Chương 3:Trong lòng hắn có ta?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khánh Trạch trong hoàng cung, Vân Nam tiến cống mạn đà la cà độc dược, hương hoa phong phú độc đáo bay ra khỏi bức tường cung điện và tỏa ra khắp mọi ngóc ngách hoàng cung ,nếu như Bạch Phù Nhi nhìn thấy nhất định sẽ kinh ngạc vì sao trong cung cũng có lục tịch nhan trong tiểu viện nhỏ của nàng.

Trên con đường nhỏ bên ngoài Triệu Ân điện, hai bóng người vội vàng đi tới.

Dẫn đường là hai thái giám đứng đầu là Tống Khánh Phi mặc sắc phục màu chàm, dáng người dài gầy, quân phục rộng hơn rất nhiều, khuôn mặt trong sáng và dịu dàng, bước đi trong những cánh hoa rơi càng như là thanh tu đạo nhân,không màn thế tục .Chỉ là ở một chốn phù hoa lộng lẫy trong hoàng cung, đâu có có người không có ham muốn dục vọng!

Tống Thanh Phi nhướng mày che đi suy nghĩ của mình, nhìn dưới chân càng ngày càng nhiều cánh hoa màu xanh lục, biết mình càng ngày càng gần Triệu Ân điện, trong lòng không khỏi đau đầu.

Tránh được sơ nhất trốn không được mười lăm(1), không biết hôm nay cô công chúa lấy chồng Vân Nam này có thể hay không đổi hai câu mới mẻ giáo huấn hắn. Không lâu sau, Tống Thanh Phỉ theo thái giám đi tới Triệu Ân điện.

Rèm châu sau lờ mờ có hai thân ảnh.Vị kia nằm nghiêng là Điền Địa công chúa, nay là Cốc tần.Tống Thanh Phỉ không dám loạn nhìn, quy quy củ củ hành lễ quỳ lạy,người bên trong không nói gì, thay vào đó là một tiểu cung nữ đang đứng đi ra, phái thái giám lui đi.

Lần này trong phòng liền chỉ có Cốc tần cùng Tống Thanh Phỉ hai người . Tống Thanh Phỉ hơi cau mày khi nghĩ đến việc chờ đợi nhận xét cố định từ Cốc tần

Chỉ nghe Cốc tần chất vấn: "Năm xưa cần ta giúp đỡ gọi một tiếng liền tới, thế nào mới vừa đưa ra một yêu cầu nhỏ liền bắt đầu né tránh ta ?"

Tống Thanh Phỉ bồi khuôn mặt tươi cười,sắc mặt hối lỗi.

Cốc tần lại hiểu rõ người này chẳng qua là lấy lệ làm bộ dáng mà thôi, nàng dừng một nói mạnh hơn: "Thế nào? Còn phải ta cố ý cầu ngươi tới?"

Tống Thanh Phi khiêm tốn nghiêng người nhận tội, "Thần không dám." Giọng hắn hơi run, nhưng lại không có dấu vết sợ hãi Cốc tần sau bức màn cũng phát cáu vì thái độ tự phụ của hắn:

"Ngươi đã không dám, người bản cung muôn hiện đang ở nơi nào? !" Cốc tần lời còn chưa dứt, liền lại lảo đảo ngã về tháp thượng, bởi vì vừa kích động đứng dậy, toàn thân khí lực không có hơn phân nửa.Hơi thở vì tức giận nên không đều.

Tống Thanh Phỉ biết, Cốc tần lúc này sắc mặt chỉ sợ so với giấy còn muốn trắng hơn. Tống Thanh Phỉ chắp tay nói:

"Thần đã có kế hoạch, chỉ là cùng nương nương thân hình bộ dáng xấp xỉ, lại có thể chịu được cà độc dược mạn đà la cũng không dễ tìm, thỉnh nương nương kiên trì chờ đợi."

Cốc tần như thế nào không biết người như vậy cũng không dễ tìm, nếu đã vào cung thay thế, tướng mạo nhất định phải gần nàng, dung mạo cũng có thể chỉnh, nhưng nữ nhân ở Vân Nam lại được cưng chiều, y như rằng. chỉ cao chưa đầy bốn thước chiều cao .Nữ tử trưởng thành cao như Khánh Trạch rất khó tìm thấy, tìm được người có thể thay nàng hai ngày khó càng thêm khó .

Nhưng nàng cũng đã hết cách rồi .

Cốc tần phát tàn nhẫn, "Trong vòng nửa năm đem người điều dưỡng tôt đưa vào trong cung" Nàng không cho Tống Thanh Phi cơ hội để bảo vệ mình, và nhìn chằm chằm vào đôi mắt bình tĩnh của hắn ta đầy đe dọa.

"Bằng không, nếu ta chết, cũng sẽ kéo người cùngTống gia Cửu tộc theo."

Tống Thanh Phi nghe xong tựa như vạn phần sợ hãi bất an, vội vàng bồi tội: "Nương nương hãy nguôi giận, thần sẽ cố gắng hết sức, không dám sơ suất."

"Tốt hơn là nên thế!"

 ———————————————

Ban đêm quay về Tống phủ dùng qua cơm tối, Tống Thanh Phỉ đi thẳng tới Tận Dật viên.

Lần này thấynàng nằm sấp ở bệ cửa sổ vẫy tay, Tống Thanh Phỉ trái lại cười cười không tức giận.

Hắn thật không phải cố ý lãnh đạm , là tiểu nhân nhi này cần quản thúc tốt .

Bạch Phù Nhi bị nụ cười của hắn làm kinh sợ.

Nàng vừa rồi không hề nhã nhặn quy củ, Tống thái y vì sao lại cười đây?

"Lão gia, Phù Nhi lại quên."

Tống Thanh Phỉ: "Không ngại, ngươi tùy tính quen , hiện tại cũng không vội."

Thanh âm hắn trầm thấp nhu hòa, gọi Bạch Phù Nhi thân thiết cảm nhận được hắn quan tâm.  

Bạch Phù nhi có chút rung động , phải biết rằng Tống thanh phỉ tuy rằng một bộ dáng tính tình tốt, nhưng là khách sáo dường như thân cận, cùng rõ ràng quan tâm chính là không giống nhau.  

Có bao nhiêu người phụ nữ trong ngôi biệt viện này có thể khiến Tống thái y phải quan tâm?

Cho đến bây giờ, nàng là người duy nhất!

Như thế xem ra, nàng ở trong lòng Tống thái y khẳng định nhất định là có một chút điểm không đồng dạng.

Hai người nói đến hôm nay được vài chuyện, đang muốn đi thư phòng, còn chưa tiến phòng, chỉ nghe Lan Tư cô nương rối loạn chạy tới thông

"Lão gia, tiểu thiếu gia bên kia thân mình khó chịu, Lan Tâm cô nương thỉnh ngài đi một chuyến."

Cơm tối lúc vừa thấy qua còn tốt không hảo hảo ăn cơm, thế nào trong nháy mắt liền thân thể khó chịu , Tống thanh phỉ tuy rằng còn nghi vấn nhưng cũng tất nhiên sẽ đi qua nhìn liếc mắt một cái

Bạch Phù Nhi phản ứng đầu tiên, khẩn trương mà duỗi tay ôm lấy bên người Tống thanh phỉ.

Lúc nàng mới vừa vào phủ một thời gian, Tống Thanh Phỉ liên tiếp bồi nàng bảy ngày, có vị Dung di nương liền nói thân thể không thoải mái đêm khuya thỉnh Tống thái y mời đi .

Bạch Phù nhi lúc ấy không minh bạch, nhưng ngày hôm sau thấy dung di nương diễu võ dương oai sau đó mơ hồ hiểu rõ thì ra là tranh giành sủng ái.

Nhớ lại tình cảnh ngày đó, cảm giác ngột ngạt trong lòng lại ập đến, Bạch Phù Dao siết chặt tay kéo Tống Thanh Phỉ.  

"Lão gia, Phù Nhi cũng không thoải mái."

Lời này không đúng, còn có chút ghen tuông, Tống Thanh Phỉ không thích nhất là bộ dáng này , cho nên dù nàng một bộ tức giận thì cũng không nể tình rút cánh tay ra, cất bước ra cửa còn ném cho nàng một câu:

"Không thoải mái liền gọi Đỗ Trọng tới trông coi ngươi, nếu không nữa thì thỉnh cái đại phu liền ."

Đây mà là tiếng người? ! 

Bạch Phù nhi không khống chế được mà cắn răng, Đỗ Trọng hắn là tiểu dược đồng sẽ nhìn ra cái gì bệnh? Lại nói trong phủ có sẵn thái y đâu, hắn cư nhiên kêu nàng thỉnh đại phu?!

Mệt nàng mới vừa còn tưởng rằng chính mình ở trong lòng hắn có một chút không giống nhau đâu?!

Tuy rằng nàng cũng không có không thoải mái, nàng chỉ là tưởng lưu hắn lại mà thôi, nhưng hắn hai câu này lại thật làm nàng bị ,thật khổ sở.    

Lan tư thấy Tống thanh phỉ đi xa, thẳng sống lưng đắc ý cơ hồ áp không được khóe miệng.

Ai cũng so ra kém địa vị củaTống tiêu trong lòng lão gia, một cái không danh không phận hôm nay cho dù chết ở đây cũng không thể cùng tiểu thiếu gia so sánh.

Nàng Bạch Phù Nhi còn mơ mộng hão huyền dùng cái mệnh tiện của chính mình lưu lão gia lại! Đây quả thực là nằm mơ.

Không rảnh để ý tới ánh mắt trào phúng của Lan Tư, bạch Phù nhi méo miệng ánh mắt nặng nề mà nhìn chăm chú bóng dáng Tống thanh phỉ.

Đã là lần thứ hai!

Lần thứ hai có người đem Tống thanh phỉ đoạt đi rồi!  

"Lan tư." Bạch Phù nhi nhẹ giọng gọi nàng.

Lan Tư sửng sốt một chút, nếu như nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên Bạch Phù Nhi gọi nàng, nàng còn ở hồi ức,Bạch Phù Nhi thực sự lớn lên thua kém người,vừa gầy lại thấp bé , nhưng giờ phút này nàng lại ánh mắt lạnh lẽo làm người e ngại.

"Ta làm sao ?" Lan tư làm ra bộ dáng không sợ cãi lại.

"Ngươi biết ta vết sẹo này như thế nào mà có không?"

Nàng điểm điểm chính mình trên cằm cái kia có một vết sẹo dài, giương mắt nhìn về phía Lan Tư hiện tại đang ngẩn ra, thoạt nhìn không dễ kích động.

"Đây là ta đoạt ăn mà có."

Lan tư: "???"

Bạch Phù nhi nói tiếp: "Cùng cẩu."

Nàng thanh danh sớm vang xa! Năm đó một người đánh ba "cẩu" còn lợi hại hơn , phạm vi mấy dặm chó hoang thấy nàng đều phải kẹp chặt cái đuôi đi đường.

Chẳng lẽ mấy vị di nương kia luôn luôn không thoải mái còn có thể so với chó hoang lợi hại sao?

Lan tư rốt cuộc hiểu ý, nàng đang nói nàng có vết sẹo kia là cùng cẩu đoạt ăn lưu lại.

Này......

Lan tư đầu tiên là nghi hoặc thân phận của nàng, rất khó tưởng tượng người nào sẽ cùng cẩu đoạt ăn.

Nhưng là lập tức nghĩ đến nàng không chỉ là cùng cẩu đoạt, còn cùng chó cắn lên! Bằng không sao có thể ở cách miệng gần như vậy để lại sẹo.

Nàng nhìn về phía bạch Phù nhi ánh mắt trở nên phức tạp, lão gia rốt cuộc mang về cái thứ gì a?!

Bạch Phù nhi cũng không biết nàng hai ba câu nói đã chấn động nội tâm Lan Tư

Nàng chính là biểu đạt vô luận là ai động đến miếng ăn của nàng, nàng liền phân cao thấp lấy được trở về! Huống chi vị kia thế nhưng nàng còn chưa có ăn được ,Tống thái y a!

Nàng nghĩ nghĩ chỉ có một chiêu ăn miếng trả miếng, liền lập tức hồi phòng ngủ ôm bụng lui ở tại góc giường

Nếu mọi người đều không thoải mái, kia nàng cũng không thoải mái hảo! ! Hơn nữa so với bọn họ, nàng xác thực sự có vài phần đau bụng!

—————————————————

Bên kia, Tống thanh phỉ vừa đuổi tới liền truyền tới một trận ồn ào tiếng la hét xen lẫn tiếng an ủi của tỳ nữ đâm thẳng vào tai hắn.

Nam hài đã bảy tuổi hẳn là đã hiểu chuyện hơn , nhưng là từ lão phu nhân Trác Nghiên đến cả đám hạ nhân phía dưới đều đối với hắn sủng ái phi thường, ngược lại khiến nam hài trở nên kiều khí nhu nhược rất nhiều.

Bên cạnh Tống Tiêu là đai nha hoàn Lan Tâm bộ dáng xinh xắn dịu dạng, nàng trên trán còn lưu lại vết thương, chính là vừa mới bị Tống Tiêu để lại

Tống tiêu tuy rằng không hiểu chuyện, nhưng không cẩn thận gây thương tích cho nha hoàn thân cận của chính mình ,tiểu hài tử nhất thời cũng không biết như thế nào, chỉ biết khóc không ngừng

Giờ phút này thấy nhị thúc tới, Tống tiêu lại lập tức ngừng khóc.

"Nhị thúc......"

Tiểu gia hỏa từ trên ghế nhảy xuống ,mau hướng nhị thúc muốn ôm một cái.

"Nhị thúc, ngươi đã lâu không có tới trong viện xem ta."

Tống thanh phỉ khoanh tay mà đứng, trong phòng một mảnh hỗn độn đều là kiệt tác của Tống tiêu gây ra, hắn xác thật động khí.

"Ngươi như vậy không hiểu chuyện, liền là một đời không thấy ngươi cũng là hẳn là không sao."

Một câu nói, Tống Tiêu lại gào thét trở lại.

Lan Tâm vội vàng đi tới, ôm Tống Tiêu, "Tiểu thiếu gia không khóc , lão gia chẳng phải quan tâm người nhất , không phải vừa nghe người khóc lập tức liền tới đây sao !"

Nghe vậy, Tống Thanh Phi nhướng mày liếc nhìn Lan Tâm, như vậy nói cho tiểu hài tử còn không dưỡng thành mọi việc đều phải khóc lóc làm loạn một phen?

Tống tiêu đã khóc có một hồi, giờ phút này thút thít, "Nhị thúc, ngươi có phải hay không không nghĩ muốn ta?"

Hắn trừ cơm tối có thể cùng nhị thúc nói hai câu nói, đã rất lâu không cùng nhị thúc ở cạnh trò chuyện , trước đây nhị thúc còn có thể bồi hắn ngủ, hiện tại nhìn cũng không tới một lần.

Hắn còn phát hiện Lan Tâm luôn là dùng ánh mắt lo lắng lại thương hại nhìn hắn, giống như hắn liền bị người vứt bỏ.

Hắn biết nhị thúc gần đây vừa nạp một vị tiểu thẩm thẩm, có phải hay không tiểu thẩm thẩm có bảo bảo, cho nên nhị thúc liền chỉ thích hài tử chính mình không hề thích hắn nữa ?

Tống Thanh Phi cau mày nhìn chằm chằm đứa nhỏ đang khóc, một lúc sau, rốt cục đưa tay ra, ôm nó vào lòng.

"Đừng nghe những hạ nhân kia nói bậy ,nhị thúc như thế nào sẽ không cần ngươi."

Đôi mắt sắc bén của hắn đảo qua Lan Tâm, người từ lúc hắn bước vào trông có vẻ an phận, Lan Tâm phảng phất bị hắn nhìn thấu suy nghĩ, nở một nụ cười gượng gạo.

Tống tiêu nín khóc mỉm cười ôm chặt nhị thúc không buông tay, "Vậy ta hôm nay muốn cùng nhị thúc cùng nhau ngủ, sau này cũng phải cùng nhị thúc cùng nhau ngủ!"

Tống Thanh Phỉ cười vỗ vỗ đứa nhỏ lưng trấn an: "Ngươi thật đúng là, người khác thân mình không khoẻ ta đi một lần là có thể tốt, liền ngươi không thoải mái còn muốn cùng nhị thúc bồi ngủ mới được."

Đi nhìn một lần liền tốt là dung di nương.

Muốn cùng hắn cùng nhau bồi ngủ không phải ngốc cháu trai của hắn sau.

-------------------------

(1) ý nói tránh được một làn còn có lần sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro