miếng thịt lợn trong mắt Tống thái y. Nhưng nàng không được tự nhiên lắc lư, hô hấp hỗn loạn, Tống Thanh Phỉ liền thỉnh thoảng liếc mắt một cái.

Hắn nắm một bàn chải nhỏ, dính thuốc mỡ tỉ mỉ bôi lên vết sẹo trên cằm nàng, giống như thợ thủ công tỉ mỉ sửa chữa vết nứt trên bình sứ, không ít thì nhiều , chỉ cầu sứ trên tay khôi phục lại bộ dáng ban đầu.

Hắn quá mức chuyên tâm, trong mắt chỉ có vết sẹo, cho nên nàng lại cảm thấy một đạo này giống như bút thần của ông trời cho nàng.

Tống Thanh Phỉ yên lặng dừng tay, có chút tò mò. "Vết sẹo này như thế nào có?"

Bạch Phù Nhi như tỉnh cơn mê, xấu hổ cúi đầu, nhớ lại rất khó lấy mở miệng sự tình.

"...... Cướp thức ăn"

Tống Thanh Phỉ: "..." Trong đầu đã có hình ảnh rồi.

Hai người ở chung bất quá ngắn ngủi nửa tháng, nhưng hắn rất rõ ràng Bạch Phù Nhi tuyệt đối không phải là một người ngoan ngoãn.

Nàng dựa vào hắn cho nên giả vờ vâng lời lấy lòng, thậm chí còn có vài phần tương tự với những nữ nhân trong cung tranh sủng trước mặt Hoàng đế.

Rõ ràng là tư thái hắn chán ghét lại sợ hãi, nhưng hắn lại khó có được không chán ghét Bạch Phù Nhi.

Hiện tại suy nghĩ kỹ, cũng đơn giản là Bạch Phù Nhi đủ thành thật.

Bất cứ khi nào hắn hỏi, nàng đều trả lời một cách trung thực.

Hơn nữa lại muốn giả vờ ngoan ngoãn, lại không đủ ngoan ngoãn ,tiểu vật khó xử đến đỏ mặt bộ dáng còn rất đáng yêu.

Nhớ tới mục đích mình dẫn nàng trở về, động tác của hắn dần dần chậm lại.

Tống Thanh Phỉ đột nhiên rất kỳ lạ, nữ nhân như vậy nếu bị đưa vào cung có thể sống được mấy ngày?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro